Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

“Quang thuộc tính sao?”.

Giữa trận chiến của hai vị nữ nhân khiến toàn bộ những người có mặt đều tập trung quan sát, đột nhiên một lời nói vang lên. Phong Thần mặc dù không hề mở mắt nhưng vẫn có thể nhận biết được thế trận như thế nào, chỉ bất ngờ hơn chính là có người sở hữu quang.

Cái gì!

Đám người đang quan sát rất chăm chú liền nghe thấy thanh âm vang lên, toàn bộ đều đưa ánh mắt nhìn về phía người phát ra. Chỉ cần nghe về loại thuộc tính này liền rất được chú ý, vì đó chính là một loại thuộc tính rất đặc biệt, thời gian tu luyện càng kéo dài thì thực lực càng mạnh mẻ. Cũng chính vì thế mà Thông Huyền được nhận vào làm đệ tử thân truyền, mặc dù cảnh giới cùng thực lực không đáng được xếp như vậy.

Kể từ lúc nàng ta gia nhập môn phái cho tới nay đều được quản lý cùng che giấu rất cặn kẻ nên việc nhận biết thuộc tính của nàng là không ai có thể hay biết. Trong toàn bộ môn phái chỉ có những vị thuộc lĩnh chủ trở lên mới có thể biết mà thôi. Nên việc đám đệ tử có thể hay biết liền rất kinh ngạc.

Nếu như tin tức có người đệ tử thuộc quang thuộc tính thì rất có thể khiến nhiều môn phái phải tranh giành.

Vù vù!

Bành bành!

Kể từ lúc nàng ta sử dụng Hồn Kỷ thì ở phía xa trong biệt viện, có một vị lão nhân với mái tóc bạc trắng rủ dài trên nền đất đang trong quá trình tu luyện chợt tỉnh dậy. Mái tóc rủ xuống che hết gần như toàn bộ khuôn mặt, chỉ chừa lài một phần nhỏ chính giữa trung tâm mà thôi. Nhưng như thế không thể che đậy được tinh quang từ cặp mắt phát ra.

Sau đó chưa tới 2 giây liền từ trong phòng bay ra ngoài với tốc độ cực nhanh, cảm giác như làn gió bị cắt đi làm hai. Tốc độ nhanh là một chuyện nhưng khi lão ta tiếp đất lại không hề dấu diếm một chút nào, mặt đất như một lớp bông giày bị giẩm xuống tạo thành một lỗ sâu gần 5m rộng hơn 8m.

“Có chuyện gì vậy?”.

Đám đệ tử thân thể giật nảy hẳn lên, không biết thứ gì vừa lao tới. Sắc mặt sợ hãi thốt lên.

Hai người đang trong thời gian tung chiêu liền không hề hay biết nên vẫn cứ tiếp tục thi triển. Nhưng cùng lúc đó, ở chính giữa hai người đột nhiên xuất hiện một vị lão nhân với mái tóc bù xù. Cả hai đều bị chặn đứng một cách rất dễ dàng, cảm giác giống như trứng đụng phải đá lớn vậy.

“Không phải quy định môn phái cấm sử dụng Võ Hồn ở bên ngoài sao?”.

“Hai người các ngươi quả thật to gan”.

Chưa kịp hoàn hồn liền có một thanh âm phát ra.

“Đệ tử tham kiến tam đại trưởng lão”.

Vừa kịp hoàn hồn, đám đệ tử trên sắc mặt lộ rõ vẻ lo lắng tới cực điểm, Kìm hảm lại nỗi sợ liền nhanh chóng quỳ xuống.

Còn hai người trong cuộc lúc này vẫn đang rất bàng hoàng.

“Đệ tử tham kiến tam đại trưởng lão”.

Tiểu Hồng rất nhanh sau đó liền bừng tỉnh, lúc này trước mắt nàng thân ảnh này trông rất quen thuộc. Không có thời gian suy nghĩ, nàng nhanh chóng quỳ xuống.

“Sư phụ, nàng ta khi dể con”.

Trái lại Thông Huyền lại rất vui mừng, giống như có người tới che chở.

“Ngươi không lo chuyên tâm tu luyện, còn có thời gian đi ra ngoài chạy nhảy hay sao? Quay trở về tu luyện gấp 10 lần cho ta”.

Dường như lời nói của nàng không thể chạm tới vậy, lão ta quay qua liền quát.

“Đệ tử hiểu, ta quay về”.

Trước mệnh lệnh sư phụ nên nàng ta không thể nào không làm. Nhanh chóng đáp lời rồi chạy đi, cùng lúc đó, nàng ta quay qua liếc mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hồng câm ghét, ẩn ẩn bên trong còn chứa cả sát ý.

“Ta hy vọng chuyện này được giữ bí mật, kẻ nào tung tin ra ngoài thì nên biết hậu quả như thế nào rồi đấy?”.

Đợi Thông Huyền rời đi một lúc, lão ta mới quay qua căn dặn. Mặc dù rất nhẹ nhàng nhưng đó chính là mệnh lệnh vừa là uy hiếp, sức mạnh của một vị trưởng lão có thể xem là cực lớn, việc thiếu đi một người có thể khiến các phái mất đi sự cân bằng thậm chí dẩn tới bị hủy diệt. Nên lệnh của họ được xem là quan trọng hơn cả trưởng môn.

“Đệ tử hiểu”.

Nhận được mệnh lệnh, đám đệ tử liền đồng thanh hô to.

“Đứng lên cả đi”.

“Ngươi tiểu nữ tử, rất có tố chất, có thể khiến đệ tử ta bức bách như vậy được xem là thành công lớn. Ta nghĩ ngươi không còn phù hợp với đệ tử nội môn, nhanh chóng chuyển lên lớp tinh anh là tốt nhất, thậm chó có thể đi lên đệ tử nòng cốt”.

“Đáng tiếc, lúc thi tuyển không một ai nhận ngươi làm đệ tử nên khiến một nhân tài bị quên lãng”.

Lão ta quay qua nhìn về phía Tiểu Hồng, quan sát một lúc rồi đưa ra lời khen. Nhưng sau cùng lại thở dài một hơi rồi mới cảm thán.

“Đa tạ lời khen của tam đại trưởng lão”.

Sắc mặt nàng trông rất vui vẻ hớn hở. Vừa rồi không phải có người can ngăn nếu không người thua lúc này chính là nàng.

“Thục Viêm à. Ngươi lúc nào cũng không chú tâm tu luyện, chỉ biết khua môi múa mép, quan hệ nữ nhân. Như thế liệu có đáng”.

Sau đó lão ta lại tiếp tục quay về phía Nhẩn Thục Viêm, hắn lúc còn thơ nhỏ được toàn bộ các trưởng lão đều rất ưng ý, nhưng sau một biến cố liền khiến hắn thay đổi một cách chóng mặt. Từ thiên tài trở thành người lêu lổng.

Trong đám đệ tử không có mấy ai biết được quá khứ của hắn nên cảm thấy không hiểu ẩn ý của lão.

Hắn cũng chỉ biết ngậm ngùi gật đầu một cái mà thôi.

“Người này, từ trước tới giờ không hề gặp qua. Không biết là đệ tử môn phái nào”.

Đứng cạnh Nhẩn Thục Viêm chính là Phong Thần, việc không tránh khỏi nên liền bị nhận thấy. Nhìn qua một lượt, cũng không quên việc thăm dò đôi chút, đáng tiếc là không thể nhận biết được thêm một thứ gì, giống như chìm vào biển đen, không có thứ gì trôi nổi, chỉ có màu nước đen kịt mà thôi.

Bí bảo hộ thân sao?!

Trong đầu lão lại lóe lên một suy nghĩ.

“Trưởng lão, vị này là bằng hữu của ta nên tới đây tham gia tu luyện. Không ngờ vướng phải rắc rối như vậy, mong ngài lượng thứ”.

“Phong Thần là tên hắn”.

Nhẩn Thục Viêm không hề suy nghĩ liền nhanh chóng trả lời.

Đáp lại là một cái gật đầu mà thôi.

“Các ngươi chuyên tâm tu luyện, thời gian sắp tới cố gắng thể hiện cho tốt”.

Ngay sau khi kết thúc lời nói, lão ta liền quay người bay đi. Đúng hơn là dùng bộ pháp di chuyển với tốc độ nhanh.

“Thú vị”.

Đáp lại. Phong Thần chỉ nói đúng hai từ, điều này khiến đám đệ tử một phen suy nghĩ.

Trên đường trở về, lão ta cũng có một cái suy nghĩ khác lóe lên trên đầu.

Hắn rốt cuộc là ai?!.

“Đại ca, vừa rồi thật đáng sợ, xém chút ta bị dọa cho….”.

Nhẩn Thục Viêm nhanh chóng ghé qua kể lể nhưng chưa dứt lời liền bị Tiểu Hồng cắt ngang.

“Sư huynh, thấy ta vừa rồi trình diển thế nào? Rất tuyệt vời phải không?”.

Lúc này đã trở về với trạng thái như ban đầu, với khóe miệng nở ra nụ vười lớn. Việc này khiến đám đệ tử còn lại cũng thở dài nhẹ nhỏm, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

“Tam đại trưởng lão quả thật là mạnh, ta không hề hay biết người đến từ lúc nào. Tốc độ nhanh tới mức ta không hề nhìn thấy tàn ảnh. Tương lai ta sẽ mạnh như vậy”.

Đám đệ tử quay người rời đi, vừa ca thán vừa thích thú.

“Tiểu Hồng sư muội cũng thật là mạnh”.

“Phải không. Ta trước đó có tin tức về nàng ta, các ngươi muốn nghe không?”.

“Tất nhiên. Ngươi nhanh nói”.

“Đó là ….”.

“Sư huynh, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”.

Nàng ta vừa nói như dường như Phong Thần không nghe thấy, lại tiếp tục hỏi thêm.

“Không có gì?”.

Trái lại, Phong Thần lại trả lời một cách rất lãnh đạm.

“Thực lực của ngươi không đến nổi, cùng cấp thì có thể xếp vào thứ 10, rất đáng mong đợi”.

Không đứng lại lâu thêm, Phong Thần quay người trở về phòng.

“Ta chỉ thứ 10. Đáng ghét”.

Trên đường đi, Tiểu Hông cứ mãi lẩm bẩm. Điều này khiến Nhẩn Thục Viêm cũng chỉ biết cười khổ mà thôi.

“Sư muội. Ngươi đừng suy nghĩ quá nhiều, đại ca đi ngoài nhiều nên việc phân cao thấp rất khó nói”.

Nhẩn Thục Viêm cũng chỉ biết an ủi một chút mà thôi.

“Ai cần sư huynh quan tâm”.

Nàng ta lại lờ đi lời ản ủi của hắn. Ánh nhìn của nàng chỉ dán vào bóng dáng Phong Thần mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui