Huyền Linh Ký

Người đến không chỉ có vị trưởng làng gầy gò mà còn rất nhiều người khác, đủ cả già trẻ nam nữ, thậm chí có mấy đứa nhỏ bốn năm tuổi cũng tò mò tiến đến.

Dương Thiên ánh mắt chỉ lướt qua những người này, không thấy được mấy người trên mười lăm đến hai lăm tuổi, trẻ một chút cũng khoảng ba mươi, nhỏ một chút chỉ khoảng lên mười. Nhưng hơn ba mươi tuổi thì nhìn cũng chẳng khác hai lăm tuổi là mấy đâu, chỉ là khí thế tự nhiên nhẹ nhàng hơn hoặc là cứng ngạnh hơn.

Đây là sự khác biệt ở trên sương gió mài dũa, so với thanh niên tuổi trẻ khí thịnh khác nhaurất nhiều.

Còn đám nhóc chỉ khoảng mười tuổi, trừng mắt to mắt nhỏ nhìn đánh giá Dương Thiên với Ninh Văn. Hiển nhiên là lạ lẫm, chưa từng thấy người ngoài ghé qua.

Trưởng làng ngoài chào mừng hai người, hít vào một hơi thuốc mới tiếp tục nói.

“Già là trưởng làng Mộc Miên này, hai tiểu bằng hữu đường xá xa xôi tới thăm, thứ cho hoàn cảnh đặc biệt không thể tiếp đón từ xa, mong hai vị huynh bỏ quá cho.”

Dương Thiên thấy trưởng làng khách khí như vậy, hơn nữa bộ ngữ điệu này giống như thịnh hành ở mấy trăm năm trước, nụ cười có một chút cương cứng. Nhưng hắn còn chưa lên tiếng, Ninh Văn đã khà khà lên tiếng trước.

“Trưởng làng khách khí, đám vãn bối là bạn học của Hân, giúp đỡ là chuyện đương nhiên rồi.”

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Mọi người đang vui vẻ chào hỏi thì từng tiếng vang to lớn truyền đến, trên “bẩu trời” từng vòng rung động gióng như sóng nước lan truyền ra.

Dương Thiên ánh mắt từ trên người Ninh Văn nhìn về phía chân trời, thực tế thì không nhìn thấy cái gì cả, chỉ có phong cảnh sao trời mỹ lệ mà thôi, lâu lâu lại nổi lên từng làn sóng chấn động, lan truyền trong không khí.

Mọi người ở trong thôn cũng không phản ứng đến chấn động này, giống như đã thành thói quen rồi, vẻ mặt không thay đổi chút nào. Trưởng làng tẩu thuốc không rời khỏi miệng, liên tục nhả khói, lời nói pha chút cười cười.

“Hai tiểu huynh đệ không cần lo lắng, là yêu thú tấn công phòng hộ đại trận, liên tục có một tuần nay rồi, không phá được đâu.”

Dương Thiên gật đầu, tình hình này hắn cũng biết từ trước, lúc Lân Ngọc Hân liên hệ cùng Ly thì đã được nói rõ ràng rồi. Dương Thiên phóng tầm mắt nhìn cũng không dám phát động huyền linh thuật, nhưng ở trong đại trận cũng khá là sáng, tầm nhìn cũng không bị hạn chế nhiều, Dương Thiên tranh thủ đánh giá cảnh vật.

Hắn đồng ý đến đây chủ yếu là muốn bán một cái nhân tình cho Ninh Văn. Trong thời gian tiếp xúc với nhau, Ninh Văn là người như thế nào, Dương Thiên trông ở trong mắt. Mặc dù không phải hiểu rõ cặn kẽ, nhưng bảy tám phần là vẫn có cho nên trong lòng cũng có tính toán riêng.

Sau đó nhận lấy song kiếm sử dụng Tang Túc Ngân luyện thành thì hắn đối với thân phận của người bạn kia cũng có hứng thú không nhỏ. Trên cả đoạn đường đi, Lan Ngọc Hân để lộ ra một chút sự kỳ bí trong đó, những lời nói dối không thông thuận kia, Dương Thiên vừa nghe liền phát hiện ra đầy rẫy lỗ hổng.

Lúc này mới có cơ hội kiểm tra.

Ngôi làng này nằm trên một khu vực hết sức bằng phẳng, giống như một cái gò đất nhô cao trên mặt đất mấy chục mét. Những ngôi nhà ở đây rất kỳ lạ, mỗi một ngôi nhà đều xây liền với một cái cây lớn, cho nên không gian tràn ngập một màu xanh đầy sức sống.

Lối kiến trúc này Dương Thiên chưa từng thấy qua cũng chưa từng nghe qua ở bất kỳ đâu, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Nếu Dương Thiên đoán không sai thì ở hai bên ngôi làng sẽ có hai hồ nước, hơn nữa hai cái hồ nước này chảy ngược dòng từ thấp lên cao, đây là địa thế mà Dương Thiên đã quan sát từ trước mới đưa ra kết luận.

Thiết nghĩ người xây dựng cái làng này dã tâm còn không nhỏ, chọn nơi địa thế hội tụ, ngũ khí sở quy, thôn dương nuốt nguyệt, cô thủy tịch phát, hẳn có tâm xưng bá thế giới đây.

Nhưng chẳng biết lí do gì, trung tâm ngôi làng lại có một ngọn núi đá, cao tầm trăm mét, trên đỉnh mây mờ bao phủ. Giống như có người cố ý đem đỉnh của nó giấu đi vậy, cái đỉnh núi này huyền khí cô đọng, dòng chảy quấn quanh, cũng chính là nơi mà vận thế bị nuốt mất.

Đây chính là điều kỳ bí mà Dương Thiên nghĩ mãi không hiểu đây.

Có điều địa thế như thế này, Dương Thiên luôn cảm giác không khí ở đây có một chút quen thuộc, làm máu trong người của hắn vận chuyển có chút thoải mái mà nhanh hơi một tí xíu, thật không hiểu ra làm sao.

“Hai cháu đi đường cũng mệt mỏi rồi chứ, theo ta đến bên này nghỉ ngơi đi.”

Chẳng biết lúc Dương Thiên suy tư thì trưởng làng cùng Ninh Văn đã nói gì với nhau, hai người nhìn rất vui vẻ, tựa hồ rất là hợp cạ đấy.

Dân làng có vẻ đối với hai ngươi khá là hiếu kỳ, đặc biệt là mấy thím mấy cô dắt bên cạnh trẻ con, túm năm tụm ba xì xào gì đó, khoảng cách hơi xa cùng với Dương Thiên không tận lực cho nên chẳng nghe được bọn họ đang nói cái gì.

Dựa theo phản ứng nãy giờ, chắc chắn những người này chưa từng thấy người lạ vào làng, nhất là lúc đại trận đang mở ra ngăn cản yêu thú thế này.

Từ cổng làng đi đến chỗ mà trưởng làng chuẩn bị cho Dương Thiên cùng Ninh Văn nghỉ ngơi cũng không xa lắm, chỉ khoảng hơn một dặm, mọi người vừa đi bộ vừa nói chuyện, không khí vạn phần thoải mái.

Ninh Văn lúc này cùng Thạch Tùng nói chuyện cùng với nhau, trưởng làng thì đi tít phía trước tẩu thuốc chưa từng rời miệng.

Thực ra thì trưởng làng cũng không phải mỗi đang bước đi thôi đâu, hắn đang truyền âm qua lại cùng Thiết Quân một cách đầy bí mật, Dương Thiên cũng không phát giác được.

Thực tế trưởng làng cùng Thiết Quân dùng linh thức trao đổi qua lại, nếu như Dương Thiên phát giác được mới là kỳ lạ ấy.

Trưởng làng vẻ mặt như thường, hơi thở không đổi, phun ra nuốt vào khói thuốc, im lặng truyền âm nói.

“Làm sao hai tên này lại vào được vậy?”

Theo như thống nhất ban đầu, chỉ cần hai người có thể thông qua phòng hộ đại trận thì cả làng sẽ chào đón bọn hắn, không có chút nào bài xích. Nhưng đại trận này rất kỳ diệu, không có huyết mạch của làng thì không thể nào vượt qua mới phải.

Thiết Quân cũng chân thật kể lại một cách vắn tắt, đại loại là Ly đã nhờ Thạch Tùng giúp đỡ. Huyền linh của Thạch Tùng chính là Đại Sa Thử, một con chuột túi rất kỳ diệu, bởi vì nó có dính dáng đến thuộc tính không gian.

Thuộc tính không gian, thực tế nó cũng không được tính là thuộc tính, bởi vì nó đã nhảy ra khỏi chín hệ thuộc tính và ngự trị ở trên đó, sự cường đại của thuộc tính không gian đã vượt qua chín hệ thuộc tính kia.

Đại Sa Thử cũng chỉ dính lấy một tia thuộc tính không gian mà thôi, thức tỉnh một cái huyền linh thuật cũng có chút gân gà. Huyền linh thuật này liên quan đến một cái túi chứa vật, ngoài việc chứa được cả vật sống ra cũng chả làm được gì lợi hại cả.

Nhưng chính cái chức năng ấy lại có thể đem người lừa gạt qua phòng hộ đại trận, đưa người vào trong một cách dễ dàng.

Trưởng làng nghe được Ly nhờ Thạch Tùng giúp đỡ thì cũng gật đầu. Khả năng của Thạch Tùng thế nào, lão rất rõ ràng, đưa người vòa trong cũng không có gì kỳ lạ. Như thế cũng bớt lo lắng, hắn ban đầu còn tưởng hai tiểu tử này có trò gì kỳ lạ nên chui vào trong được nữa cơ.

Rầm! Rầm! Đoàng! Đoàng!

Đột nhiên tiếng công kích phát ra tầng số dày đặc hơn, hơn nữa vị trí rung động không phải từ một hướng truyền đến nữa mà khắc bốn hướng đều có.

Trưởng làng dừng lại bước chân, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn cũng dồn chặt vào với nhau, khói thuốc cũng hơi ngưng lại.

Những người trong làng sắc mặt cũng đột biến, thời gian bây giờ vẫn chưa đến nửa đêm làm sao đám yêu thú lại đồng loạt tấn công vậy cơ chứ, rõ ràng bình thường đều chuyển sang ban ngày mới tấn công mà.

Sự việc khác thường đương nhiên là có nguyên do của nó, chuyện này làm mọi người trong làng ngưng trọng lại rất nhiều. Nhưng bà cô thím kia không còn tán gẫu nữa, mau chóng quát mấy đứa nhỏ đi về nhà.

Mấy hán tử thân hình cũng đứng thẳng lên, khuôn mặt nghiêm nghị không còn cười nữa, ánh mắt chăm chú nhìn lên không trung.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Tiếng công kích liên miên làm đại trận rung lên bần bật, “bầu trời” giống như muốn vỡ nát dưới sự rung động này.

“Kim Thành, ngươi đi xem một chút”

Trưởng làng khàn khàn phân phó. Một trung niên thân hình dong dỏng, khuôn mặt góc cạnh, đứng thẳng dậy gật đầu, thân hình thoáng cái biến mất, tốc độ nhanh giống như thuấn di.

Trưởng làng ánh mắt hơi đảo một cái nói.

“Những người còn lại mau chóng về vị trí đi.”

Sau đó hướng Dương Thiên cùng Ninh Văn nói.

“Hai cháu theo ta đi nghỉ ngơi, tình hình không phải rất tốt, mong hai người thông cảm.”

Dương Thiên cùng Ninh Văn gật đầu, không nói thêm gì. Ánh mắt Ninh Văn hơi đảo một cái, không thấy Lan Ngọc Hân cùng mẹ nàng đâu cả, không biết cả hai đã rời đi từ lúc nào.

Cả hai được đưa đến một căn nhà hai tầng khá lớn, không hề có người ở lại nhưng nhà vô cùng sạch sẽ, sáng láng đẹp đẽ, hiển nhiên được quét dọn thường xuyên, điều kiện rất tốt.

Sau đó trưởng làng mau nói hai người nghỉ ngơi, còn hắn nhanh chóng rời đi.

Một đêm yêu thú bạo động, báo hiệu không yên lành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui