Ai ngờ ngay lúc đó, ngoài cửa bỗng vang lên mấy tiếng "Bang bang" đập cửa dồn dập!
“Lão tam gia, ngươi là cái đồ bất nhân bất nghĩa! Chính mình vụng trộm đem lương thực bán hết, có phải thấy Đại Sơn không còn thì ngươi cũng không coi ta là mẹ nữa phải không?!”
Nghe thấy tiếng mắng, sắc mặt Phùng thị lập tức sa sầm.
Khương Phong Niên và mọi người trong nhà căng thẳng như gặp phải đại địch, ai nấy đều nín thở đề phòng.
“Nương ơi, không xong rồi! Bà già kia dẫn theo đại phòng và nhị phòng đến đây đòi tính sổ!” Tôn Xuân Tuyết hốt hoảng chạy vào nhà báo tin.
Khương gia này chia làm ba phòng, từ khi Khương Đại Sơn còn sống đã phân ra.
Nhưng Khương lão thái thái lại thiên vị đại phòng và nhị phòng, chỉ cho tam phòng ít đồ cũ kỹ, vài cái bát đĩa nứt và chăn rách, còn tài sản đáng giá thì chẳng cho gì, đuổi Phùng thị và Khương Đại Sơn ra khỏi nhà.
Không chỉ thế, bà ta còn luôn sai Khương Đại Sơn làm việc cực nhọc cho đại phòng và nhị phòng, từ gặt lúa, tưới nước, cắt cỏ, mọi việc nặng nhọc đều đổ hết lên đầu Khương Đại Sơn.
Làm lụng quần quật đến mức một hôm nọ, Đại Sơn kiệt sức mà ngã quỵ, rồi chẳng bao lâu sau qua đời.
Giờ đây, thấy tam phòng trồng trọt được mùa, lương thực tốt có thể bán giá cao, Khương lão thái lại ép Phùng thị phải trộn lương xấu của đại phòng và nhị phòng vào, rồi cùng đem ra chợ bán.
Phùng thị không chịu cái kiểu buôn gian bán lận ấy, ban ngày tự mình đem lương nhà đi bán riêng, liền đoán trước được tối sẽ bị đến gây sự.
“Lão tứ, lão ngũ, hai ngươi lên giường đất mà thủ muội muội, đừng để lão bà kia làm muội muội sợ hãi.” Phùng thị hừ lạnh ra lệnh.
Khương Phong Cảnh và Khương Phong Miêu lập tức trèo lên giường, chắn trước mặt muội muội, bảo vệ không để nàng hoảng hốt.
Khi Phùng thị bước ra ngoài sân, liền thấy Khương lão thái thái đang được người đỡ hai bên, lảo đảo lê bước vào.
Đi theo là đại phòng Khương Đại Hải, vừa bước đến liền lớn tiếng chửi bới:
“Đệ muội, mẹ kêu ngươi nhiều tiếng như thế, tai ngươi bị lấp đất sao mà chẳng nghe thấy gì, để mẹ gào đến khàn cả giọng!”
Phùng thị hờ hững khoét khoét tai, chẳng chút khách khí đáp lại: “Đại ca nói gì lạ vậy, giữa đêm chỉ nghe tiếng kẻ nào đó la lối ầm ĩ ngoài sân, ta còn tưởng là bà ngốc đầu thôn tự khóc tang cho nhà mình, nào ngờ lại là mẹ tới.”
“Lão tam gia… Khụ khụ!” Khương lão thái tức đến xanh mặt, ho khan hai tiếng vì giận.
Lúc này, đại phòng Triệu thị không nhịn được, vội chen lên nói: “Đệ muội, ngươi mau nói rõ lương thực nhà ngươi có phải đã bán hết rồi không? Ta đã bảo rồi, năm nay bọn lái buôn ép giá thảm thiết, bán lương phải cân nhắc kỹ! Nếu muốn bán thì cả ba nhà phải bán cùng nhau, sao ngươi tự tiện bán riêng chứ?”
Phùng thị nhìn thoáng qua đôi vợ chồng đại phòng, bao năm nay chịu đủ ấm ức, nay nàng quyết định không nhún nhường nữa, liền khoanh tay, dứt khoát nói cho rõ ràng.
“Đại tẩu, nhà ta đâu có cần cái trò lừa đảo như lão heo mẹ thay yếm, hết lần này đến lần khác đè đầu cưỡi cổ người khác! Hai nhà các ngươi từ khi nào đã từng đồng lòng với tam phòng chúng ta? Giờ thấy lương thực nhà ta tốt, mới đâm đầu vào đòi cùng nhau bán để được giá cao, vậy mà còn muốn trộn lẫn lương xấu của các ngươi vào! Nếu lỡ ăn phải mà sinh bệnh, ai sẽ đền bù cho chúng ta? Đừng nghĩ cả ngày toan tính, coi người khác là kẻ ngốc!”
Triệu thị nghe vậy, mặt đỏ bừng bừng rồi chuyển sang trắng bệch, nghẹn họng không đáp được lời nào.
Nhị phòng Khương Đại Hà thấy Phùng thị dám lên tiếng chống đối, liền đẩy Khương lão thái lên trước.
“Nương, mau dùng chuyện nhà cửa mà nói lý lẽ với ả đi!”
Khương lão thái lảo đảo một chút, bổ nhào tới trước mặt Phùng thị, trợn mắt nhìn nàng chằm chằm, nói giọng chua ngoa: “Được lắm, lão tam gia! Giờ ngươi cũng làm mẹ chồng rồi nên không coi ta ra gì nữa phải không? Ngươi đừng quên, cái phòng các ngươi đang ở đây là tiền của ta bỏ ra, khế nhà vẫn ghi tên của ta.
Nếu ngươi dám cãi lời ta, đừng mong được ở lại căn nhà này!”