Huyền Huyễn Chi Diệt Thế Chí Tôn

Cùng đám lão nhân tiến vào trong biệt viện ngồi xuống từng vị trí.

“Lão huynh ngươi đột phá”.

Vẫn như thường lệ, lời nói cửa miệng lão Thuấn Phong vang lên phá lấy bầu không khí. Sắc mặt lão có chút hiếu kỳ, bên trong lời nói ẩn ý hỏi dò lấy hắn hiện tại thực lực, thời gian nửa năm lâu chắc chắn có tiến triển lấy.

“Còn thiếu một chút, sắp tới thời gian ngắn liền có thể.”

Không có một chút dấu diếm, sắc mặt hắn vẫn rất bình thản quay đầu nhìn tới, ánh mắt nhìn vào xung quanh đám lão nhân, hắn kỳ thực đủ để đột phá lấy nhưng vẫn đang cưởng ép lấy mà thôi. Thản nhiên trả lời lấy.

“Ngươi có chút khác biệt”.

Cạnh bên một lão nhân quan sát kỷ lên tiếng lấy, thời gian trước đâu như vậy trắng, cảm nhận thấy tựa như thay da đổi thịt một dạng. Hắn đẩn đờ nhìn một lúc mới định thận, đâu thể thời gian ngắn như vậy mà khác biệt. Đâu kể thay đổi bên ngoài, cảm nhận đâu chỉ khác biệt nhiều, quan trọng nhất không thể cảm nhận lấy khí lực tựa như một người bình thường không hơn.

Ân!

“Thời gian ta tu luyện lấy có chút khó mà nói lấy, không biết nên diển tả thế nào?”.

Hắn gật đầu như ra hiệu một cái rồi trả lời lấy, đâu thể nói đám người hắn tu luyện bằng huyết dịch cùng cắn nuốt Hồn Tinh, nghe thấy chắc cũng sốc mà chết liền có thể.

“Không làm khó, không làm khó”.


Quả thật con người ai mà không có bí mật riêng biệt, đâu thể nói cho người khác nhận biết. Cái này nhận thức đám người tựa như hiểu rỏ lấy, không muốn hỏi thêm.

“Đúng rồi”.

Đột nhiên thanh âm hắn vang lên vang vọng làm đám người giật mình, đẫn đờ một lúc.

Bành bành!

Hắn từ trong kho đồ lấy ra một bịch lớn chứa đựng Hồn Tinh đâu chỉ hơn 200 đầu, lúc trước tu luyện hắn để dành lại lấy. Đợi dung luyện hết toàn bộ chổ này đâu chỉ tốn thêm gần một năm thời gian, cái kia Hung Thú triều tịch đám người săn giết đâu chỉ hơn phân nửa, đưa tới cũng phải lẽ mà thôi.

“Cái này là???”.

Đám lão nhân tựa như hoa mắt chút, một bịch lớn bao xám sắc rơi xuống phát ra thanh âm tựa như vật nặng bên trong, chưa kể ngạc nhiên. Đám người tự hỏi lấy, từ đâu lấy ra tới, giống như có một cái nhẩn trử vật mà đám người không nhận thấy. Tựa như có chút mộng hỏi lấy.

“Chỉ là mấy trăm đầu Hồn Tinh mà thôi”.

Hắn không quá lo lắng cảm nhận đám người, từ trước đã có suy nghĩ tới. Cảnh tượng đám người hắn cũng đã mừng tượng lấy qua vài lần. Thanh âm hắn nhàn nhạt trả lời lấy.

Giật mình!


Đi tới kéo lấy trên cao sợi dây buộc chặt, từng đầu múi dây liên tục được tháo bỏ lấy. Trước mắt đám người tựa như mộng, thân thể như tượng đứng ngây ra một lúc lâu. Quá mức sáng chói, bên trong từng sắc vàng cùng tím Hồn Tinh tản mát lấy từng ánh sắc hút lấy. Cặp mắt dán lấy như in không tách rời.

Lúc này mới giật nảy mình tỉnh giấc, nghĩ lại câu nói “Chỉ là mấy trăm đầu Hồn Tinh”. Giàu quá giàu a. Mấy trăm đầu Hồn Tinh tựa như cỏ một dạng, lời nói quá mức không xem trọng lấy, cái này thu lấy đâu chỉ lợi ích nhiều đâu. Toàn bộ ánh mắt hướng lên tới trực tiếp để trên người hắn.

“Cái này đám Hung Thú do các ngươi giết nên Hồn Tinh thuộc về xem như vật quy chủ, không cần quá quan tâm”.

Hắn đáp trả lấy lời tựa như nhẹ nhàng, sắc mặt không có chút cảm giác tiếc nuối, không thèm nhìn một cái. Vẫn như thường lãnh đạm chap tay sau lưng đi tới, từng bước chân nhẹ nhàng liên tục phát ra thanh âm nhàn nhạt.

“Cái này…”

Toàn bộ tựa như mộng, lời nói phát ra có chút không rõ lấy, có thể nói là líu lưởi một dạng. Được hắn cứu giúp đã là quá mức lớn ân tình đâu thể nhận thêm cái này quý giá Hồn Tinh, muốn thu lấy chừng này Hồn Tinh toàn những cái rất mạnh mẻ cùng phù hợp đám người, đâu kể tím sắc Hồn Tinh hơn 40 đầu đại biểu toàn bộ vương cấp Hung Thú hắn đều để lại đám người ngoài ra còn lọc lấy toàn bộ những thứ không cần thiết. Quá mức khiến đám lão nhân khó mà nhận lấy.

“Cái này đối với ta vô dụng, các ngươi giữ lấy sau này có lúc dùng tới”.

Hắn quay người hướng vị trí ghế ngồi trên cao dừng lại, đặt mông ngồi xuống hướng ánh mắt tới, không khác biệt. Đâu thể nói vô dụng, quá mức đối với hắn tác dụng, ngoài miệng nói lấy nhưng trong lòng cảm giác có chút nhoi nhói.

Liếc mắt nhìn nhau tới, gương mặt ngẩn ngơ biểu hiện không biết nói gì hơn. Một lúc sau lão Thuấn Phong tựa như nhớ tới điều gì lấy, sắc mặt xoay chuyển gần như 180 độ. Hiển hiện ra một nụ cười nhẹ.


“Cái kia ta thấy ngươi đại đao có chút kỳ quái hình thù, đúng lúc trong làng có một cái không một ai dùng tới, lão huynh có thể”.

Lời nói phát ra như đánh tan bầu không khí, lúc này những người còn lại cũng bừng tỉnh lấy. Nhớ tới thời gian trước bàn bạc lấy, toàn bộ đều đồng thuận giao lấy vật kia cho hắn dùng tới. Nhìn nhau một cái rồi gật đầu lấy.

“Đúng lúc ta đang tính rèn một cái, như vậy quả thật tiện lợi”.

Thanh âm vang lên cùng một nụ cười nhẹ hiện lên, sắc mặt hắn khởi sắc lấy từ vẻ lãnh đạm chuyển qua tới hứng thú gương mặt có chút hồng. Rèn lấy một cái đâu chỉ khó tìm kiếm vật liệu đủ tốt để hắn dùng lấy cùng rèn hoàn chỉnh đâu chỉ khó nhiều lần. Phải tốn thời gian rất lâu mới hoàn chỉnh lấy.

Đám người thấy vậy liền nhanh chóng thở dài một hơi, vẫn đúng như đám người mong đợi.

“Không tốn thời gian, lúc này liền đi tới nhận lấy”

Ân!

Lão Thuấn Phong lời nói thản nhiên cùng có chút nhẹ nhàng cảm giác vang lên, nghe lấy hắn không phản bác gật đầu lấy một cái. Đi theo đám người bước tới, trước mắt được giới thiệu rất kỷ toàn bộ, thông tin quan trọng trong làng hắn đều nhận biết toàn bộ. Không quá lâu liền đi tới.

Xoạt!

Đám người đẩy mạnh lấy cánh cửa trông có vẻ rất nặng nề, thanh âm ken két vang lên tựa như đã lâu chưa có người ghé tới. Hoàn toàn mở lấy bước vào tới.

Khụ khụ!

Quá mức nhiều khói bụi, vừa đặt chân cảm giác không khí có rất nhiều bụi bẩn lan tới, ho lên liên hồi, hai tay đưa lên che lấy rồi nhanh chóng bước ra ngoài, chí ít phải đợi một lúc lâu mới có thể tản mất. Ước chừng 2 phút thời gian lượng khói bụi lắng xuống, lúc này mới có thể tiến vào, phía dưới để lại từng dấu chân lớn như in. Quan sát xung quanh đám người tựa như muốn cảm thán, quá mức bụi bẩn, đâu phải chỉ nhiều năm không ghé qua cùng dọn lấy.


Xung quanh khung cảnh không có gì quá khác biệt, diện tích không quá rộng lớn chỉ khoảng 50m kho chứa mà thôi, bên trong hoàn toàn trống rổng lấy cùng thiếu ánh sáng. Trong xa có chút không nhìn rõ lấy. Cũng không có gì khác vật liệu, toàn bộ tường đều được làm rất thô sơ chỉ bằng đất bùn cùng một chút khoáng thạch cừng mà thôi, đặt tay cảm nhận lấy có chút cứng cáp. Quan sát một lúc ánh mắt hướng về phía xa kia góc tối.

