Huyện Lệnh Rất Bận!

Hách Liên Minh Kính tiếp tục nghiệm thi Ngô Tú Tú, phát hiện chỗ lỗ tai lại bị bưng mủ. Hách Liên Minh Kính cảm giác rất kỳ quái, vậy mà nói trừ phi là sau khi bấm lỗ ta bị dính nước mới dẫn tới nhiễm trùng bưng mủ. Nữ nhân cổ đại không phải mười lăm tuổi là bấm lỗ tai sao, dựa theo tuổi tác người chết hẳn đã bấm lỗ tai lâu rồi chứ.

"Cái đó, Thúy nhi..."

Thúy nhi cúi đầu khóc, đột nhiên nghe Huyện thái lão gia kêu tên mình, nhất thời sững sốt một chút, nín khóc, ngẩng đầu nhìn Hách Liên Minh Kính.

"Tiểu thư nhà ngươi bấm lỗ tai khi nào?"

Thúy nhi nhất thời không kịp phản ứng.

Lúc này Lý bộ đầu ở bên cạnh mắng "Đại nhân hỏi ngươi đó sao không trả lời!"

Bị Lý bộ đầu quát như vậy, Thúy nhi sợ vội vàng trả lời "Năm tiểu thư mười tuổi đã bấm lỗ tai ạ."

Mười tuổi? Sớm như vậy sao "Gần đây có dấu hiệu nhiễm trùng không?"

"Không có!"

Không có? Như vậy không thể nào bị nhiễm trùng bưng mủ được, trừ phi.."Thúy nhi, hôm qua lần cuối cùng ngươi gặp tiểu thư, lúc đó nàng có đeo bông tai không?"

Thúy nhi suy nghĩ một chút trả lời "Dạ có, bình thường tiểu thư mang đôi bông tai phỉ thúy."

Hách Liên Minh Kính nhìn lỗ tai của Ngô Tú Tú, cái gì cũng không có. Chắc là bị người dùng lực tháo bông tai ra, dẫn đến lỗ tai chảy máu rồi nhiễm trùng.

Ở cổ có một vết siết xanh trắng, xuất hiện vết siết xanh trắng hẳn là sau khi thi thể được vớt lên để lại. (Vết thương trước khi chết để lại là màu đỏ)

Một cuốn sổ đưa tới trước mặt, Hách Liên Minh Kính xoay người nhìn lại, là Đại tiểu thư.

"Đồ ngươi muốn đây." sắc mặt Đại tiểu thư đã tốt hơn, không giống như lúc nãy. Nhất bước lại gần, so với vừa nãy thì gần thi thể hơn, người dán vào bên cạnh Hách Liên Minh Kính, tay vẫn nắm y phục của Hách Liên Minh Kính, có chút hiếu kỳ mở miệng hỏi "Này, như thế nào? Có phát hiện gì không?"

"Ta nói, ngươi dựa theo những gì ta viết trên giấy kẻ ô vuông là biết ta phát hiện gì rồi."

"Hừ, sao không nói trực tiếp chứ." Đại tiểu thư bĩu môi, nhưng vẫn cầm bút và giấy kẻ ô vuông lên, chuẩn bị viết.

"Người chết Ngô Tú Tú, nữ, khoảng hai mươi tuổi, chết chìm do nghẹt thở mà chết, thời gian chết....."

Hách Liên Minh Kính vừa nói, vừa đem vải trắng vén lên, đột nhiên một bóng người liền vọt tới, nhào vào người Ngô Tú Tú khóc lóc nói "Tú Tú, Tú Tú, sao nàng có thể ra đi như vậy, sao lại bỏ ta ở lại một mình, là ta có lỗi với nàng, là ta phụ lòng nàng...."

Hách Liên Minh Kính nhìn nam nhân đang nằm bên thi thể Ngô Tú Tú cả người ăn mặc kiểu thư sinh, chắc là Chương tú tài. Hướng về phía Lý bộ đầu bảo "Lý bộ đầu phiền toái ngươi đem hắn kéo ra."

"Dạ..."

"Ngươi làm gì vậy, buông ta ra... buông ta ra, để cho ta bồi bên cạnh Tú Tú. Để cho ta bồi nàng, nếu không nàng sẽ sợ. Để cho ta bồi nàng... Là ta hại nàng, là ta.." Chương tú tài vùng vẫy khóc lóc, nhưng một tên thư sinh tay trói gà không chặt, làm sao đấu lại Lý bộ đầu. "Buông ta ra! Nếu như ta không nói với Tú Tú những lời kia thì nàng sẽ không tìm đến cái chết. Là ta hại Tú Tú, là lỗi của ta."

Thôn trưởng cùng phu nhân đang khóc lóc bên cạnh, nghe Chương tú tài nói như vậy, Ngô thôn trưởng đi tới "Ngươi, ngươi mới vừa nói cái gì? Hôm qua ngươi nói với Tú Tú cái gì, nói cái gì hả?"

