Huyền Linh Ký

Dương Thiên vừa rồi sử dụng Cấm Đồng – Băng Hỏa Song Đồng, tấn công trực tiếp vào linh hồn của Bồi Cốt Hổ. Theo lẽ thông thường, linh hồn của Yêu Thú sẽ yếu hơn một chút so với nhân loại, trừ những yêu thú có thiên phú cao về mặt linh hồn ra.

Nhưng khi Băng Hỏa Song Đồng tấn công vào trong linh hải của yêu thú, Dương Thiên lập tức bị một cỗ lực lượng linh hồn phản chấn trở lại, cỗ lực lượng này dào dạt như đại hải, bao lao hùng vĩ, nghiền ép huyền linh thuật của Dương Thiên không có chút thường tiếc nào, khiến cho hắn bị phản phệ không nhẹ.

Khi tiếp xúc với cỗ lực lượng tinh thần kinh khủng này, Dương Thiên cũng nhận ra ngay lập tức, đây không thể nào là tinh thần hồn lực của một con yêu thú cấp bốn được.

Phải biết yêu thú cấp năm mới có thể mở miệng để nói được tiếng người, khi ấy tinh thần của nó mới phát triển mạnh mẽ, còn yêu thú cấp bốn trở xuống, tinh thần đều không mạnh, không thể có chuyện dễ dàng làm Dương Thiên bị phản phệ được.

Bồi Cốt Hổ cũng không phải loại yếu thú tinh thông về lĩnh vực linh hồn, cho nên Dương Thiên đoán nó ít nhất cũng phải là yêu thú cấp chín, thất thố liền nói ra khỏi miệng.

Bồi Cốt Hổ dừng lại, không tiếp tục tiến lên nữa, đồng thời cất tiếng cười lên, tiếng cười ồm ồm như sấm dậy, có phần giống như một đại thúc hào sảng.

“Tiểu tử, ngươi rất có ý tứ.”

Bồi Cốt Hổ cũng không phủ nhận suy đoán của Dương Thiên, đồng thời giọng nói còn toát lên vẻ hứng thú. Dương Thiên thì sắc mặt âm trầm không thôi, Băng Hỏa Song Đồng phản phệ khiến hắn không dễ chịu, nhưng việc phải đối mặt với yêu thú cấp chín thì càng không được thoải mái.

Mặc dù cảnh giới của lão Hổ này bị áp chế xuống chỉ còn ngang bằng với yếu thú cấp bốn thôi, nhưng lực phòng ngực của lão thì không bị yếu đi bao nhiêu. Đồng thời sức mạnh mà lão phát huy ra được, cũng không kém cấp bốn yêu thú vương giả, tức là chiến lực mạnh nhất có thể ở trong hàng ngũ yêu thú cấp bốn.

Tình cảnh này chẳng dễ dàng gì cho Dương Thiên, nếu như Dương Thiên là thất biến kỳ đỉnh phong thì còn có thể đánh một trận, nhưng hắn mới chỉ có ngũ biến kỳ, sự chênh lệch trong đó rất khó có thể bù đắp nổi.

Trong lúc Dương Thiên đang tính cách bỏ chạy thì Bồi Cốt Hổ lại lên tiếng, đồng thời câu nói này cũng để cho Dương Thiên lưỡng lự.

“Ngươi, có tư cách tiếp thu truyền thừa.”

Dương Thiên:???

Mộc Thanh Uyên:???

Người bí ẩn:???

...

Chuyện gì?

Sao đột nhiên lại biến thành truyền thừa rồi?

Không lẽ Bồi Cốt Hổ này chính là “người” trông coi truyền thừa hay sao chứ?

Dương Thiên không hiểu ra sao, đồng thời đang cân nhắc tính thật giả trong lời nói này. Nhìn bên ngoài, Bồi Cốt Hổ giống như không có lý do gì để lừa gạt mình, nhưng Dương Thiên đối với bí cảnh không hiểu gì cả, sẽ không mù quáng đến mức ai nói gì cũng tin.

Mộc Thanh Uyên ở xa nhưng câu nói vừa rồi nàng cũng nghe rõ ràng, cho nên nàng cũng lâm sâu vào hoài nghi. Đây vốn là vị trí của cứ điểm, không biết do vị tiền bối nào để lại manh mối cho hậu thế, nàng dẫn Dương Thiên đến cũng là muốn gài Dương Thiên một cái, nhân cơ hội bỏ trốn hoặc cùng hưởng thông tin.

Nhưng lúc này, đột nhiên lại toát ra thông tin về truyền thừa khiến nàng cũng bối rối không thôi.

Dương Thiên lưỡng lự một cái, thân hình từ từ hạ xuống mặt đất, chắp hai tay lại hỏi.

“Truyền thừa sao? Ý của ngươi là gì?”

Bồi Cốt Hổ giọng nói có chút “ôn hòa”, rất thân thiện giải thích cặn kẽ.

“Không phải các ngươi tiến vào nơi này để tiếp nhận truyền thừa sao? Ta là một trong số thủ hộ giả của truyền thừa cấp Truyền Thuyết.”

Dương Thiên không biết truyền thừa cấp Truyền Thuyết là gì, cảm giác hai từ truyền thuyết nghe có vẻ rất lợi hại mà thôi. Nhưng thân phận của Mộc Thanh Uyên không đơn giản, nàng làm sao lại không biết được. Mộc Thanh Uyên không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, muốn tiến đến “thơm lây” một ít chỗ tốt.

Nhưng Bồi Cốt Hổ đột nhiền dậm một chân xuống đất, khí lãng quét ra bốn phía, giọng nói vẫn mang theo mấy phần sảng khoái, nhưng lại pha chút ái ngại nói.

“Quên mất, ngươi chắc cũng không rõ truyền thừa bậc Truyền Thuyết là gì. Trong nơi này, truyền thừa được chia ra làm ba cấp bậc, Viễn Cổ, Truyền Thuyết cùng Thần Thoại. Trong đó, Viễn Cổ là cấp bậc thấp nhất, đủ để cho các ngươi có thể tu luyện đến Vương Giả cảnh.”

Nói đến đây, Bồi Cốt Hổ ra vẻ cao thâm mạt trắc, chân trước bên phải đưa lên, vuốt vuốt sợi râu, ánh mắt ra vẻ bí hiểm nhìn Dương Thiên, nói:

“Truyền thừa cấp bậc Truyền Thuyết..có thể để cho ngươi tu luyện đến Thánh Nhân Cảnh, thậm chí là ngang hàng Yêu Thần Cảnh.”

Ánh mắt của Dương Thiên nheo lại, hắn đọc qua rất nhiều sách ở thư viện cho nên kiến thức vô cùng phong phú. Nhân loại tu luyện huyền linh chi đạo, chia làm Linh Huyền, Huyền Biến, Huyền Chân, Huyền Phủ, bốn cảnh giới này có thể gọi chung là huyền giả, huyền trong huyền linh đạo, giả trong phàm giả.

Tiến lên phía trước, chính là siêu phàm, từ Huyền Giả tiến lên Huyền Vương, là Vương Giả của loài người, ngự không phi hành, lại gọi là thiên nhân. Đây chính là Vương Giả Huyền Luân Cảnh.

Lại nói, “siêu phàm nhập Thánh”, ngôn xuất pháp tùy, một lời nói ra uy lực vô tận, không thể chống đỡ. Cho nên phía trên Vương Giả chính là Thánh Nhân Giới Vực Cảnh.

Nhưng Yêu Thú tu luyện khác biệt với nhân loại, bọn chúng trời sinh dũng mãnh, tự thân mang theo thần thông, so với nhân loại phải đi từng bước thì bọn chúng sinh ra đã ở vạch đích của nhân loại. Gọi là con cưng của trời cũng không có gì là quá đáng.

Yêu Thú vượt qua cấp chín, thành tựu Yêu Vương, ngang hàng Vương Giả Huyền Luân Cảnh. Vượt qua Yêu Vương thành tựu Yêu Hoàng, ngang hàng Thánh Nhân Giới Vực Cảnh. Những tưởng con đường chạy đến phần cuối, tiếp theo phi thăng tiên giới, nhưng Yêu Thú lại có một cảnh giới còn vượt trội hơn nhân loại.

Chính là Yêu Thần Cảnh, đỉnh phong của toàn bộ đại lục, so với Thần Ma Thời Đại những Thần cùng Ma kia đều không hề kém cạnh.

Năm tháng dài đằng đẵng, nhân loại chỉ như giọt nước nhỏ trong dòng sông thời gian. Từ đó đến nay, cũng chỉ có Long Quân đi được xa nhất, người đã đến cảnh giới vượt lên cả Yêu Thần, lấy một địch chín còn giết chết hai tên, trọng thương bốn kẻ, chiến công hiển hách, chiếc lực khiếp đảm toàn bộ thế giới.

Nhưng sau đó, nhân loại lại không có Long Quân thứ hai, Yêu Thú lại vẫn có bảy tên Yêu Thần. Một ngày Yêu Thần còn tại thế, nhân loại cũng đừng mong có thể trở mình. Nguy cơ vẫn còn ẩn hiện sớm tối.

Lúc này, một con yêu thú lại nói cho Dương Thiên biết truyền thừa có thể đạt đến cấp độ ngang hàng Yêu Thần, Dương Thiên không khỏi cảm thấy có một cái âm mưu khổng lồ ở đây.

Bồi Cốt Hổ cũng không gấp không vội, ung dung ngồi một bên nhìn đến Dương Thiên, thưởng thức vẻ đăm chiêu của Dương Thiên.

Dương Thiên ở trong thời gian này trải qua không ít chuyện. Nếu người khác nghe nói có truyền thừa vượt qua Thánh Nhân chắc chắn bọn hõ sẽ không tin. Nhưng gặp gỡ Bất Diệt Chi Tâm về sau, Dương Thiên lại hoàn toàn tin tưởng.

Thánh Nhân chung quy cũng có một chữ “nhân”, cũng không phải bất tử bất diệt, vẫn sẽ già yếu, vẫn sẽ bị giết chết. Thậm chí Yêu Thần cũng bị Long Quân chém chết, nói gì đến Thánh Nhân. Nhưng Bất Diệt Chi Tâm lại có thể để Long Quân thúc thủ vô sách, chỉ có thể đem phong ấn chứ không ma diệt được, đủ thấy vượt qua Thánh Nhân là chuyện không hão huyền.

Nhưng cơ hội đến từ một con yêu thú thì...Dương Thiên khó mà tin được.

...

Lưỡng lự rất lâu về sau, Dương Thiên ngước nhìn Bồi Cốt Hổ nói.

“Truyền thừa quý giá như vậy, ngươi không sợ sau khi ta lấy được truyền thừa sẽ chu diệt yêu tộc sao?”

Bồi Cốt Hổ vốn là Yêu Tộc, Dương Thiên tưởng nói như thế sẽ làm cho nó nổi trận lôi đình lên cơ, nhưng phản ứng của Bồi Cốt Hổ lại nằm ngoài dự liệu của Dương Thiên.

“Ha ha, tiểu tử ngươi đúng là dám nổ. Chưa biết ngươi có thể tiếp thu truyền thừa hay không, cho dù có tiếp thu được truyền thừa, tu luyện thành công đến Yêu Thần Cảnh, cũng đừng mơ có thể diệt Yêu Tộc. Trừ khi...”

Nói đến đây, Bồi Cốt Hổ lại quăng một ánh mắt khinh bỉ cho Dương Thiên, giọng điệu nhàn nhạt nói ra.

“...Ngươi có thể cùng nam nhân đấy đánh đồng...”

Những người ở đây đều hiểu rõ, “nam nhân ấy” mà lão Hổ nhắc đến là ai. Cho dù là tuổi trẻ cuồng ngạo cũng không có ái dám vỗ ngực tự xưng rằng mình có thể ngang hàng với Long Quân được. Đến Yêu Tộc cường giả, khi nhắc đến Long Quân cũng kèm theo ba phần tôn kính, nói chi đến nhân tộc.

Lão Hổ lắc lắc mình đứng dậy, ngữ khí lại không còn ôn hòa nữa mà mang theo một chút mất kiên nhẫn nói.

“Được rồi, hiện tại ngươi có thể lựa chọn tiếp nhận khảo hạch của truyền thừa, hoặc là trở thành bữa trưa của ta.”

Nói xong, từ trên người của Bồi Cốt Hổ toát ra một cỗ yêu khí trùng thiên, mặc dù chỉ có thể bộc phát ra sức mạnh của yêu thú cấp bốn thôi, nhưng lại mang cho người khác một cảm giác khiếp đảm không thôi.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, cho dù có bị áp chế cảnh giới thì một con yêu thú cấp chín cũng đủ khiến huyền biến cảnh run lên trước yêu khí hung hãn của mình.

Dương Thiên suy nghĩ thận trọng. Hắn chắc chắn là ở trong bí cảnh sẽ không chết. Vân Lan Vương Triều tiến vào bí cảnh gần hai mươi lần, cũng đã chứng minh rằng không hề có nguy hiểm chí mạng. Cho nên Dương Thiên chẳng có lí do gì để từ chối cả.

Khóe miệng của Dương Thiên hơi cong lên rồi nói.

“Được, ta tiếp nhận khảo nghiệm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui