Huyền Linh Ký

Đám yêu thú rơi vào huyễn trận, toàn thân không có một chút đề phòng nào, nhưng yêu thú vốn lấy thân thể làm điểm mạnh, đứng yên ở đó cho người ta chặt thôi cũng cảm thấy mệt mỏi rồi.

Mà trận pháp này cũng có cái hố, đó chính là yêu thú bị công kích quá mạnh nó sẽ tỉnh lại ngay, không thể một đòn giết chết yêu thú, liền sẽ dẫn tới vài con yêu thú bạo động, ứng phó rất mệt mỏi.

Đám người giết từ mặt trời khuất núi cho đến khí trăng lên quá đỉnh, hai tay tê rần, mệt mỏi mà nghỉ ngơi.

“Dương Thiên, ngươi nói trận pháp này còn có thể kiên trì bao lâu nữa?”

Dương Thiên trường thương đâm xuyên đầu một con yêu thú loại báo, ngẫm nghĩ một chút mới trả lời câu hỏi của Phong Mật Lam.

“Không được bao lâu nữa.”

Phong Mật Lam có chút phồng mồm trợn má nói.

“Không bao lâu của ngươi đã nói đến bốn lần. Ta chặt sáu giờ đồng hồ hai tay đều muốn nát ra rồi, không động nổi nữa.”

Mây người này tinh thần hồn lực còn không có phá cực hạn, huyền khí trữ lượng không phải rất nhiều, hơn nữa trận pháp hạ chế cho nên mỗi giờ phải dừng lại khôi phục huyền khí một lần, giết yêu thú cũng không nhẹ nhàng chút nào.

Nói đơn giản chính là chặt yêu thú đến mệt mỏi.

“Lớp trưởng Phong cũng đừng đùa giỡn, người khác có nằm mơ cũng không được “khổ” như ngươi đâu.”

Phí Đông Cuông mệt mỏi ngồi xuống cười ha hả, bầu không khí lo sơ quét sạch bong, hiện tại chỉ còn vui vẻ cười nói.

Sáu tiếng đồng hồ bọn hắn mười một người giết được hơn tám trăm con yêu thú, trong đó Dương Thiên cùng với Lâm Thương đánh giết hơn một nửa, chênh lệch giữa hai bên không phải là nhỏ tí tẹo.

Tiểu Kỳ ban đầu ném xuống mấy lần “thiên hỏa giáng” sau đó giống như nói là nhàm chán cho nên không xuất thủ nữa, đi trêu đùa yêu thú từ từ, nếu không con số còn kinh khủng hơn nhiều.

Gầmmmm!

Mặt đất rung lên dữ dội, giống như lôi minh cuồng loạn. Từng tia chớp xanh bạc vạch phá bầu trời đêm, khiến cho Phí Đông Cuông cảm nhận rõ ràng sự tê buốt bao trùm.

“Nó tỉnh rồi.”

Dương Thiên lắc đầu, quả nhiên là vây khốn cấp năm yêu thú vương giả không phải đơn giản như vậy.

Trận pháp này Dương Thiên cảm thấy vây khốn nghìn con yêu thú cấp bốn cũng được một hai ngày, nhưng độc nhãn lôi hầu chỉ mất có sáu tiếng liền thức tỉnh.

Yêu thú mặc dù so sánh kém cơ trí hơn nhân loại nhưng từ cấp năm yêu thú trở đi, mọi chuyện cũng không phải tính toán đơn giản được.

...

Độc nhãn lôi hầu mặc dù không nói tiếng người nhưng suy nghĩ cũng đã rất thành thục rồi. Hắn ở trong mộng cảnh, giết Dương Thiên mười mấy lần cũng sướng cả tay.

Sau đó hắn cùng Ngũ Sắc Công Ngô đối chiến ba trăm hiệp, đánh chết con rết đáng ghét này.

Vừa mới định trở về đi ngủ, lại bị Bốn Cánh Đại Bàng muốn cướp chiến lợi phẩm, cuối cùng Độc Nhãn Lôi Hầu thủ đoạn ra hết đem cái này thằng nhãi con nướng chín, vặn đầu xuống, từng ngụm nuốt ăn.

Nó đột phá cấp sáu yêu thú, thống nhất thế giới, trở thành thế giới này bá chủ. Để cho ở phía đông con Song Đầu Xà kia đêm đêm phục vụ, vui sướng không thôi.

Độc Nhãn Lôi Hầu quả thực đã trầm mê ở trong ảo mộng, vừa chém vừa giết huyết tinh mười phần, cũng thỏa mãn mười phần.

Đứng tại vô địch chi đỉnh, nhưng tâm lại rét lạnh cô đơn, độc nhãn lôi hầu nhớ lại hổi tấm bé, cha hắn cũng là vương giả một cõi, hắn chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng mộ.

Hắn hiện giờ vượt qua cha của hắn, hắn thành công đột phá cấp sáu còn cha hắn thì kẹt lại, ở dưới thiên kiếp vẫn lạc...vân vân.

Độc Nhãn Lôi hầu đột ngột sững sờ, bởi vì hắn đột phá không có thiên kiếp, rõ ràng cái thiên kiếp kinh khủng kia, một lần xuống thôi cha hắn liền hóa thành than đen, hai lần liên thân xác cũng chưa từng lưu lại.

Độc Nhãn Lôi Hầu toàn bộ sức mạnh điều động mà ra, cấp “sáu” lực lượng, lôi đình cuồn cuộn máy trăm dặm tàn phá bừa bãi.

Thế giới giống như một mảnh gương bị hắn đánh nát vụn, vỡ toác, lan ra bóng đen vô tận.

Trước mắt hắn, là một đám nhân loại nhãi con, cùng với yêu thú thi thể nằm la liệt trên mặt đất.

Khuôn mặt mà hắn xé mười mấy lần kia không lẫn vào đâu được.

Rốnggggggg!

Nộ a, hắn lại bị tên chó chết này dắt mũi, thậm chí ngay trước mắt giết hết thuộc hạ của hắn.

Nếu như hắn có thể nói tiếng của nhân loại, có lẽ độc nhãn lôi hầu sẽ không rống, mà thét lớn.

Đường còn mờ mịt...

Lôi điện ngang dọc bừa bãi mấy chục mét theo yêu khí mà khuếch đại, nếu như nhuộm bộ lông dài vuốt ngược kia thành màu vàng hình ảnh còn thật là quen thuộc.

“Lùi lại đi.”

Dương Thiên nói với đám người, sau đó thu hồi trường thương vào trong nhẫn chứa vật.

Từng cái ấn quyết đánh ra, tinh thần hồn lực của Dương Thiên giống như mở nắp thoát nước, ồ ạt rút xuống gần như muốn trơ đáy.

Năm cái xiềng xích màu đen giống như mọc từ trong đất mà ra, trói chặt lấy Độc Nhãn Lôi Hầu.

Ngũ trọng địa tỏa trận.

Mỗi cái xiềng xích đều có năm mươi vạn cân nặng, năm chiếc cũng đủ vây khốn một cái cấp năm yêu thú rất lâu thời gian, nhưng đối với độc nhãn lôi hầu thì có thể cầm cực mấy giây đã rất là tốt rồi.

Cho nên Dương Thiên động tác cũng không dám có nửa điểm thong thả, gấp rút triển khai.

Bạch Thạch Hầu thân hình đột ngột cao đến mười mét, mở miệng lên trời hống lớn một tiếng.

Ở trên nền đất đen của đại trận, từng sợi khí màu đỏ thẫm bốc lên, tràn vào trong miệng của Bạch Thạch Hầu.

Bộ lông màu trắng đang dần chuyển sang màu đỏ, càng ngày càng đậm đặc.

“Huyết yêu tế”

Vũ Hàm Duyệt hoảng sợ kêu lên. Hắn không nhận ra ngũ trọng địa tỏa trận, nhưng Bạch Thạch Hầu chuyển biến đặc điểm quá rõ ràng, cho nên liếc mắt liền nhìn ra.

Huyết yêu tế nghiêm cẩn mà nói nó không phải là chân chính huyền văn đại trận, mặc dù khi thực hiện cần huyền văn đại trận phụ trợ, nhưng hạch tâm lại nằm ở huyền linh.

Huyết yêu tế lấy huyền linh làm trung tâm, hấp thu trên chiến trường đã ngã xuống yêu thú huyết khí cùng yêu khí đến tăng mạnh thực lực.

Bởi vì tât cả yêu thú phải chết cho nên bên trong huyết khí cùng yêu khí tồn đọng lại có thật nhiều những hỗn loạn cùng bạo ngược ý niệm, rất dễ ảnh hưởng đến tâm trí người thi triển, cho nên đây không phải là phương pháp mà người thường sẽ lựa chọn.

Vũ Hàm Duyệt cũng không biết là Dương Thiên từ đâu lấy được đồ vật này, nhưng theo hắn nghĩ, Dương Thiên làm vậy chẳng khác nào tự sát cả.

Dù cho có huyết yêu tế thì cấp hai huyền linh cũng không đấu lại được cấp năm yêu thú, bởi vì cấp hai huyền linh còn bị giới hạn tại sức mạnh của huyền giả.

Gầmmm!

Răng rắc!

Năm cái xiềng xích hình thành từ đại trận vây khốn độc nhãn lôi hầu không nổi hai giây liền bị đống cơ bắp kia căng bạo, phá thành từng mảnh nhỏ.

Độc nhãn lôi hầu hai chân phát lực, mười dặm khoảng cách không ngừng rút ngắn, tốc độ đạt đến hơn hai lần vận tốc âm thanh, mười mấy giây liền có thể đến bên cạnh Dương Thiên rồi.

Nhưng Dương Thiên như cũ không vội, đại trận xoay chuyển giống như không ngừng, hình thành từng làn khói chắn lại lôi hầu.

Độc nhãn lôi hầu yêu khí gào thét, lôi điện cuồn cuộn muốn xé rách sương mù, nhưng hễ nó lao vào sương mù thì khi vọt ra phương hướng đã bị biến đổi mất tăm, lúc sang trái khi lại lùi lại, làm cho thời gian để đến gần Dương Thiên không ngừng kéo dài ra.

Có điều cái gì cũng phải có giới hạn của nó, Dương Thiên tinh thần hồn lực giảm sút rất nhanh, chỉ còn có ba phần mười. Cũng may là tinh thần hồn lực qua mấy giờ đồng hồ đã được Dương Thiên bù đắp gần đủ nên mới có thể chèo chống được.

Thời gian qua hơn một phút, cuối cùng lôi hầu cách Dương Thiên cũng chưa đầy một dặm nữa, Dương Thiên cũng ngừng lại việc vận dụng huyền trận.

Bạch Thạch Hầu lúc này toàn thân lông mao hóa thành màu đỏ thẫm, bốc lên huyết tinh nồng nặc.

Huyết khí lẫn yêu khí từ trong cơ thể không ngưng bốc ra, làm cho người ta có một cảm giác tanh hôi đến khó chịu.

Bạch Thạch Hầu thân hình nhỏ đi không ít, chỉ còn khoảng sáu mét, nhưng trông ngưng thực cũng không khác gì cấp ba huyền linh.

Chỉ là thân hình có chút hơi thua kém. So với cao tám mét độc nhãn lôi hầu thì cũng thấp hơn nửa cái đầu rồi.

Rống!!!

Rống!!!

Cả hai vị “hầu” đều phát ra tiếng rống của mình, lôi hầu tiếng hống giống như có một chút “nội dung” kèm theo, nhưng bạch thạch hầu thì đơn thuần là bản năng.

Dương Thiên ngồi xếp bằng ở trung tâm, tinh thần ý niệm một nửa cùng với bạch thạch hầu hòa hợp lại với nhau, điều khiển bạch thạch hầu, một nửa câu thông huyền trận cảm ứng.

Dương Thiên tinh thần ý niệm không kém, nhưng tu vi dù sao cũng chỉ có tứ biến kỳ, con mắt chỉ bắt được lôi hầu bóng mờ mà thôi, cho nên phải dùng huyền trận tới bổ trợ mới có tự tin đánh với lôi hầu được.

Nếu không chỉ dựa vào “phỏng đoán” còn lâu mới có cơ hội.

...

Độc nhãn lôi hầu con mắt mở lớn, tơ máu cũng lộ rõ ở dưới đáy mắt. Từng sợi “kinh mạch” đường vân nổi lên sáng chói, lôi điện lập lòe, thân hình hóa thành một đạo thanh lam ánh chớp.

Bạc Thạch Hầu lập tức hóa thành một tia sáng màu đỏ, tốc độ còn kém Độc Nhãn Lôi Hầu nhưng vẫn có thể đón đánh.

Rầm!

Hai quyền chạm nhau trong chớp mắt, cuồng bạo sóng huyền khí khuếch tán mà ra. Mặc dù lùi xa ba mươi dặm, Phong Mật Lam đám người vẫn như cũ bị cuồng phong thổi xốc quần áo.

Lực lượng kia đã tới cấp sáu yêu thú cấp độ rồi.

...

p/s: Cả ngày bận rộn không kịp viết, may mắn ta gõ gấp rút ba giờ đồng hồ cũng vừa đủ thời gian.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui