Diệp Vinh Hiên lúc này mới để ý tới Lục Tư Thần: “Hóa ra Lục tổng cũng ở đây? Tốt quá, có đông người chúng ta sẽ an tâm hơn nhiều.”
Nghe có chút lúng túng, nhưng lại là lời thật lòng.
“Nếu thang máy không dùng được, vậy đi thang bộ.” Khương Chi đột ngột lên tiếng: “Diệp tam thiếu, ngươi thử đi trước xem.”
Nghe nàng gọi mình như vậy, Diệp Kỳ Thụy xua tay lúng túng: “Không dám, không dám… Gì cơ?!”
Anh chợt nhận ra Khương đại sư muốn mình đi trước thử?
“Yên tâm đi, sẽ không sao đâu, trên người ngươi còn có bùa bình an mà.” Khương Chi vỗ vai anh ta, Diệp Kỳ Thụy lập tức cảm thấy như được giao một sứ mệnh, liền ưỡn thẳng lưng đầy khí thế.
"… Được, vậy ta đi!"
Có gì đâu mà căng! Chỉ là đi thang bộ thôi mà.
Vì Khương Chi đã nói vậy nên gia đình Diệp cũng không quá lo lắng.
Dù vậy, tình cảnh trước mắt vẫn khiến người ta nổi da gà; xung quanh im ắng đến mức đáng sợ.
"Vinh Hiên, sao em thấy càng lúc càng lạnh." Diệp phu nhân không khỏi rùng mình, chà xát hai cánh tay.
Ngay lập tức, một chiếc áo khoác ấm áp được khoác lên vai bà.
Diệp Vinh Hiên ôm chặt vợ mình, trấn an: "Giờ thế này thì chắc không lạnh nữa đâu."
Diệp Hàm đứng cạnh: "..." Ba mẹ à, trong tình huống này mà còn phát cẩu lương…
Diệp Kỳ Thụy chạy thẳng về phía thang bộ ở cuối hành lang, nhưng một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh gì, như thể anh đã biến mất vào không khí.
Diệp phu nhân cuối cùng không kìm được lo lắng: "Tiểu Thụy đi đâu rồi? Sao còn chưa quay lại?"
Khương Chi nhẩm tính trong lòng, rồi bình thản đáp: "Chờ một chút."
Diệp phu nhân đành gật đầu: "...!Được."
Một phút sau, từ phía sau họ vang lên tiếng bước chân.
Là Diệp Kỳ Thụy, anh chạy thục mạng về, thở hổn hển, mặt mày hoảng hốt: "… Ta đi… Chúng ta hình như gặp phải ma trận rồi! Ta chạy từ thang bộ một đầu, vậy mà lại quay ra ở đầu kia của hành lang!"
"Quả nhiên."
Khương Chi như đã đoán trước, bắt đầu quan sát xung quanh tìm kiếm.
"Khương đại sư, ngươi đang tìm gì vậy?" Diệp Kỳ Thụy không nhịn được hỏi.
Chỉ nghe nàng điềm tĩnh trả lời: "Mắt trận.
Nếu không có gì sai, chúng ta hiện đang bị nhốt trong một trận pháp."
"Cái gì?!" Diệp Kỳ Thụy sững sờ: "… Vậy chúng ta còn ra ngoài được không?"
Sau lần trải nghiệm trước, cả nhà họ Diệp đã dần tin tưởng vào những chuyện huyền bí này, nên mau chóng chấp nhận sự thật.
"Nghe nói gần đây nhà hàng này cũng có tin đồn ma quái, nhưng ông chủ đã cố gắng che giấu." Giọng nói bình thản của Lục Tư Thần vang lên.
Cả nhà họ Diệp giật bắn mình, suýt chút nữa thì quên mất hắn cũng ở đây.
Diệp Vinh Hiên kinh ngạc hỏi: "Nếu Lục tổng biết trước chuyện này, sao còn dám tới đây ăn cơm?"
Gia đình họ đến đây là vì không biết gì cả!
Lục Tư Thần chỉ cười nhạt, không đáp.
Khương Chi liếc nhìn hắn, trong lòng hiểu rõ.
Với người như Lục Tư Thần, người mà quanh người toàn tà khí như hắn, mấy chuyện ma quỷ này có gì đáng sợ chứ.
Người như hắn, căn bản là chẳng hề bận tâm.
"Trước tiên tìm mắt trận đã." Nàng nói.
"Tìm được mắt trận thì mới có thể phá trận, nếu không chúng ta không ra được."
Diệp Kỳ Thụy sốt sắng hỏi: "Mắt trận trông như thế nào?"
"Nếu là mắt trận, người bày trận chắc chắn sẽ ngụy trang; mà đã ngụy trang thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Nó hẳn là ở đâu đó trên tầng này." Khương Chi bình thản giải thích.
Diệp Kỳ Thụy hăng hái gật đầu: "Được!"