“Thật là yêu cầu gì cũng được?”
Nghe thấy Sở Yêu Nguyệt nói câu này, khóe miệng Cố Trường Sinh không khỏi lộ ra nụ cười nhạt, ánh mắt dao động trên người nàng ta.
Không thể không nói.
Sở Yêu Nguyệt là đệ nhất mỹ nhân hoàng triều Cảnh Dương, hoàn toàn có vốn liếng của NÀNG ta.
Tư thái yểu điệu, khuôn mặt tuyệt mỹ.
Nhất là hiện tại sắc mặt nàng ta vô cùng tái nhợt, vẻ hoàng đạo tôn quý ngày thường đã biến mất, lại có thêm ý vị thấy mà thương.
Sở Yêu Nguyệt chú ý tới ánh mắt của Cố Trường Sinh, tâm thần run lên, giống như hiểu ra cái gì đó.
Sau đó cắn răng, kiên định nói: “Chỉ cần Thần Tử nguyện ý ra tay trợ giúp Cảnh Dương vượt qua nguy nan lần này, Yêu Nguyệt nguyện làm nô làm tỳ phụng dưỡng Thần Tử đời đời kiếp kiếp.”
Hiện nay trừ thực lực và thiên phú ra, nàng ta đã không nghĩ ra trên người mình có giá trị nào nữa.
Là thân thể trong sạch này sao?
“Làm nô làm tỳ?”
Cố Trường Sinh lại lắc đầu, ý cười có chút thú vị.
“Ngươi cảm thấy nô tỳ bên cạnh ta sẽ kém sao? Hay là ngươi cảm thấy mình có đủ tư cách?”
Lấy thân phận của hắn bây giờ, chắc chắn thiên kiêu chi nữ muốn làm nô tỳ cho hắn lên đến trăm triệu người.
Đám nô tỳ trong gia tộc được bồi dưỡng từ nhỏ, cũng hơn Sở Yêu Nguyệt rất nhiều.
Rất nhanh nghĩ thông suốt điểm này, trong lòng Sở Yêu Nguyệt đầy đắng chát, đúng là bản thân quá tự tin, cũng quá tự cho là đúng.
“Quả thật Yêu Nguyệt không có tư cách làm nô tỳ cho Thần Tử, tất cả là do Yêu Nguyệt tự cho là đúng, xin lỗi vì quấy rầy Thần Tử tu hành rồi, sau này sẽ không.
.
.”
Cuối cùng vẻ mặt Sở Yêu Nguyệt cũng khôi phục bình tĩnh, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Cố Trường Sinh đã nói rất rõ ràng.
Tu hành hơn hai mươi năm nay, nàng ta chưa bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ chật vật như hôm nay, từ bỏ tự tôn cuối cùng lại đổi lấy kết quả như thế.
Nàng ta thất tha thất thểu muốn đứng lên.
Đáng tiếc lúc xoay người không đứng vững, suýt nữa đã ngã từ đỉnh núi xuống.
Cố Trường Sinh để tay sau lưng, thu tất cả chuyện này trong mắt, đột nhiên cười nói: “Làm nô làm tỳ thì không cần, nhưng nể tình phần thành khẩn quỳ ba ngày ba đêm này của ngươi, thật ra ta có thể giúp ngươi một lần.”
Cái gì?
Sở Yêu Nguyệt sắp bước xuống núi đột nhiên dừng lại, hoài nghi mình nghe nhầm.
Lúc đầu trong mắt nàng ta u ám không có ánh sáng, bây giờ đã lộ ra một chút thần thái.
“Thật sao?”
Nàng ta có chút không dám tin tưởng.
“Có lòng chân thành, sắt đá cũng dời, huống chi là con người?” Cố Trường Sinh tùy ý nói.
Đương nhiên nguyên nhân quan trọng nhất là vì trái tim hắn mềm mại.
Hắn không phải người xấu, hơn nữa Sở Yêu Nguyệt và hắn cũng không cừu không oán.
Nàng ta đơn giản chỉ muốn có thân phận tùy tùng của hắn, như vậy có thể mượn nhờ Trường Sinh thế gia bảo vệ hoàng triều Cảnh Dương, không bị thế lực khác thôn phệ.
Nhưng đối với Cố Trường Sinh mà nói, đơn giản chính là một câu khẩu dụ, dễ như trở bàn tay.
“Nói như vậy.
.
.
Vừa rồi Thần Tử trêu đùa ta.
.
.”
Sở Yêu Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó yếu ớt hỏi một câu.
Rất khó tưởng tượng giọng điệu nhu nhược này sẽ xuất hiện trên người nàng ta, giống như sợ Cố Trường Sinh sẽ đột nhiên đổi ý.
Đúng là trêu đùa ngươi.
Nhưng đương nhiên Cố Trường Sinh sẽ không nói ra miệng lời này, đây thuần túy là ác thú của hắn mà thôi, hắn muốn nhìn xem Sở Yêu Nguyệt sẽ có phản ứng gì.
Ngày đó ở Tử Trúc Lâm, nàng ta vô cùng ngạo khí.
Lúc này, hắn chỉ khoát tay áo, nói: “Vô duyên vô cớ để ngươi quỳ ba ngày, ta nhận lấy thì ngại.”
Sở Yêu Nguyệt thi lễ thật sâu, chân thành nói từ đáy lòng: “Đa tạ Thần Tử, sau này nhất định Yêu Nguyệt sẽ báo ân!”
Cố Trường Sinh không nói gì thêm.
Long khí của hoàng triều Cảnh Dương đã đứt, cho dù lần này Sở Yêu Nguyệt trì hoãn thời gian diệt quốc, nhưng cuối cùng nó vẫn đi về phía suy vong.
Dù sao nhân lực cũng khó thắng thiên định.
..
Sở Yêu Nguyệt hài lòng rời đi, mang theo một phong khẩu dụ mà Cố Trường Sinh đích thân viết, đồng thời còn có lạc ấn của Cố gia.
Nhìn thấy khẩu dụ chính là nhìn thấy Thần Tử của Cố gia đích thân tới!
Ít nhất tại đạo vực Nam Thắng, không có bất kỳ thế lực nào có can đảm vi phạm.
Giờ này khắc này, trên không trung thần đảo của Cố gia.
Từng chiếc chiến xa như ngọn núi lớn nhỏ tập kết lại.
Thân xe màu vàng xanh nhạt, dùng Hàn Tinh Vẫn Thiết để chế tạo, trận văn dày đặc, che kín các loại vết tích đao kiếm, lấp lóe hàn quang.
Một cái cờ ngũ sắc lớn tung bay trên đó, bên trên viết chữ “Cố”cổ xưa.
Phía trước chiến xa, có các loại dị thú to lớn bay lượn.
Có ngoại hình giống như Ứng Long, sừng đầu dữ tợn, khí tức cổ lão man hoang đập vào mặt, vung vẩy hai cánh vắt ngang chân trời, chờ đợi chủ nhân của bọn chúng xuất hiện.
Còn có rất nhiều dị cầm màu xanh, như là chim Diên, cánh chim cứng rắn như thần thiết, có thần phù lôi đình dao động chảy xuôi.
Mỗi một con dị thú, đều có một chủ nhân!
“Đại hội đi săn lần này được tổ chức tại thánh mộ Bắc Hoang, quan trọng nhất là đạo vực Nam Thắng, đạo vực Xích Minh, đạo vực Bắc Minh.
.
.
Mấy đại đạo vực cùng nhau tham dự, tất cả truyền thừa bất hủ đều sẽ phái thế hệ trẻ tuổi kiệt xuất hoặc là truyền nhân đến.”
Một vị tộc lão đang giảng giải cho đám đệ tử của Cố gia trên chiến xa cổ vể chuyện liên quan đến đại hội đi săn lần này, Cố gia rất coi trọng.
Bởi vì ngàn năm trước, bọn họ bị một thế lực bất hủ khác đè ép một đầu.
Đột nhiên!
Phượng gáy động thiên!
Chân trời, chín con Phượng Hoàng Thần Điểu, giương cánh bay lượn, lôi kéo một cỗ thần liễn.
Thần quang nở rộ, thụy thải bắn ra bốn phía, xông qua mây xanh, đi vào bầu trời.
Cùng lúc đó, chín đầu Hoàng Kim Thần Ngưu bay lên không trung, lôi kéo một cỗ chiến xa, nghiền ép bầu trời, ù ù mà đến, giống như thiên quân vạn mã lao nhanh.
“Là hai vị đại nhân!”
Rất nhiều đệ tử trẻ tuổi của Cố gia cùng chấn động, thông qua tọa kỵ đã biết người đến là ai.
Lần này có ba vị đại nhân trẻ tuổi sẽ tham dự đại hội đi săn, những người còn lại ở bên ngoài, không thể trở về.
Rất rõ ràng, đây chính là hai vị trong đó, là hai người trong danh sánh mười vị trẻ tuổi đứng đầu trong thế hệ này của Cố gia!.