“Đúng vậy!” Diệp Kỳ Thụy gật đầu lia lịa, giọng còn run run vì xúc động: “Chiều tối hôm qua, lúc ta và ba ta ngồi xe về nhà...!Trên đường một chiếc xe tải lớn va vào một chiếc xe con, xe của chúng ta ở ngay bên cạnh, suýt nữa thì bị vạ lây!”
“Chúng ta chỉ kịp hoàn hồn lại mới nhận ra, lá bùa bình an trong túi đã cháy thành tro rồi!”
Theo lý, xe của bọn họ ở gần chỗ tai nạn đến vậy, thế nào cũng phải bị thương chút ít, nhưng đằng này lại hoàn toàn không hề hấn gì! Chắc chắn là nhờ lá bùa bình an đó!
“Năm nay nhà họ Diệp vận thế không tốt lắm, tốt nhất là mua thêm vài lá bùa bình an từ ta mà mang về.” Nàng nhắc nhở.
“Nhưng qua hết năm nay, mọi chuyện sẽ dần tốt lên.”
“Thật sao?!” Diệp Kỳ Thụy vừa thốt lên, liền vội vàng lấy tay bịt miệng lại.
“Trời ơi, xem cái miệng ta kìa! Khương đại sư nói sao có thể là giả chứ! Vậy được rồi, chúng ta muốn mua thêm bảy, tám chục lá bùa nữa!”
Khóe miệng Khương Chi hơi giật giật: “Ngươi định làm ta kiệt sức luôn sao?”
“Không cần nhiều vậy đâu, mười lá là đủ rồi.”
“À à, cũng phải!” Diệp Kỳ Thụy gật gù, rồi nhớ ra chuyện quan trọng: “À đúng rồi Khương đại sư, cả nhà ta muốn mời ngài ăn một bữa cơm để tỏ lòng cảm ơn.
Định đi nhà hàng Bách Duyệt nổi tiếng nhất Ninh Thành, ngài thấy thế nào?”
“Khi nào?”
“Xem ngài tiện lúc nào thì báo cho chúng ta!” Diệp Kỳ Thụy cười đến nịnh nọt, vui vẻ ra mặt.
Khương Chi suy nghĩ một chút: “Vậy, chiều mai nhé?”
“Được luôn!”
***
Nghe nói Khương Chi sẽ đi ăn với người nhà họ Diệp, Khương Hồng Xương lập tức phản đối.
“Ăn uống gì với bọn họ chứ? Không được đi!”
Ông gõ mạnh chiếc đũa xuống bàn, vẻ mặt không cho phép cãi lại.
Lữ Nhược Lan cũng phụ họa: “Chi Chi, con nghe ba con đi.
Nhà mình với nhà họ Diệp xưa nay không hợp nhau, bọn họ cũng chẳng phải loại người tốt lành gì.
Tốt nhất là tránh xa họ ra.”
Nghe vậy, Khương Chi ngẩng đầu nhìn thẳng họ: “Nhưng xét về vai trò làm cha mẹ, bọn họ còn xứng đáng hơn hai người nhiều.”
Lời nàng nói hoàn toàn là sự thật.
Nhà họ Khương và nhà họ Diệp tuy ngang sức ngang tài, nhưng nói về nhân phẩm, gia chủ nhà họ Diệp và Diệp phu nhân đều có trách nhiệm và yêu thương con cái, chứ không như cha mẹ nhà họ Khương.
Chính họ đã gây ra chuyện nhận con gái giả, bỏ rơi con gái ruột.
Cha mẹ không nghiêm, con cái ắt hư hỏng.
Khương Yến Lễ và Khương Chiêu Vũ cũng đều là những kẻ ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho bản thân.
Khương Thấm thì có đầu óc tính toán, nhưng sự thiên vị trong gia đình này là nguyên nhân khiến cô ta được đà làm tới.
Khương Chi giờ đã nhìn rõ tất cả, nên nàng nói thẳng mà chẳng cần giữ kẽ.
“Mày vừa nói cái gì?!” Khương Hồng Xương trừng mắt, như thể muốn đuổi nàng ra khỏi nhà, nhưng lại kìm nén không nói thêm gì.
“Con...” Lữ Nhược Lan cũng thở dài, mặt mày lộ rõ vẻ không hài lòng, “Sao con lại không hiểu chuyện đến thế?”
Từ ngày nhận Khương Chi trở về, con bé chẳng bao giờ nghe lời, thật là không biết điều.
Đứa con ngoan ngoãn nhất vẫn là Khương Thấm, cô con gái mà hai vợ chồng bà đã nuôi dạy bằng cả tình thương, hoàn toàn là “cục cưng” của họ.
“Ba mẹ, Chi Chi còn nhỏ, nhiều chuyện chưa hiểu, hai người đừng trách em ấy.” Khương Thấm mỉm cười nói, rồi bất lực lắc đầu.
“Ban ngày con đã khuyên Chi Chi rồi, nhưng em ấy không chịu nghe.”