Huyền Linh Ký

Dương Thiên không thể bước lên trên đài được, hắn bị ngăn lại bằng một lớp năng lượng trong suốt, giống như một tấm kính ngăn cách bên trong với bên ngoài. Dương Thiên phun ra một ngụm máu tươi, máu bắn lên trên lớp bảo hộ trong suốt, từ từ trượt xuống không lưu lại bất cứ dấu vết nào.

Đây là cấp chế của bảo vật, khi một số bảo vật đang thi triển chứ năng phòng ngự có thể tạo ra một vòng bảo hộ quanh bản thân mình. Dương Thiên không bất ngờ về điều đó lắm, hắn đã tính đến khả năng này rồi.

Một sợi xúc tu giống như một chiếc roi da vọt tới, muốn quấn vào chân của Dương Thiên. Nhưng tốc độ của Dương Thiên lại nhanh hơn một chút, vọt bắn lên trên không trung, tránh khỏi trói buộc trong gang tấc.

Một luồng khói trắng đỏ nhanh như ánh chớp lao đến, chui vào trong cơ thể của Dương Thiên. Ở trong linh hải, hình dáng của Bạch Thạch Hầu hiện ra, trên thân có sáu lỗ máu đen kịt đang không ngừng xoay tròn, cắn nuốt năng lượng xung quanh, không ngừng mở rộng ra.

Lực ăn mòn thật đáng sợ, chỉ cần huyền linh hơi bị thương liền sẽ bị tận diệt, thậm chí cả linh hải cũng sụp đổ, cơ thể cũng bị nuốt trọn.

Cũng may là thân thể của Dương Thiên không bị lực lượng này tác động, nếu không hắn đã chết từ lâu rồi.

Dương Thiên quan sát thương thế của Bạch Thạch Hầu, đang muốn dùng sức mạnh của Hỗn Độn Châu để chữa trị những vết thương này thì có một thông tin truyền đến ý thức của hắn.

Dương Thiên hơi kinh ngạc một chút, nhưng ý thức rất nhanh đồng ý. Chỉ thấy Ảnh Yêu hóa thành một đám khói đen, khói đen phân chia ra thành sáu luồng khác nhau, giống như một con yêu xà có sáu đầu.

Sáu luồng khói đen hướng sáu lỗ máu trên người Bạch Thạch Hầu nhắm tới, cắm xuyên vào đó, mỗi luồng đang phồng lên một cách nhanh chóng. Dương Thiên đã ra hiệu cho Bạch Thạch Hầu phối hợp, mặc dù nó bị thương nhưng nếu nó chống cự thì Ảnh Yêu không thể hút ma khí trong đó ra được.

Để lại một chút lưu ý, Dương Thiên mang ý thức rời khỏi linh hải trở về thực tại. Không phải hắn chủ quan để cho Ảnh Yêu tự chủ trương thoải mái mà là hoàn cảnh thật sự không cho phép. Hắn cũng không thể nhất tâm nhị dụng, vừa giám sát linh hải, vừa điều khiển cơ thể được.

Trong linh hải cũng là ở trong bản thân của Dương Thiên, có chút động tĩnh mạnh là hắn sẽ biết ngay, không cần quá lo lắng. Hơn nữa có Hỗn Độn Châu trong linh hải, hắn chính là Vô Địch, không cần quá cẩn thận. Trái lại tình hình bên ngoài nguy hiểm hơn nhiều.

Dương Thiên ý thức đảo qua linh hải trong vòng chưa đến một phút, ở bên ngoài còn chưa đến một cái chớp mắt đã có hai cái xúc tu hướng Dương Thiên vọt tới.

Không phải là bọn chúng không muốn bắt Dương Thiên, mà lực chú ý của bọn chúng đã chuyển dời khỏi Dương Thiên rồi.

Vừa ban nãy, Dương Thiên có thừa thời gian để vọt đến Trấn Ngục Đài, không nhất thiết phải triệu hồi Bạch Thạch Hầu để rồi khiến nó phải chịu trọng thương như thế. Nguyên nhân mà Dương Thiên triệu hồi Bạch Thạch Hầu là để cứu Đường Hào.

Dương Thiên cũng không quá tin vào lời mà Đường Hào nói, nhưng cứu Đường Hào ra còn hơn là không cứu. Nếu để Dương Thiên đối mặt với cả đám xúc tu, hắn chẳng có tự tin gì là mình có thể sống sót cả.

Nếu như Đường Hào có thể đem hắn rời đi thì tuyệt vời, nếu như Đường Hào chạy trốn một mình, Dương Thiên có thể bám đuôi theo sau. Thậm chí trong trường hợp tệ nhất là Đường Hào không có cách rời khỏi, Dương Thiên sẽ tận dụng hắn phân tán lực lượng để tìm cách thoát thân.

Và Dương Thiên đã đúng.

Đường Hào đúng là được đối đãi trọng điểm, mười mấy cái xúc tu như muốn đem hắn trói buộc một lần nữa. Đường Hào ánh mắt phát ra sáng đỏ kỳ lạ, toàn thân như một đám khói đen, chẳng khác gì một con độc xà đang chuẩn bị tấn công.

Dương Thiên cố ý triệu hồi ra Bạch Thạch Hầu nhằm che giấu động tĩnh lấy ra một viên Phong Thuật Châu cấp sáu, đây là hạn mức cao nhất mà học viện cho học viên đổi bằng điểm cống hiến.

Không biết tại sao Bất Diệt Chi Tâm không ngăn cản hắn hay không phát hiện ra kế hoạch này. Vào lúc Dương Thiên phóng đi, Bạch Thạch Hầu đã đến gần Đường Hào, kích phát bùng nổ lên Phong Thuật Châu từ huyền khí mà Dương Thiên phóng ra từ trước.

Phong Thuật Châu, Viêm Thạch Bạo Liệt.

Những cái xúc tu này lực phòng thủ cũng không cao lắm, dễ dàng bị hủy hoại nhưng tốc độ khôi phục cũng rất nhanh, nếu như bị bao bọc lại thì việc thoát ra gần như là không tưởng.

Dương Thiên thành công giải cứu Đường Hào, đồng thời bản thân cũng tiếp cận được Trấn Ngục Đài, dù chỉ có thể đứng bên ngoài vòng bảo hộ nhưng cũng tương đối an toàn. Những xúc tu kia khi vươn đến gần Dương Thiên đều bị Trấn Ngục Đài ảnh hưởng, tốc độ giảm đi đáng kể. Dương Thiên ứng đối cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Đường Hào ánh mắt phát ra màu đỏ chói lọi, giống như mặt trời giữa đêm đông, soi sáng cả vùng không gian đen tối này. Từ trong cơ thể làn khói của Đường Hào bay ra mười viên Phong Thuật Châu cấp chín, phát hào quang chói lóa.

Không phải là Đường Hào không muốn lấy ra đồ tốt hơn mà đây chính là đồ tốt nhất của hắn rồi. Trước đây hắn là Vương Giả cảnh, cất chứa Phong Thuật Châu làm gì chứ, mấy viên này là người khác tặng hắn, hắn tiện tay ném trong nhẫn chứa vật thôi.

Ba vạn năm trước Phong Thuật Châu cũng không phổ biến, nhất là loại có uy lực mạnh. Dù sao vì kỹ thuật kém, độ hao hụt lớn, vật liệu cũng rất quý giá. Cho nên tầng lớp của Đường Hào chỉ coi nó như tặng phẩm thôi, chứ chẳng bao giờ nghĩ dùng đến chiến đấu.

Lúc này một lần sử dụng mươi viên, đã coi như người lắm của nhiều tiền rồi.

Mười viên Phnog Thuật Châu phát ra ánh sáng chói lóa, theo ý niệm của Đường Hào hướng thẳng Trấn Ngục Đài vọt đến, mục tiêu đúng là mặt đất phía dưới của Trấn Ngục Đài.

Dương Thiên thấy một đống áng sáng chớp lóe lao về phía mình thì trong lòng kinh hoảng, ân cần hỏi thăm tỉ muội di mẫu nhà Đường Hào một lượt, thân hình hóa ra Ảnh Hóa trượt xuống, bám vào mặt sau của kết giới bảo hộ. Đồng thời ở trong tay xuất hiện một cái bình nhỏ, không chút do dự đổ vào trong miệng.

Phong lôi gào thét, viêm hỏa rực trời, duệ kim chói mắt, đại địa trầm rên, trong chớp mắt bao nhiêu ánh sáng chói lóa bắn thẳng đến, đánh vào mặt đất ngay dưới chân của Trấn Ngục Đài. Mặc kệ bất cứ thứ gì cản đường, những luồng sáng này đều lấy phong thái nghiền nát tất cả, không thể ngăn cản, một đường xông thẳng đến.

Đoàng! Rầm! Rầm!

Nổ vang liên tiếp ba tiếng, Dương Thiên thấy Trấn Ngục Đài rung lên, song xung kích quét qua thân hình của Dương Thiên, toàn thân giống như bị chấn thành bột mịn, đau nhức đến ngất đi lại lập tức tỉnh lại vì đau đớn.

Hào quan chói mắt sáng rực cả vùng không gian này, vật chất kỳ lạ màu đen kia trong ánh sáng giống như phát ra tiếng kêu thảm thiết, chớp mắt bốc hơi đi một mảng lớn, bị giết chết không có chút phản khảng nào.

Phạm vi ba vạn mét xung quanh Trấn Ngục Đài trong chớp mắt thanh không, chỉ còn Trấn Ngục Đài lơ lửng giữa không trung, lớp màng bảo vệ lộ ra mờ đục, giống như bị bụi đen bám bẩn. Cả vùng không gian đều xáo trộn vô cùng, các hạt huyền khí bị đánh sơ xác, giống như một vùng bị cấm khí, phải mất thời gian rất lâu mới hồi phục lại được.

Dương Thiên một tay bám víu vào lớp màng vô hình này, nhìn như đang lơ lửng bên trên Trấn Ngục Đài, toàn thân của hắn bị ép mỏng lại một chút, máu thịt be bét hiển nhiên đã trọng thương. Nhìn kỹ tình trạng lúc này, cũng không biết có nên gọi là trọng thương hay không, mà cơ bản nhìn không ra người sống nữa rồi, như một đống thịt băm nát thành vạn mảnh rồi ghép lại vậy, thảm vô cùng.

Một ánh sáng xanh lục lóe lên trong cơ thể của Dương Thiên, da thịt của hắn như những con giòi li ti khẽ nhúc nhích, những con giòi này như đang thôn phệ lẫn nhau để trở nên to lớn hơn. Trong chớp mắt, từ tất cả các bộ vị đều tụ họp lại, hóa thành từng miếng thịt lớn, không đến một giây sau, những sợi cơ thịt đã có hình dáng một chút.

Ba giây sau, những khối cơ đã cơ bản khôi phục, xương cốt cũng hóa thành từng đoạn nhỏ nhanh chóng sinh trưởng trở lại.

...

Đây là do dung dịch trong lọ nhỏ mà Dương Thiên nuốt xuống trước đó, nếu không phải hắn quả đoán thì vừa rồi đã hóa thành bụi rồi. Lúc công kích vừa đến, thân thể của hắn đã sớm nát bét, hóa thành bụi mịn, linh hải cũng kịch trấn, Hỗn Độn Châu phải nhả ra mấy sợi khí đến ổn định cho hắn. Hắn không chết cũng là do dung dịch kia không ngừng níu kéo, hồi phục các mảnh của cơ thể một cách nhanh chóng.

Ảnh Hóa không thể trốn khỏi công kích của Huyền Chân Cảnh trở lên, sóng xung kích quá lớn cũng có thể làm bị thương nó, xem ra là đẳng cấp quá thấp rồi, Dương Thiên nghĩ phải trở lại đề thăng đẳng cấp mới được.

Đồng thời, cũng phải cảm tạ nàng mới được, vì nàng lại cứu hắn một mạng nữa. Hắn làm người không thích mắc nợ, nhất là nợ nhân tình, rất khó trả. Thứ đồ này trân quý như vậy thì sao hắn dám dùng không chứ. Ban đầu còn không biết vật này lợi hại thế nào, nhưng hiện tại hắn đã biết rồi, phải nghĩ cách cảm tạ mới được.

Đây chính là giọt Sinh Mệnh Dịch cuối cùng mà Hà Tuyết Nguyệt từng đưa cho Dương Thiên. Khi trước mải đột phá nên cũng không phát hiện ra đẳng cấp thế nào, nhưng lần này Dương Thiên có thể khẳng định đây thuộc về cấp bảy dược dịch trở lên. Trong lòng của Dương Thiên có chút âm áp khó tả, đồng thời có chút cười ngây ngô, miệng lẩm bẩm.

“Cảm ơn, Nguyệt!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui