Huyện Lệnh Đế Sư

Lão tử còn không đáng giá mười đồng tiền à! Tiêu Huyền Sách tức giận đến mức thiếu chút nữa đã chửi ầm lên.

Tuy nhiên, Triệu Tĩnh lại bắt đầu cò kè mặc cả, cuối cùng Hoàng tử điện hạ đã bị Triệu Tĩnh bán vào ổ ăn mày với giá bảy đồng.

Lấy tiền nhét vào túi, Triệu Tĩnh liếc nhìn hoàng tử điện hạ, đi tới nhỏ giọng nói: “Nhớ kỹ thỏa thuận của chúng ta, nếu ngươi không chịu nổi mà để lộ thân phận của mình, thì một ngàn lượng bạc sẽ thuộc về ta”.

“Ngươi cứ chờ thua tiền đi, phái ta đi làm ăn mày, ngươi không biết, việc này đối với ta cũng giống như về nhà sao?”. Tiêu Huyền Sách cười ha ha.

“Rất tốt, ta rất thích tính tình cứng rắn của ngươi”. Triệu Tĩnh cười tủm tỉm rời đi.

Hắn vừa rời đi, đã có đám ăn mày tụ tập vây quanh lại, mặc dù có chút kích động và sợ hãi về những điều chưa biết, nhưng dù sao hắn ta cũng là hoàng tử, Tiêu Huyền Sách cũng vẫn khá uy nghiêm.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Ông đây..”

Hắn ta còn chưa nói xong, tên cầm đầu đám ăn mày ở phía sau đã đá hắn ta ngã lăn ra, những người còn lại ùa lên vây quanh, trong nháy mắt, quần áo của Tiêu Huyền Sách đã không còn thấy đâu, hắn ta trần truồng che lại chỗ kín, vừa xấu hổ vừa tức giận.

“Các ngươi! Các ngươi!”

“Đừng nói nhảm nữa, ta đã mua ngươi rồi, ta muốn làm gì thì làm, tiểu tử này quá sạch sẽ, đem hắn vào trong ném xuống hố bùn ngâm đi, sau đó đánh cho hắn một trận!”. Tên cầm đầu đám ăn mày cười nói.

Tiêu Huyền Sách nghe xong, lập tức giấy nãy lên: “Sao các ngươi dám! Các ngươi biết ta lài”

Hắn chưa kịp nói xong, đã thấy Triệu Tĩnh cầm kẹo hồ lô mua bằng số tiền bán hắn, đi ngang qua, Tiêu Huyền Sách vội vàng im miệng, vì một ngàn lượng, nhịn.

“Ta không quan tâm ngươi là ail”

Trong nháy mắt, cả người Tiêu Huyền Sách đã ướt đẫm nước bùn, bốc mùi hôi thối không chịu được, trên người hắn chỉ có một mảnh vải rách che lại bộ phận quan trọng, còn bị bọn ăn mày vây quanh đánh cho một trận, thể xác và tỉnh thần đều bị đổi mới hoàn toàn.

“Tiểu tử, nếu hôm nay ngươi không mang được bảy đồng trở về, thiếu một xu, ta sẽ ăn một ngón tay của ngươi. Nhớ kỹ cho ta! Lão tam dẫn hắn ra đường ởi!”. Tên cầm đầu đám ăn mày buông tóc Tiêu Huyền Sách ra.

Hoàng tử điện hạ đã vô cùng sợ hãi liên tục gật đầu, hắn †a nhìn chung quanh không thấy Triệu Tĩnh đâu cả, nhất thời trong lòng có chút hối hận.

Muốn vào tông môn đúng là không dễ dàng! Làm tán tu vẫn thoải mái hơn.

Bên này, Tiêu Huyền Sách vào thành xin tiền, tên cầm đầu đám ăn mày dựa vào góc tường nhìn Triệu Tĩnh cười nói: “Đại nhân, tiểu tử này có thù oán gì với ngài sao?”

“Trẻ nhỏ phản nghịch, phải cho hắn biết cái gì là thế đạo hiểm ác, như ta nói trước đó, chỉ cần đừng làm chết hay bị thương là được, bị đánh một trận, tức giận một chút cũng không phải là vấn đề lớn”, Triệu Tĩnh ném một thỏi bạc ra.

Tên cầm đầu đám ăn mày cười hề hề nhận lấy: “Được, cứ giao cho chúng ta”.

Hoàng tử Huyền Sách sẽ không bao giờ quên ngày này.

Khi hắn ta mới vừa vào thành, có lẽ vì thấy hắn ta là một đứa trẻ đáng thương, nên một người phụ nữ đã ném cho hắn ta một đồng tiền, hắn ta còn chưa kịp nhặt lên xem, thì đã bị một tên ăn mày ở bên kia đường lao tới giật lấy đồng tiền, rồi còn tiện tay tát hắn ta hai cái.

Làm cho hắn ta ngơ ngác.

Tiếp theo, chỉ cần hắn ta vừa lấy được tiền, sẽ có người đến cướp và đánh hắn ta một trận, rồi còn nói một câu, tiểu tử thúi không có mắt dám đến cướp địa bàn của tal

Cả một buổi trưa bị đánh năm trận, mà mẹ nó lúc đó vẫn chưa đến giữa trưa.

Tiêu Huyền Sách bây giờ chỉ hy vọng những người qua đường đừng tốt bụng rồi cho hắn ta tiền nữa, sau đó hắn ta lại nhìn thấy những người ăn mày chết vì bệnh tật và đói khát trên đường, bị kéo đi một cách tùy tiện, như những con heo trong lò mổ.

Sau khi tìm được một chỗ râm mát, Tiêu Huyền Sách thâm muốn nghỉ một lát, vừa ngồi xuống, đã có ba tên ăn mày đi từ xa đến vây quanh hắn ta, Tiêu Huyền Sách vội vàng nói: “Ta không lấy được tiền, ngươi xem, chén trống rỗng!”

“Nhìn tiểu tử ngươi rất lạ mắt, ngươi là người mới tới sao?”. Một tên ăn mày cười nói.

Tiêu Huyền Sách vội vàng gật đầu, tên ăn mày tát vào mặt hắn ta một cái: “Ngươi có biết đây là địa bàn của ai không?”

Nghe vậy, Hoàng tử điện hạ vội vàng đứng dậy nói: “Ta đi ngay, ta đi ngay”.

“Này, đợi một chút, địa bàn này là của ta, ngươi ngồi lên thì phải trả tiền! Nếu không ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”

Tiêu Huyền Sách tức giận: “Các ngươi còn biết lý lẽ không! Ta vừa mới ngồi xuống một lát!”

Còn chưa kịp nói dứt lại, một cái tát đã bay tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui