Huyện Lệnh Rất Bận!

"Chẳng lẽ Tấn vương không tín nhiệm ngươi? Còn phái những người khác tới theo dõi ta?" Hách Liên Minh Kính bên tai Hạ Lan Yên nhỏ giọng hỏi.

"Sợ là hai ngày nay, ngươi với tiểu Quận chúa quá thân thiết, Tấn vương lo lắng ta không được sủng ái làm hỏng đại kế của hắn."

"Vậy chúng ta liền diễn một màn kịch cho hắn xem đi."

Từ đằng xa nhìn lại, hai bóng dáng sát lại gần nhau, thì thầm to nhỏ bên tai, thân mật không thể chịu được... "Hai ngươi đang nói thầm cái gì đó?" Mộ Dung Hi Nguyệt không nhìn nổi, bất mãn đưa ra cảnh cáo.

"Ách, chúng ta...." Hách Liên Minh Kính đang không biết nên trả lời thế nào.

"Đương nhiên là nói về chuyện chỉ có hai chúng ta mới có thể biết, ha ha ~~" Hạ Lan Yên dán người vào Hách Liên Minh Kính, xiết chặc cánh tay.

"Ngươi cái đồ hồ ly đáng chết..." Mộ Dung Hi Nguyệt cắn răng nghiến lợi muốn đi tới tách hai người ra.

Hách Liên Minh Kính lấy thân thể đỡ lấy, cố ý phóng đại thanh âm nói "Mỹ nhân a, mới vừa rồi ngươi nói muốn tới chỗ kia, Bổn quan rất có hứng thú, chúng ta đi ngay bây giờ đi."

"Kia thiếp liền theo lời đại nhân ngài ~~ "

"Hai người các ngươi đang làm cái gì!!!" Quận chúa nổi gân xanh gân đỏ đầy mặt.

"A, Quận chúa đại nhân, hạ quan biết ngài mất hứng. Mặc dù hạ quan và Sở Tướng quân là huynh đệ kết nghĩa, nhưng mà chuyện tình cảm thì hạ quan cũng không thể giúp được, bây giờ hạ quan có ước hẹn trong người không thể cùng Quận chúa tâm sự nữa, xin Quận chúa trở về phủ ạ!" vừa nói vừa lén làm cái nháy mắt với Mộ Dung Hi Nguyệt.

Mộ Dung Hi Nguyệt mặc dù không rõ Hách Liên Minh Kính như thế nào lại hạ mình như vậy, nhưng dựa vào ánh mắt kia của nàng cũng biết là có chuyện phát sinh rồi. Chẳng qua là cái tay đặt ngay hông Hách Liên Minh Kính càng xem càng cảm thấy chướng mắt. Chân mày mãnh liệt chọn hai cái "Hách Liên đại nhân đây là muốn đuổi bổn Quận chúa đi sao?"

"Giai nhân ước hẹn, không thể chậm trễ! Xin Quận chúa thứ lỗi cho hạ quan!" Đại tiểu thư, coi như ta cầu ngươi được không, hiện tại ngươi có thể trở về sao.

"Tin đồn Hách Liên đại nhân phong lưu tiêu sái, quả thật danh bất hư truyền a, nếu đã như vậy..." Mộ Dung Hi Nguyệt nghiến răng "Vậy Quận chúa ta cáo từ, không quấy rầy Hách Liên đại nhân "hẹn hò" nữa."

"Đa tạ Quận chúa quan tâm, vậy hạ quan ngay tại chỗ này cung tiễn Quận chúa!" Hách Liên Minh Kính cảm kích hai tay chắp lại, khom người cung tiễn nói.

"Ngươi!!" Nàng thật đúng là muốn vứt bỏ mình, cùng Yên hồ ly đi chơi có phải hay không. Con ngươi sáng tỏ "Không cần đưa tiễn, mắc công lại làm trễ nãi việc lớn của Hách Liên đại nhân!!!" Lúc đưa tay đem Hách Liên Minh Kính đở dậy, dùng thanh âm chỉ hai người mới nghe được, cắn răng nghiến lợi nói "Không cho ta lời giải thích rõ ràng, xem ra ngươi chết chắc rồi!"

Hách Liên Minh Kính chỉ cảm thấy mu bàn tay đau xót, lúc ngẩng đầu lên, Mộ Dung Hi Nguyệt đã tức giận bỏ đi.

"Tiểu Quận chúa bị ngươi chọc cho tức giận bỏ đi rồi ~" Hạ Lan Yên nằm ở đầu vai Hách Liên Minh Kính cười nói.

"Này, cái tên theo dõi chúng ta đâu rồi?" Xong rồi xong rồi, Đại tiểu thư tức giận, nếu không đi giải thích rõ, sợ rằng mình sống không yên với nàng.

"Làm sao, nhanh như vậy liền muốn đi dỗ Đại tiểu thư nhà ngươi à!" Hạ Lan Yên nhìn có chút hả hê nói "Lo lắng sau này tiểu Quận chúa đem ngươi đá xuống giường sao?"

Khóe miệng Hách Liên Minh Kính giật một cái.

"Người còn chưa đi đâu, chúng ta còn phải diễn một hồi ~ "

Kim ti vị nhập trường đề thủy, kiều biên dương liễu sơ kỷ chi. Nhạ đắc giai nhân tâm u oán, vô nại kỷ bị chiết liễu chi.

"Chết Hách Liên, thúi Hách Liên, đồ chết bầm nhà ngươi. Qua lâu như vậy còn chưa tới giải thích với ta, hận ngươi chết đi được!" Đại tiểu thư oán niệm đầy mình đang ngắt cành liễu cho hả giận.

"Hách Liên ~~" Sau lưng nghe thấy tiếng bước chân, trong lòng vui mừng xoay người lại. Vui sướng chưa được bao lâu ngay sau đó liền mất mác "Như thế nào lại là con hồ ly nhà ngươi?"

"Nhìn thấy tỷ tỷ ta rất mất mác phải không?" Hạ Lan Yên vặn eo bước chậm, nhìn cây liễu bên cạnh Mộ Dung Hi Nguyệt kinh hô "Yêu yêu yêu ~ nhìn xem, nhìn xem, nếu ta không tới, vậy cái cây liễu này sẽ bị tiểu Quận chúa kéo cho trụi luôn quá. Đáng thương cây liễu phải chịu tội thay dê con ~~ " 2

"Hừ, ngươi biết cái gì. Đông tới, cây liễu này vốn cũng nhanh trơ trụi lá thôi. Bổn tiểu thư có lòng tốt giúp cho nó có thể sớm ngày nghênh đón mùa xuân thôi." Mộ Dung Hi Nguyệt không thừa nhận nói.

"Nga, nguyên lai tiểu Quận chúa là giúp cây liễu già a." Hạ Lan Yên như có điều suy nghĩ "Xem ra tâm trạng tiểu Quận chúa không tệ ha!"

"Kia.. Dĩ nhiên."

"Vốn Tiểu Kính Kính còn lo lắng tiểu Quận chúa nổi giận muốn ta tới giải thích một chút xem ra nàng căn bản là lo lắng thừa rồi, vậy ta cũng có thể trở về cáo kết quả." Hạ Lan Yên vỗ tay một cái, đang định bước đi.

"Đứng lại!" Mộ Dung Hi Nguyệt gọi Hạ Lan Yên chuẩn bị đi lại "Hách Liên đâu? Tại sao nàng không tự mình tới tìm ta giải thích mà nhờ ngươi tới?"

"Cái này hả... ngươi cũng biết, Tiểu Kính Kính bề bộn nhiều việc, cho nên nàng có chuyện đi trước rồi."

"Cái gì? Nàng lại đi làm chuyện khác!! Ta còn không trọng yếu bằng những chuyện khác a? Tốt lắm, ta đi tìm nàng hỏi rõ, ta Mộ Dung Hi Nguyệt ở trong lòng nàng rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng." Dung Hi Nguyệt nổi đóa. Người mình yêu đối với mình không quan tâm, ai mà có thể không thèm để ý cảm thụ chua xót trong lòng  được.

Hạ Lan Yên thấy tình huống không đúng, vội vàng ngăn Mộ Dung Hi Nguyệt lại "Ta nói, tiểu Quận chúa a, ngươi nhìn một chút ngươi xem vừa bá đạo lại hung dữ, suốt ngày quấn Hách Liên Minh Kính, khiến cho nàng có không có thời gian xử lý công việc, mặc dù ngoài miệng Tiểu Kính Kính không nói, nhưng mà con người ai lại không thích người ôn nhu thể thiếp, hiền lành tốt bụng chứ."

"Ý ngươi là..." Mộ Dung Hi Nguyệt nghĩ tới đây, sắc mặt trắng bệch, tâm nhói một cái "Hách Liên đối với ta đã..."

"Tỷ tỷ cái gì cũng không biết à nha!" Hạ Lan Yên vô tội nói "Tỷ tỷ chỉ biết là, nếu ngươi cứ lỗ mãng đi tìm nàng chất vấn, quấy rầy nàng xử lý công việc, sợ rằng thật sự sẽ bắt đầu đối với ngươi...."

"Vậy, vậy ta nên làm thế nào?" Mộ Dung Hi Nguyệt có chút lúng túng sợ hãi.

Hạ Lan Yên biết mình nói hơi quá, thấy tiểu Quận chúa bị dọa sợ, vội vàng trấn an "Khụ khụ, cái này, tiểu Quận chúa ngươi cũng không cần quá lo lắng. Hách Liên nàng cũng không phải cái loại có mới nới cũ. Chẳng qua là gần đây nàng quá bận rộn, nếu như ngươi có thể ở khoảng thời gian này thông cảm cho nàng, không nên quấy rầy nàng cũng như làm nàng thấy không được tự do. Ta chắc nàng sẽ cảm thấy tiểu Quận chúa ngươi là một người biết hiểu lý lẽ, nếu ở khoảng thời gian này ở nhà luyện tập nấu nướng, nữ công gia chánh, tự thân tu dưỡng, rèn luyện tính khí bản thân. Còn có....."

Mộ Dung Hi Nguyệt nghe câu nói kế tiếp của Hạ Lan Yên, mặt càng ngày càng đen, cái gì!! Luyện tập nấu nướng, nữ công gia chánh thu liễm tính khí...

"Dĩ nhiên, nếu như tiểu Quận chúa cái gì cũng không muốn thay đổi, vẫn chanh chua, hay nổi giận, cũng không phải là không thể. Chẳng qua là đến lúc đó đừng nói tỷ không niệm tình tình nghĩa tỷ muội đem Tiểu Kính Kính đoạt đi...."

"Ngươi đừng hòng, ta mới sẽ không để cho ngươi được như ý. Hách Liên là của Mộ Dung Hi Nguyệt ta, vĩnh viễn cũng vậy." Không phải chỉ là nữ công gia chánh, nấu nướng thôi sao, bổn tiểu thư cũng không tin, tiểu thư khuê các khác có thể học được còn bổn tiểu thư thì không.

Thành công ~~~ Hạ Lan Yên ngầm cười trộm mấy tiếng, nàng cũng biết tiểu Quận chúa dễ dàng lừa gạt lắm mà.

"Ai, tiểu Quận chúa ngươi đi đâu?" Hạ Lan Yên thấy Mộ Dung Hi Nguyệt muốn đi, kêu lên.

"Dĩ nhiên là trở về phủ Quận chúa rồi!" Mộ Dung Hi Nguyệt một bộ biết mà còn hỏi.

Phủ Sở Tướng quân --- ---

"Hiền đệ, hôm nay sao ngươi rãnh rỗi tới phủ ta chơi vậy. Tới tới tới, lâu rồi hai huynh đệ ta không có uống rượu tâm sự." Sở Liên Phong cao hứng kêu người làm "Mau chuẩn bị trà ~ "

"Sở huynh, thực không dám giấu giếm, thật ra thì hôm nay tới gặp ngươi cũng không phải là để ôn lại chuyện cũ, mà là có chuyện quan trọng cần thương lượng."

"Hiền đệ có chuyện gì quan trọng, khiến cho thần sắc ngươi ngưng trọng như vậy, ngược lại là nói ta nghe một chút. Nếu ngu huynh có thể giúp nhất định không từ chối." Sở Liên Phong vỗ vỗ ngực nói.

"Vậy ta liền nói thẳng, Sở huynh có người trong lòng chưa?"

"Phụt ~~~~" Sở Liên Phong nhất thời phun hết nước trà vừa uống ra "Khụ khụ, khụ khụ.."

"Sở huynh ngươi không có sao chứ?" Hách Liên Minh Kính lo lắng vỗ lưng Sở Liên Phong một cái giúp hắn thuận khí.

"Không sao, không sao, là do nước quá nóng thôi..." Xoay người nhìn Hách Liên Minh Kính nói "Hiền đệ mới vừa nói cái gì?"

"Nga, thật ra thì là như vầy. Hôm qua Hoàng thượng kêu ta vào ngự thư phòng, nói có mấy tên đại thần tấu với Hoàng thượng rằng quận chúa đã đến tuổi kết hôn, bọn họ cảm thấy Sở huynh và Quận chúa trai tài gái sắc, cho nên hướng Hoàng thượng..."

"Cái gì!"

Hách Liên Minh Kính còn chưa có nói xong, chỉ thấy Sở Liên Phong đùng một tiếng từ trên ghế đứng lên.

"Sở huynh thế nào?"

"Ai, là ai bảo bọn họ xen vào việc của người khác! Đáng chết!!" Vừa dứt lời, chỉ nghe phanh một tiếng, cái bàn bên cạnh Sở Liên Phong đã chia năm xẻ bảy. Có thể thấy dùng khí lực rất lớn.

"Sở.. Sở huynh. Ngươi trước đừng kích động, Hoàng thượng cũng không tỏ thái độ gì!" coi như ngươi đồng ý, cũng không cần nổi giận lớn như vậy đi. Hách Liên Minh Kính nhìn bàn ghế "Không chịu nổi một kích" kia nuốt nước miếng một cái.

"Sở huynh nổi giận như vậy là đã có người trong lòng rồi phải không?" Hách Liên Minh Kính một bộ rất hiểu chuyện tình trường nói "Yên tâm, ngươi cứ nói ra đi, là huynh đệ sẽ không cười nhạo ngươi."

Không biết tại sao, lúc nói đến có người thích hay không, Sở Liên Phong có một tia mất tự nhiên, theo bản năng liếc Hách Liên Minh Kính một cái.

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui