Huyền Linh Ký

Hà Tuyết Nguyệt suy nghĩ một chút, nàng không có phản ứng tâm trạng ra bên ngoài, không biết câu nói này của Nguyễn Dương có làm nàng ngoài ý muốn hay là không.

Nguyễn Dương cũng không vội, hắn ba tuổi bắt đầu luyện kiếm, tới nay đã gần hai mười tuổi, luyện kiếm mười sáu năm, tâm cảnh lắng đọng rất nhiều.

Thật lâu, Hà Tuyết Nguyệt lên tiếng, lần này nàng nói còn thật là nhiều.

“Kiếm thế, kiếm ý, kiếm tâm. Cảm thế, ngộ ý, đúc kiếm, tinh khí thần nhất thể, tâm chủ mệnh, hữu mệnh hữu thể, kiếm chủ tâm, thể hóa kiếm...”

Hà Tuyết Nguyệt đọc trọn vẹn gần hai phút, một trăm chữ không thừa không thiếu. Từ đầu Nguyễn Dương cũng không có chú tâm lắm, nhưng khí Hà Tuyết Nguyệt nói đến “kiếm tâm” hai chữ, Nguyễn Dương phải kéo tinh thần đến hai trăm phần trăm tập trung để ghi nhớ từng chữ, chỉ sợ sẽ nhầm lẫn chỗ nào đó.

“...nhất ý chi nhanh, tâm tùy ý động, kiếm cùng ý hành, thân cùng kiếm hợp, nhất kiếm cũng thành.”

Hà Tuyết Nguyệt dừng lại, thể hiện nàng đã nói xong rồi.

Nguyễn Dương đắm chìm trong lời nói đó còn chưa tỉnh, thật lâu sau cười lên vui mừng không thôi, đồng thời nghiêm cẩn đánh giá người con gái trước mặt này.

“Những thứ này là cô nương lấy ở đâu tới.”

Hà Tuyết Nguyệt không trả lời, Nguyễn Dương một hồi cũng không còn tiếp tục kiên trì. Lấy ở đâu tới mà làm gì, đạt tới tay là được rồi.

Sau đó Nguyễn Dương lấy ra một cái hộp ngọc, bên trên khắc lên mấy đạo huyền văn tinh xảo đưa cho Hà Tuyết Nguyệt.

Hà Tuyến Nguyệt chỉ cầm lên thoáng nhìn sau đó rời đi, cũng không nhìn bên trong, có lẽ nàng cũng đã biết đấy là vật mình cần.

Khi đi, nàng còn lưu lại một câu, âm thanh còn, nhưng người thì đã biến mất.

“Ba vạn năm không có người thành công.”

Nguyễn Dương hơi thường nốt chén trà, khóe miệng cong lên một nụ cười khẽ.

...

Một tháng sau.

Dương Thiên trong một tháng này, sinh hoạt đúng là rất có lịch trình, sáng sớm liền tới thư viện hao điểm cống hiến cho đến mười giờ đêm mới trở về phòng của mình, tập luyện miêu tả huyền văn.

Ba ngày một lần lại dành ra nửa ngày tu luyện, nửa ngày sau đi đến tinh thần cầu thang tu luyện.

Tinh thần cầu thang là Thiên Nam học viện một trong sáu bí cảnh, chia làm một vạn bậc, tác dụng đơn thuần nhất chính là giúp tôi luyện tinh thần ý niệm, đoán luyện tinh thần hồn lực cùng với trợ giúp nho nhỏ về luyện thể.

Tổng cộng có một vạn đạo bậc thang, mỗi bước đi lên phải chống chịu với tinh thần uy áp rất mạnh, nghe nói là do trận pháp phong cấm ba đầu cấp chín yêu thú, nghiền ép tinh thần lực lượng.

Mười bậc thang đầu đối ứng với tinh thần ý niệm cấp một, tiếp cho đến bậc thang thứ một trăm là tinh thần ý niệm cấp hai. Từ một trăm lẻ một tới một nghìn bậc là tinh thần ý niệm cấp ba, cuối cùng chín nghìn bậc chính là tinh thần ý niệm cấp bốn.

Dương Thiên cũng chỉ mang theo tâm thái nếm thử mà tới thôi, không ngờ hiệu quả còn rất mạnh, tinh thần hồn lực được đoán luyện rõ ràng bởi, tinh thần ý niệm cũng có chút tăng tiến.

So với dạ hành pháp tăng lên dễ dàng hơn mà còn không có tác dụng phụ gì ghê gớm, không lo bị trong bóng đêm mê thất.

Đương nhiên dạ hành pháp thì cũng chẳng phải kiến tạo huyền trận, bắt yêu thú rồi còn phải có cố định chỗ, tùy thời có thể tu luyện.

Cho nên khó mà nói được cái nào ưu việt hơn.

Dương Thiên hiện tại theo dạ hành pháp cũng là bước đến bước thứ hai mươi bốn, ở trong tinh thần cầu thang cũng đi đến bậc thứ bốn mười hai, tinh thần ý niệm ở vào cấp hai trung kỳ rồi.

Nhưng càng về sau, Dương Thiên thời gian tu luyện lại càng ít mà dành nhiều thời gian ở thư viện hơn, bù đắp lại những kiến thức còn thiếu của bản thân mình.

Thư viện so với huyền thư các của Dương gia còn lớn hơn nhiều, tuy là cả hai đều rất tiêu hao điểm cống hiến, nhưng kiến thức thì đúng là không thiếu mặt nào.

Dương Thiên ỏ Dương gia trước kia cũng là ham học, nhưng cũng chỉ tiếp xúc được mấy cái thường thường kiến thức mà thôi, đương nhiên cơ sở so với người khác cũng là phong phú.

Cho nên lúc này học thêm kiến thức mở rộng cũng đơn giản nước chảy thành sông, không có gì quá khó khăn cả.

Người khác thì còn hiếm ai như Dương Thiên, bởi vì bọn hắn còn phải dùng điểm cống hiến để tu luyện, tích cóp học tập chiến pháp cùng đổi công pháp. Nhất là mây cái học viên bị âm điểm cống hiến còn phải làm nhiệm vụ đến trừ điểm. Hơi đâu mà đi đọc mấy cái linh tinh này, hao tổn điểm cống hiến không đâu.

Dương Thiên sau khi tiếp thu được lượng lớn tri thức này, cũng là cảm khái không thôi. Trước đây hắn biết chỉ như là muối bỏ biển mà thôi. Mấy vạn năm phát triển, huyền linh chi đạo có thể nói là đã bỏ xa lúc ban đầu sáng lập.

Thảo nào Long Quân Các ít ai ngó ngàng tới, bởi vì công pháp bây giờ so với hồi đó phải mạnh mẽ nhiều lắm.

Mặc dù công pháp bình thường không lại Dương Thiên lưỡng nghi tâm kinh, nhưng cũng so gần bằng một phần mười gì đó.

Nên nhớ lưỡng nghi tâm kinh chính là mấy vạn năm đến mới có tám người luyện thành mà thôi, độ khó khăn chính là cấp địa ngục.

Công pháp bình thường chỉ là độ khó bình thường mà thôi, nhưng so sánh hai cái thời đại thì hiện tại mạnh mẽ gấp mười lần, tốc độ tu luyện chính là gấp mười lần.

Chưa kể đến công pháp đặc hữu của mấy nghìn năm gần đây, có lẽ không so với lưỡng nghi tâm kinh yếu, thậm chí càng mạnh. Hà Tuyết Nguyệt chính là ví dụ rõ ràng nhất.

Nghĩ tới Hà Tuyết Nguyệt, Dương Thiên bống chốc rùng mình, một cơn gió lạnh chợt thổi qua làm hắn không tự chủ nổi hết cả da gà lên. Cảm giác bị đóng băng đau nhức đúng là hằn sâu trong ký ức của hắn.

Vừa quay người, Dương Thiên liền giật nảy mình, bởi vì đứng sau lưng hắn đúng là trong trí não vừa xẹt qua Hà Tuyết Nguyệt, vẫn khuôn mặt không có gì thay đổi, vẫn váy dài xanh lam nhẹ nhàng.

“Hà..Hà..đồng học.”

Một lần rắn cắn, cả đời sợ dây thừng. Dương Thiên cũng hơi căng thẳng một chút, chủ yếu là xem vừa rồi mình có đắc tội gì với người ta hay không. Đương nhiên Dương Thiên cũng không thật sự sợ hãi, nếu như không phải hắn đuối lí thì hắn chắc chắn sẽ phản kháng ngay.

“Giúp nhiệm vụ.”

Hà Tuyết Nguyệt mở miệng nói, âm thanh vẫn như cũ cứng ngắc, giống như rất lâu không cùng người nói chuyện.

Dương Thiên nhíu nhíu mày, thái độ này...đến nhờ giúp đỡ đúng là không có thành ý chút nào, nếu không phải là có một chút quen thuộc nàng thường ngày, còn nghĩ là nàng tại ra lệnh cho hắn đâu.

Dương Thiên ý định cũng không có muốn rời học viện, dù sao điểm cống hiến của hắn sau khi sơ cấp ban thí luyện cũng là mười lăm vạn mấy, hiện tại cũng còn mười một vạn điểm dư giả đâu. Cho nên Dương Thiên nhã nhặn từ chối.

“Ta từ chối, Hà đồng học còn là đi tìm người khác đi.”

Đương nhiên Dương Thiên nghĩ thấy thực lực của hắn không bằng nàng, mặc dù trong thời gian một tháng này tăng trưởng không ít, nhưng như cũ kém nàng tít tắp, còn đi trợ giúp chỉ là cản trở mà thôi.

Hà Tuyết Nguyệt khuôn mặt không có sự thay đổi, âm thanh vẫn cứng như vậy nói.

“Không quen người khác.”

Vốn còn muốn rời đi chỗ khác đọc sách, Dương Thiên nghe thấy câu nói này hơi ngừng lại. Trong lòng thậm chí còn có một chút hơi..buồn cười.

Thật tình thì thời gian trộn lẫn cũng không nhiều nhưng đối với những người ở cùng lớp học, Dương Thiên luôn có một cái tâm thái làm “trưởng bối”, đôi khi sẽ suy nghĩ tới những đứa trẻ đáng yêu này.

Tuy Hà Tuyết Nguyệt có chút “kiên trì” nhưng Dương Thiên cũng không đồng ý ngay, dù nói thế nào thì Dương Thiên cũng không phải thiện nhân nên chí ít hắn muốn được lợi ích gì từ nhiệm vụ lần này mới được.

Hà Tuyết Nguyệt cũng rất khẳng khái, nàng nói “chỉ cần một vật”, ý nghĩa thì cũng phải nghĩ rộng một chút, đó là toàn bộ những thứ khác sẽ quy cho Dương Thiên.

Còn có một bình Đông Qua dược dịch, chính là tẩm bổ huyền linh cấp bảy dược dịch, đưa trước cho Dương Thiên để làm thù lao, tất nhiên là không nói lời nào mà chỉ là đưa cho mà thôi.

Dương Thiên cũng không biết là nàng vô tình hay nắm rõ chuyện bạch thạch hầu tấn giai của Dương Thiên. Sau khi tấn giai xong nó vẫn cứ luôn bất ổn, hung hăn bạo ngược.

Đây cũng là một cái tác dụng phụ khi huyền linh tu vi bỏ xa huyền giả, dẫn đến có xu hướng “đào thoát” cùng chống đối, thậm chí phản phệ.

Có điều tình hình cũng không đơn giản là bạo ngược bởi vì có hỗn độn châu trấn áp, cùng với tinh thần ý niệm của Dương Thiên vốn không yếu, sẽ không thể bị phản phệ được.

Cái chính là bạch thạch hầu giống như bị tổn thương hay nhẹ, lúc thi triển siêu cấp thạch thứ kia, chính huyền văn trong cơ thể của bạch thạch hầu phát ra sức mạnh, rồi tổng hợp luôn cả huyết sát chi khí lẫn yêu khí vào trong.

Bây giờ bạch thạch hầu cũng biến dị không nhỏ, mà tai hại này hỗn độn châu cũng không có cách nào thanh lọc.

Có Đông Qua dược dịch này, hi vọng có thể ổn hơn nhiều, nếu không dứ điểm được Dương Thiên cũng chỉ có thể tìm cách khác.

Nhiệm vụ này thật là thơm.

Dương Thiên trong lòng vui vẻ, tất nhiên là trước khi biết Hà Tuyết Nguyệt tuyển nhiệm vụ gì mà thôi.

Sau đó sắc mặt của Dương Thiên tựa như ăn phải con ruồi vậy. Cầm ngọc bài đọc kỹ nhiệm vụ, Dương Thiên còn cảm thấy có một chút hoang đường.

« Nhiệm vụ: Săn bắt cấp bốn yêu thú Thất Bảo Thiềm Thừ »


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui