“Ân… ân… Về nhà thôi…”
Phùng thị vui mừng khôn tả, ôm chặt lấy Tiểu Nhu Bảo mà hôn tới tấp.
“Lão đại, ngươi nghe thấy không? Đứa nhỏ này cũng muốn về nhà với ta kìa! Thật là một đứa trẻ có duyên, vừa nhìn đã thấy hợp ý nhà mình! Không biết nàng có đói bụng không nữa.
Mau mau, ta phải mang nàng về nhà ngay!”
Trước khi rời đi, Phùng thị thấy trong thau gỗ còn một chiếc khăn thêu hoa, liền cẩn thận gói ghém mang theo, coi như giữ lại một kỷ vật cho tiểu khuê nữ sau này.
Có muội muội rồi, Khương Phong Niên đánh xe lừa nhanh hơn, so với lúc nãy càng hăng hái.
Con lừa bị quất mạnh, hí vang rồi cắm đầu chạy, bụi tung mù mịt, dưới chân hệt như sắp bốc khói.
Phùng thị ngồi ở phía sau xe, vừa khe khẽ hát đồng dao ru Tiểu Nhu Bảo, vừa tính toán số tiền bán bắp hôm nay.
Sau khi trừ đi khoản cho nửa năm ăn uống, thuế má, phí phụ thu và tiền giống cho vụ gieo trồng mùa xuân năm sau, bà dự định chừa lại một ít, để mua cho khuê nữ một tấm vải tốt mà may áo quần mới.
Hơn nữa, nhìn khuê nữ khí huyết kém, dạ dày có vẻ cũng yếu, cần phải có thức ăn tinh tế một chút, bồi bổ mới được.
Đang mải tính toán, chợt Phùng thị cảm thấy đứa trẻ trong lòng bỗng cựa quậy.
Chỉ thấy Tiểu Nhu Bảo lắc lư cái đầu trọc nhỏ xíu, đôi chân ngắn loạn xạ đạp lên, trông vô cùng bồn chồn.
“Sao vậy, ngoan Bảo Nhi?” Phùng thị vội ôm chặt lấy nàng.
"Đừng...!đừng đi chỗ đó!" Tiểu Nhu Bảo nhăn nhó khuôn mặt nhỏ như bánh bao, bắt đầu rầm rì.
Phùng thị nghe giọng nũng nịu của khuê nữ, trong lòng vừa thương vừa buồn cười.
Nhưng vì Nhu Bảo còn quá nhỏ, giọng nói lúng búng không rõ, phải nghe đến ba lần Phùng thị mới hiểu được.
Thấy xe lừa sắp đi qua đoạn đường ấy, Tiểu Nhu Bảo càng thêm hoảng hốt.
Nàng đưa tay nhỏ với tới gáy Khương Phong Niên, giật mạnh xuống.
“Ai da! Đau, đau!” Khương Phong Niên kêu lên.
Phùng thị lúc này mới nhận ra khuê nữ có điều bất thường, vội la lớn: “Lão đại, dừng lại ngay! Đừng đi tiếp nữa!”
Khương Phong Niên vội ghì dây cương, một tay ôm lấy cái gáy đau điếng.
Vừa lúc ấy, một tiếng "ầm ầm ầm" vang lên!
Phía trước, ngay khúc giao lộ giữa hai sườn núi, một tảng đá lớn đột ngột rơi xuống, chỉ cách xe lừa vài bước chân, đập xuống mặt đường tạo ra một cái hố sâu!
Khương Phong Niên ngẩng đầu lên nhìn, mặt mũi trắng bệch, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Nương...!may mà ngài kêu con dừng lại, nếu không thì giờ chúng ta đã..."
Chỉ chút nữa thôi, cả hai đã bị tảng đá đè thành thịt nát!
Khương Phong Niên nuốt nửa câu còn lại, không dám nói, cũng không dám nghĩ thêm.
Chỉ có đôi chân run rẩy của hắn là chứng tỏ nỗi sợ hãi khôn cùng.
Phùng thị cũng kinh hãi tột độ.
Bà nhìn chằm chằm vào tảng đá lớn, rồi chậm rãi quay sang nhìn Tiểu Nhu Bảo trong lòng – đứa nhỏ lúc này đã cố tình nhắm mắt lại, giả vờ ngủ, nước miếng còn đang chảy ra.
“Không phải nương muốn ngươi dừng lại đâu, là muội muội ngươi vừa lên tiếng, nương tưởng nàng không khỏe, mới bảo ngươi dừng.” Phùng thị đưa tay xoa ngực, giọng nói run run vì xúc động.
Sao lại có chuyện trùng hợp thế này… Hay là ngoan Bảo Nhi này thật sự đã lên tiếng để tránh họa?
“Thật là muội muội sao?” Khương Phong Niên trợn tròn mắt.
Phùng thị dần bình tĩnh lại, nghĩ ngợi một lúc, vốn định hỏi Tiểu Nhu Bảo vì sao lại kêu dừng.
Nhìn xuống, Phùng thị thấy Tiểu Nhu Bảo đã hơi hé đôi môi nhỏ, ngủ ngon lành, còn thở ra đều đều.
Trong lòng Phùng thị mềm nhũn, bà không nỡ đánh thức tiểu khuê nữ của mình.
Người ta vẫn nói "thiên cơ bất khả lộ", nếu thật là khuê nữ đã giúp họ tránh được tai họa, có lẽ hỏi rõ cũng không hay.
Bà lắc đầu, nói với Khương Phong Niên: “Thôi được rồi, lão đại, nương tự hiểu trong lòng là được.
Dù sao muội muội của ngươi cũng có phúc tướng, hôm nay đã cứu hai mẹ con chúng ta một mạng, từ nay về sau các ngươi phải thay nương mà thương yêu sủng ái nàng!”