Nhận thấy ánh mắt hắn có chút thay đổi liền nhanh chóng thắp lên ánh đèn soi sáng toàn bộ. Lúc này mới lộ rõ toàn bộ, từng cái mạng nhện cùng khói bụi bao phủ lấy toàn bộ một lớp vàng nhạt màu sắc. Phía xa kia rõ ràng từng chút một, quan sát lấy cũng chỉ có một ít khoàng thạch, tinh thạch cùng chút ít vũ khí mà thôi. Trải ra khí lực cảm nhận lấy toàn bộ, hắn có chút lắc đầu lấy toàn bộ tựa như phế liệu một dạng, không có quá nhiều giá trị.

Tiếp tục quan sát lấy phía xa góc tối chiếu sáng, lộ rõ mồn một từng vị trí. Trên kệ đã kia có một cái vủ khí cắm sâu lưởi xuống dưới, cảm giác tựa như có chút nặng lấy. Đám người nhanh chóng chuyển mắt hướng tới lắc đầu một cái thở dài. Cái kia vũ khí đâu chỉ ở đó một thời gian dài, so với đám người đâu chỉ lớn tuổi.

“Cái kia vũ khí có chút nặng, bọn ta thực lực không đủ nên không thể lay động lấy quá nhiều, nó tại đó cũng phải một thời gian dài”.

Một cái lão nhân lên tiếng, quả thật nó quá mức tốt nhưng không thể dùng lấy cũng chỉ là vô dụng, không ai có thể mang nó vung lấy thứ nhất võ kỷ liền tốt, chỉ việc nhấc lên đã có chút khó khăn nhiều lần. Cảm giác xương sống muốn gãy lấy.

“Cái này gọi Long Hổ Đao, tên nó cũng chỉ đặt lấy theo từng cái hoa văn bên trên mà thôi chỉ mang cái hình tượng, thực lực nó tới đâu chưa một lần nhắc tới, nó quá mức nặng đâu chỉ ngàn cân, bọn ta yếu kém không thể dùng lấy”.

“Khả năng cao cũng chỉ có lão huynh dùng lấy mà thôi”.

Một bên lão nhân lên tiếng, lời nói vừa ra tới liền thở dài lấy, sắc mặt trầm xuống chút điểm. Có thể Phong Thần không thể dùng lấy liền vứt bỏ nó một dạng. Chờ đợi đủ thực lực đâu chỉ lâu cùng đã có lấy Võ Hồn dùng tới cũng chẳng có chút ý nghỉa.

Quan sát lấy đầu này đại đao toàn thân sáng bóng lấy không một chút bụi bẩn, cảm giác bụi bẩn tiến tới bị nó đánh tan một dạng. Quan sát kỷ lấy mới có thể nhận thấy nó quá mức kỳ công hoa văn, muốn tạo ra nó đâu chỉ rất tón thời gian, từng họa tiết quá mức tỷ mỉ, chỉ nhìn là đủ cảm nhận lấy.

Ước chừng hơn 6 thước cao cùng lưỡi đao to bản hơn hai thước dài cùng to bản, bên trên chạm khắc lấy một đầu hổ đang nhảy lên vồ lấy một dạng, nhìn qua nhận biết lấy đầu kia hổ có chút giống Hoàng Kim Hổ sắc vàng, phía dưới một chút liền có đầu long quấn lấy xung quanh cùng một phần xuống tới thân, quan sát kỷ có thể nhận thấy từng đầu long phiến xếp lấy quá mức đều đặn. Thân đao tròn dài kéo xuống tới sắc màu tím nhạt, chất liệu có thể cảm nhận lấy được làm tròn lấy từ một loại thân cây rất cứng muốn phá vở lấy đâu chỉ khó như lên trời, làm lấy cái này đâu chỉ bỏ quá nhiều đại giới. Phía dưới một đầu nhọn hoa văn chạm khắc lấy chuôi làm từ một loại khoáng thạch cứng rắn cùng phát ra một chút tinh quang một dạng.

Nhận thất toàn bộ Phong Thần tựa như mê say lấy, không biết tới bao giờ mới có thể thu lấy một cái này đao quá mức tuyệt đỉnh chế tác. Hắn sắc mặt mừng tới cực điểm, da thịt có chút hửng đỏ cùng nụ cười lớn phát ra tiếng.

“Rất tốt đại đao”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận