Lục Tư Thần lập tức hiểu ra: "Vậy nên, chỉ cần xua tan hết chúng, chân ta sẽ hồi phục?"
"Đúng vậy.
"
Anh ngừng một chút.
"Ta có thể hỏi một câu không?"
"Nói đi.
"
"Khương tiểu thư, vì sao ngươi lại giúp ta?"
Cô bỗng bật cười khẽ.
"Giúp một người như ngươi, con cưng của trời, đương nhiên là có lợi ích lớn.
Lục Tư Thần, ngươi không nghĩ ta làm vậy chỉ vì muốn làm việc thiện chứ?"
Nói rồi, cô giơ tay lên, ngón tay vừa chạm vào trán anh lúc nãy, quơ quơ trước mặt.
"Vừa rồi xua tan bớt khí âm cho ngươi, ta đã thu được không ít công đức.
"
Nếu không có lợi ích gì, cô đã chẳng muốn nhúng tay vào chuyện này.
"Được rồi, hai ngày qua ta dùng gần hết linh lực để giúp ngươi rồi.
Đợi ta nghỉ ngơi vài ngày, ta sẽ tiếp tục.
"
Nói xong, cô nhặt túi nilon lên, mở cửa ban công và mang giày vào.
"Từ Sùng, tiễn Khương tiểu thư giúp ta.
" Lục Tư Thần di chuyển xe lăn đến cạnh cửa, nhìn ra ngoài sân.
"Dạ!"
Nhìn theo bóng Khương Chi rời đi, anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Biết lý do cô giúp mình, anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Với anh, mối quan hệ này vẫn là dựa trên lợi ích, không có gánh nặng tình cảm.
…
Hai ngày sau, Ninh Thành rộ lên một tin tức lớn.
Thiên kim Tống Dư Tuyết của tập đoàn Tống Thị đã chủ động hủy hôn với vị hôn phu đã đính ước nhiều năm!
Hai người liên tục cãi vã, Tống Dư Tuyết thậm chí còn phanh phui chuyện vị hôn phu Kỷ Mẫn đã ăn chơi trác táng suốt mấy năm qua, khiến nhà họ Kỷ mất hết mặt mũi.
Vốn dĩ hai nhà là thông gia thân thiết, giờ thì coi như đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ.
Không chỉ dân chúng Ninh Thành bàn tán xôn xao, mà cả giới con nhà giàu cũng nhộn nhịp bàn luận.
Diệp Kỳ Thụy vừa vào đã nhắn: "Không thể tin được, Tống Dư Tuyết lần này làm căng vậy, khác hẳn cách hành xử trước giờ của cô ấy!"
Ai cũng biết trước giờ cô ấy rất coi trọng sĩ diện, xem ra lần này thật sự bị dồn đến bước đường cùng.
Hàn Dụ lên tiếng: "Nghe nói Kỷ Mẫn còn gây ra cả chuyện có con riêng, cô ấy không chịu nổi cũng đúng thôi! Trước giờ hai người họ chơi với nhau cũng ổn, ai ngờ lại xảy ra chuyện như thế, thật mất mặt!"
Nhậm Phi chen vào: "Hàn Dụ, nói như kiểu đó, ngươi còn muốn qua lại với tên cặn bã Kỷ Mẫn kia hả? Chuyện này Tiểu Tuyết là người bị hại rõ ràng, ngươi không định đi đồng cảm cho tên khốn đó đấy chứ?"
Hàn Dụ chỉ cười rồi đáp lại bằng một icon mặt cười: "Sao có thể chứ.
Chẳng qua, đàn ông mà, ai chẳng đôi lần phạm sai lầm, cũng đâu phải chuyện to tát gì! "
Nhậm Phi lập tức gửi icon lườm mắt: "A, đàn ông quả nhiên ai cũng giống nhau!"
Diệp Kỳ Thụy nhìn thấy cuộc trò chuyện, lập tức không nhịn được: "Nhậm Phi, ngươi đừng vơ đũa cả nắm, tiểu gia đây không giống bọn họ!"
Nhậm Phi cười mỉa: "Chỗ nào không giống? Đừng giải thích, giải thích là che giấu!"
Diệp Kỳ Thụy: "Nói vớ vẩn! Tuy tiểu gia ở ngoài cũng có chơi bời chút đỉnh, nhưng chưa bao giờ thật lòng với ai cả!"
Nhậm Phi chẳng tin, chỉ đáp lại bằng một icon cười khẩy.
Hàn Dụ tranh thủ chọc ghẹo: "Nghe đồn dạo này ngươi bám theo Khương Chi suốt ngày như cái đuôi, có phải bị cô ấy làm cho mê mẩn rồi không?"
Diệp Kỳ Thụy lập tức đáp lại: "Ngươi mới là đầu óc có vấn đề! Trong đầu ngươi toàn là bã đậu hay sao?"
Nhậm Phi lập tức đứng về phe Hàn Dụ: "Diệp tam thiếu, Hàn Dụ nói không sai đâu, dạo này chẳng phải ngươi cứ quấn quít quanh Khương Chi như cún con đó sao? Không hiểu cô ấy đã cho ngươi uống thuốc mê gì mà làm ngươi say đắm đến vậy! "