Dân làng ở núi Đá Lớn dù không dễ sống chung, nhưng trong đó cũng có vài nhà thiện lương.
Nếu lời của muội muội ứng nghiệm, cả thôn ấy có thể sẽ gặp tai họa lớn.
Khương Phong Hổ có chút không nỡ: "Mẹ, nếu cả thôn họ gặp họa lớn, nghĩ đến cũng thật là… đáng sợ."
Phùng thị ngước mắt nhìn con trai, khuôn mặt thoáng hiện vẻ lạnh lùng hiếm thấy.
Bà cắt lời hắn: "Ngươi đau lòng cho bọn họ thì làm gì được? Chẳng lẽ ngươi muốn đi bảo họ trả lại lương thực? Ngươi nghĩ họ sẽ nghe ngươi, hay là họ sẽ đuổi ngươi đi?"
Khương Phong Hổ nghe vậy, liền im lặng không nói gì thêm.
Phùng thị lại lắc đầu, nói: "Năm đó, cả thôn họ cùng nhau che giấu, bao che cho cái kẻ đã hại chết cô anh.
Nếu thật sự tai họa giáng xuống, cũng coi như là báo ứng cho cả thôn.
Dù sao chúng ta cũng không giúp được gì cho họ, cứ để mỗi người tự lo số phận đi."
Nghe nhắc đến cô anh, trừ Lý Thất Xảo mới gả vào Khương gia ba năm không biết chuyện, những người khác đều hiểu rõ, trong lòng bất giác lạnh đi.
Đúng vậy.
Chỉ vì cô anh mà thôi.
Nếu có tai họa, cũng là điều mà cả thôn núi Đá Lớn phải gánh chịu.
Sau khi nghe tin núi Đá Lớn chia lương, dân làng Đại Liễu không khỏi dấy lên chút lòng ghen tị.
Rốt cuộc đây vốn dĩ là chuyện tốt đáng lẽ thuộc về thôn mình, nay lại bị kẻ khác nhặt mất, ai mà không thấy bất bình? Huống chi lương thực là thứ chẳng ai chê bao giờ.
Thôn trưởng, nghe được mấy lời đồn đại, sợ có người sẽ vì vậy mà oán trách Tiểu Nhu Bảo, liền lập tức nói thẳng một câu:
"Nhà nào nếu có bất mãn, muốn nói xấu sau lưng, cứ đến gặp ta mà nói cho rõ!"
"Nếu để ta nghe thấy ai nói bậy sau lưng, ta sẽ trở mặt với kẻ đó!"
Uy vọng của thôn trưởng ở Đại Liễu thôn vốn lớn, ông vừa nói ra là không ai dám phê phán gì thêm.
Chỉ có Lý thẩm là chịu không nổi.
Nàng mới từ nhà Khương lão thái đi thăm về, nghe người ta nói nhà họ Mã giúp đỡ cho cháu ngoại, rồi nhặt luôn phần tốt của Đại Liễu thôn, trong lòng cảm thấy thật bất bình.
Vừa lúc trên đường về, nàng gặp Phùng thị, liền liếc xéo một cái, rồi lẩm bẩm: "Quả phụ nuôi đứa con gái, thật là một đôi xui xẻo, đến cả bạc cũng bị các ngươi làm hỏng hết."
Phùng thị vừa nghe Lý thẩm lẩm bẩm, liền buông ngay chiếc sọt củi xuống, ánh mắt lạnh như băng liếc sang, giọng sắc bén hỏi:
"Lão Lý gia, ngươi đang mắng khuê nữ ta sao?"
Lý thẩm giật mình, không ngờ lời mình nói lại bị Phùng thị nghe thấy.
Nhìn thấy Phùng thị cao lớn bước tới, chân bà ta mềm nhũn, mồ hôi lạnh toát ra.
"Ngươi...!ngươi tai tắc đầy lông à, ai...!ai mắng ngươi...!Cả thiên hạ chỉ có ngươi là quả phụ sao?" Lý thẩm ấp úng, giọng lắp bắp.
Phùng thị mặt lạnh cười khẩy, trong lòng hậm hực.
Lần trước, mụ đàn bà này đã thừa lúc không có ai, còn cả gan véo khuê nữ của nàng một phen.
Phùng thị vẫn chưa tính sổ, nay lại bắt được tại trận, sao có thể bỏ qua dễ dàng!
Không nói nhiều lời, Phùng thị xoắn tay áo, tiến lên tát thẳng vào mặt Lý thẩm một cái trời giáng!
Khuôn mặt Lý thẩm bị đánh đến đỏ lựng, choáng váng không kịp phản ứng.
"Vậy ngươi nói đi, ngươi vừa rồi mắng nhà ai là quả phụ, nói khuê nữ ai là kẻ đen đủi? Nếu ngươi dám chỉ ra tên, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi!" Phùng thị nghiến răng, túm lấy tóc Lý thẩm mà quát.
Lý thẩm thấp bé, không bằng nửa người Phùng thị, giãy giụa không thoát, đau đến mức nước mắt tuôn rơi lã chã.
Phùng thị lại thẳng chân đạp mạnh vào mông bà ta, mắng lớn: "Ngươi suốt ngày mở miệng gọi người khác là quả phụ.
Ta hỏi ngươi, quả phụ thì sao chứ? Quả phụ cũng là dựa vào đôi tay của mình mà làm việc, nuôi sống cả nhà! Còn ngươi, giữ cái thân chỉ biết chạy theo gã hán tử ong bướm, bị hắn truyền bệnh vào người, phải sống cảnh chồng còn sống mà vẫn như goá! Ta nói ngươi còn chẳng bằng một quả phụ!"