Chương tú tài thấy thôn trưởng sững sốt một chút, sau đó quỳ xuống "Là ta sai, là ta sai."

Hách Liên Minh Kính sau khi nghe vậy, hỏi "Chương tú tài, ngươi mới vừa nói là ngươi hại Ngô Tú Tú? Vậy là đã xảy ra chuyện gì? Đem chuyện ngươi gặp Ngô Tú Tú hôm qua kể đầu đuôi gốc ngọn cho ta nghe, không được nói dối."

Chương tú tài quỳ xuống trước mặt thôn trưởng, qua hồi lâu mới mở miệng nói "Thảo dân với Tú Tú vốn là thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô xai(chỉ hai đứa trẻ thuở bé chơi đùa hồn nhiên với nhau). Song phương đã trao đổi tín vật, chỉ còn chờ thảo dân thi đậu là sẽ cưới Tú Tú. Nhưng hết lần này tới lần khác thảo dân bất tài nên thi rớt hai lần. Ngô thế bá thấy thảo dân rớt hai lần, hôm qua liền phái người đến nhà thảo dân từ hôn, nói Tú Tú đã qua hai mươi không thể chậm trễ hơn nữa nên đã tìm được mối hôn sự khác, yêu cầu từ hôn. Thảo dân cảm thấy việc thi rớt hai lần là đã có lỗi với Tú Tú lắm rồi, sao có thể chậm trễ hôn sự của nàng nữa, cho nên cũng đồng ý từ hôn. Đến buổi tối Thúy nhi đến tìm thảo dân, đưa cho thảo dân một phong thư. Thảo dân xem qua thì biết là Tú Tú hẹn thảo dân ở bờ sông nên liền đi ra đó. Nhưng không nghĩ tới Tú Tú còn mang theo hành lý nói muốn cùng thảo dân bỏ trốn. Thảo dân nhớ lại lời thế bá nói, một

kẻ bần hèn như vậy làm sao có thể cho Tú Tú hạnh phúc, liền cự tuyệt ý định của nàng, còn trả lại ngọc bội đính ước mà nàng đã đưa cho thảo dân, bảo nàng nên tìm một gia đình khá giả mà gả vào. Sau đó Tú Tú vừa khóc vừa chạy đi, thảo dân cho là nàng trở về nhà. Không nghĩ tới, không nghĩ tới.... là thảo dân, đều do thảo dân hại nàng, không nên nói với Tú Tú những lời tổn thương đó, nếu không nàng cũng sẽ không......"

"Ngươi làm sao có thể trước mặt người con gái ngươi yêu bảo nàng tìm gia đình khá giả gả cho, điều này là rất tàn nhẫn với người ngươi yêu." Mộ Dung Hi Nguyệt nói."Khó trách nàng lại đi tự vẫn."

"Ngươi là đồ hỗn trướng, nguyên lai cũng là do ngươi, con gái ta mới đi tìm cái chết, ta chỉ có duy nhất một đứa con gái thôi, ngươi trả lại con gái cho ta, ngươi trả lại con gái cho ta." thôn trưởng kích động đánh Chương tú tài.

Không đúng, nếu là tự vẫn tại sao không thấy bông tai? Cho dù trước khi chết tháo xuống cũng không có khả năng giật mạnh xuống. Hách Liên Minh Kính đem vén lên, nâng một cánh tay của thi thể lên, nhìn thấy trong móng tay của thi thể có vật lạ, cẩn thận nhìn một chút là một ít đất bùn cùng rong rêu, trong tay nắm lấy dây bèo, lòng bàn tay là màu đỏ nhạt.

Đây không phải là tự sát, mà là bị giết!!

Nếu như là tự sát, người chết căn bản sẽ không giãy giụa như vậy, móng tay sẽ không có dính vật lạ, mà ở đây trong tay lại nắm dây bèo, lòng bàn tay là màu đỏ nhạt cho thấy lúc ở dưới nước cố dùng sức giãy giụa muốn nắm lấy dây bèo.

Nhìn cánh tay bên kia, cổ tay trái rõ ràng là dấu vết máu ứ đọng. Độ lớn của dấu vết này chắc là trước khi chết bị người khác dùng lực nắm chặt.

"Ta đánh chết ngươi, ta muốn chôn ngươi theo con gái ta, ta đánh chết ngươi..." Thôn trưởng điên rồi mặt đỏ bừng, nắm cổ áo Chương tú tài lắc mạnh.

"Đem bọn họ kéo ra, trước đem Chương tú tài giải đến nha môn đi, thi thể của Ngô Tú Tú cũng mang về nha môn. Sư gia ~ "

"Đại nhân ~ "

"Đi dọc bờ sông tìm xem có thấy hành lý của Ngô Tú Tú không?"

"Dạ..." +


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui