Tôn Xuân Tuyết nghe vậy không chịu nổi.
Nhớ tới bà bà Phùng thị luôn đối đãi tử tế, nàng nóng bừng cả mặt, vội vàng nhảy xuống đất.
“Nương, sao ngài có thể nói thế được? Nếu không phải bà bà rộng rãi, cho con mang hai túi gạo về đây, thì giờ làm sao ngài có cháo kê để ăn trưa.
Ngài… ngài sao lại không biết ghi nhớ chút tình cảm tốt của người ta chứ.” Tôn Xuân Tuyết lấy hết dũng khí đáp lại.
Bạch thị trợn mắt, tròng trắng đảo lên, hằn rõ những tia máu đỏ: “Lão nương gả ngươi sang Khương gia, bọn chúng cho ta chút đồ cũng là đương nhiên! Ngươi bảo ta nhớ ơn chúng à? Phi! Trừ phi Khương Phong Niên mang hẳn hai lượng bạc đến đây hiếu kính ta!”
Nghe đến đây, Tôn Xuân Tuyết chỉ biết cúi đầu, buồn bã ngồi lại trên giường đất.
Tiền, lại là chuyện tiền.
Nàng biết, nương nàng chướng mắt Khương gia vì nhà họ quá nghèo.
Khi trước đồng ý gả nàng đi, cũng chỉ vì lúc đó Khương gia mới chia gia sản, sở hữu hai căn nhà lớn và nhiều ruộng đất.
Bạch thị tưởng rằng con gái mình sau này có của ăn của để, còn có thể hỗ trợ ngược lại nhà mẹ đẻ.
Chính vì thế mới giục ba nàng đem nàng gả qua Khương gia.
Nhưng ai ngờ, vừa chia gia tài xong, phòng tam của Khương gia lập tức trở thành hộ nghèo nhất nhì Đại Liễu thôn.
Tính toán của Bạch thị tan tành, tự nhiên trong lòng bà lại càng uất ức.
Lại thêm Khương Phong Niên tính tình cứng cỏi, từ lần đầu tiên về nhà ngoại đã bị Bạch thị khinh miệt, hắn liền cắt đứt luôn, không nhận bà làm nhạc mẫu, khiến Bạch thị càng thêm hận Khương gia.
Tôn Xuân Tuyết luôn mong Khương gia có ngày nở mày nở mặt để bà đỡ phải khó xử.
Cân nhắc một hồi, nàng mới lúng túng nói ra bí mật.
“Nương, chẳng phải chỉ là chút bạc thôi sao.
Ngài có biết không, mấy ngày trước nhà con vừa được 40 lượng đấy!”
Nghe vậy, Bạch thị lập tức bật dậy khỏi giường đất, mắt sáng rực như đèn.
“Gì? 40 lượng! Vậy ngươi được chia bao nhiêu? Sao không mang về cho nương?”
Bạch thị trợn trừng mắt, tay bà túm chặt lấy Tôn Xuân Tuyết, suýt nữa làm nàng đau.
Tôn Xuân Tuyết khựng lại, lí nhí đáp.
“Nương… Bạc nhà con đều do bà bà quản, đến tay con thì chẳng có đồng nào cả…”
Bạch thị thất vọng ngồi phịch xuống giường, thở dài.
“Thế thì cũng như không.
Đúng là đồ vô dụng!”
Thấy món tiền 40 lượng kia mà không được hưởng, lại nhìn khuê nữ không còn giá trị lợi dụng, sự bất mãn của Bạch thị lên đến đỉnh điểm.
Bà đảo mắt, chợt như một con chuột lớn, nhanh chóng nhảy đến ngăn tủ, lấy ra một gói thảo dược.
“Cái này ngươi mang về mà uống, là nương đã nhờ người kê đơn cho ngươi, mỗi lần nấu hai lượng, sáng chiều uống đều đặn.”
Sắc mặt Bạch thị bỗng trở nên dịu dàng, đưa túi thuốc cho khuê nữ: “Ngươi cái bụng vô dụng, cũng khó trách bà bà nhà chồng không coi trọng.
Nếu ngươi mà sinh con đẻ cái được, thì chẳng phải đã là dâu trưởng, việc quản bạc cũng sẽ đến tay ngươi.”
Nhắc đến chuyện mang thai, Tôn Xuân Tuyết không khỏi buồn bã, đôi mắt ánh lên vẻ u sầu.
Đúng là từ khi mất đi đứa con đầu, nàng mãi mà vẫn chưa mang thai lại được.
Dù rằng chồng và bà bà chưa từng trách móc, nhưng trong lòng họ chắc hẳn cũng để ý.
Tôn Xuân Tuyết cảm động nhìn mẹ mình: “Nương, vẫn là ngài thương con nhất, đến cả thuốc cũng chuẩn bị sẵn sàng cho con.”
Bạch thị cười nham hiểm, lộ ra hàm răng vàng khè: “Đương nhiên rồi, đâu như bà bà nhà ngươi, chẳng biết quan tâm đến ngươi mà cho uống thuốc.
Nếu ngươi là con dâu ta, nương đây dù có phải rót cho ngươi hai mươi chén thuốc một ngày cũng phải làm, cho đến khi bụng ngươi phải lớn mới thôi! Nữ nhân mà không sinh con, sống làm gì nữa!” Bà liếm môi, đôi mắt gian xảo đầy độc ác.
Tôn Xuân Tuyết không khỏi rùng mình.
Một ngày hai mươi chén… Chỉ nghĩ thôi cũng thấy bụng mình căng lên.
Lúc này, Bạch thị lại tiếp tục hù dọa: “Ta nói cho ngươi hay, bà bà nhà ngươi trong lòng vốn đã chẳng có ngươi, nay lại thêm đứa con gái nữa, nếu ngươi không lo liệu, sau này ở nhà chồng càng không có chỗ đứng đâu.”