Huyền Linh Ký

“Chạy đi đâu.”

Hồng Kinh Nghĩa lướt người qua, hướng thẳng tới Tống Thế Hào. Tống Thế Hào thấy Chu lão bị một chưởng đánh nổ cũng hơi kinh hãi về thực lực của Hồng Kinh Nghĩa, không dám dừng lại, cắm đầu chạy.

Tống Thế Hào chỉ cách tường đất khoảng hai nghìn mét nữa, chỉ cần đến được đó thì chẳng cần lo lắng Hồng Kinh Nghĩa làm gì, cho nên cả hai đang đua tốc độ xem ai chạy đến mục tiêu trước.

Đột ngột, một đường kiếm quang lướt qua không trung, bay xa hơn bảy mươi mét hướng thẳng đến đầu của Hồng Kinh Nghĩa bổ xuống. Kiếm quang không lớn, chỉ dài khoảng một mét, nhưng cực kỳ cô đọng, lướt đi trong không khí hàng chục mét mà không tiêu tán, cách không đả vật mà uy lực không giảm.

Hồng Kinh Nghĩa ngoái đầu, khuôn mặt thoáng nghiêm nghị, bàn tay ẩn chứa lôi quang màu vàng nắm lại, một quyền đấm ra, giống như đại pháo khai hỏa, đánh ra một tiếng nổ lớn chấn động xung quanh.

Kiếm quanh bị đánh nát bấy, chi năm xẻ bảy, nắm đấm lướt đi trên không trung mấy mét cũng tiêu tán đi. Lần đầu tiên va chạm, tạm tính chia năm năm.

“Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, mong tam thiếu lượng thứ.”

Từ phía xa một bóng người lướt đến, mái tóc bạc trắc búi cao, ngũ quan thanh tú nghiêm nghị, khí chất phóng khoáng bất phàm, điểm khác lạ duy nhất là mái tóc của hắn bạc trắng, hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài trông như mới ngoài ba mươi tuổi.

Tống Thế Hào trông thấy hai người đến, không tiếp tục cắm đầu chạy nữa mà dừng lại lấy hơi, tâm tình của hắn có chút buông lỏng, bởi vì có cảm giác an toàn rồi, không cần sợ hãi cắm đầu chạy nữa.

“Trình lão quá lời, mọi sự còn phải nhờ Trình lão.”

Mặc dù Cực Biến Nhân chỉ là hạ nhân mà các đại thế lực nuôi dưỡng, nhưng thái độ của Tống Thế Hào đối với họ vô cùng đúng mực, không tự cao cũng không tự hạ thấp mình. Không chỉ Tống Thế Hào mà đại đa số người đều như vậy, bởi vì Cực Biến Nhân là một con dao hai lưỡi, hơn nữa người nắm chuôi dao lại không phải là bản thân.

Trình lão ở trong đội ngũ Cực Biến Nhân cũng là hạng người bất phàm, cho dù là huyền chân cảnh đều khách khí vài phần với hắn.

Đi phía sau Trình lão là Hắc lão, toàn thân quần áo đen, dáng người hơi thấp, chỉ khoảng một mét sáu, làn da cũng ngăm đen nên mọi người mới gọi là Hắc lão.

Hồng Kinh Nghĩa không tiếp tục chạy nữa, hắn giảm tốc độ, chậm rãi bước đến, khí thế cất lên cao ngất, vừa đi vừa lấy ra đại kiếm nắm trên tay của mình, Kim Lôi Thú cũng từ thắt lưng chui ra ngoài, biến lớn lên.

Thắt lưng của Hồng Kinh Nghĩa có một tấm kính tròn, có diệu dụng giống như liên quan đến không gian, gọi là Ngụy Huyền Đai.

Đây là một loại huyền binh bổ trợ, chiếc Ngụy Huyền Đai của Hồng Kinh Nghĩa sử dụng là cấp sáu huyền binh. Ngụy Huyền Đai diệu dụng chỉ có một, đó là mô phỏng một nơi gần giống với linh hải, huyền linh có thể ở trong đó một thời gian rất dài, đồng thời có thể sử dụng huyền linh thuật hỗ trợ huyền giả.

Thông thường, huyền biến cảnh phải kêu gọi huyền linh ra bên ngoài mới có thể sử dụng huyền linh thuật được, bởi vì huyền linh thuật xuất phát từ huyền linh mà ra, huyền giả là một lớp vỏ vướng víu, sẽ không thê thi triển được, huyền linh ở bên ngoài mới có thể thu vào phát ra, đây là liên quan đến quy tắc của thiên địa.

Ngoại trừ một ít huyền linh đặc biệt như Ảnh Yêu của Dương Thiên là không cần thả huyền linh ra ngoài, còn lại đều giống nhau, đều phải đem huyền linh ra ngoài để chiến đấu. Đương nhiên cũng có không ít thiên tài không cần đem huyền linh thả ra ngoài lại vẫn dùng được huyền linh thuật, nhưng con số này rất ít, bởi vì nó có yêu cầu rất cao.

Thả huyền linh ra ngoài thì khi di chuyển lại hơi bất tiện, nhất là những huyền linh có hình thể lớn như Kim Lôi Thú. Cho nên người Đa Bảo Điện liền chế tạo ra Ngụy Huyền Đai, giải quyết vấn đề nhức nhối này. Mặc dù ở trong Ngụy Huyền Đai sẽ khiến thời gian kích phát huyền linh thuật trở nên chậm chạp, uy lực giảm bớt một chút, nhưng đã vô cùng tiện lợi rồi.

Hồng Kinh Nghĩa hơi nghiêm túc đối đãi hai người này, bởi vì khí tức của họ khá quỷ dị, nhất là Trình lão tóc trắng mang cho hắn một cảm giác nguy hiểm không nhỏ.

Hồng Kinh Nghĩa năm nay hai mươi sáu tuổi, sớm từ năm năm trước hắn đã đạt đến thất biến kỳ đỉnh phong, nhưng lại không ngừng áp chế tu vi, chờ đợi Tiên Long Bí Cảnh mở ra, cho nên mới không đột phá. Tu vi không tăng, nhưng chiến lực lại không ngừng bồi đắp lên, hắn đã có thể tự xưng rằng bản thân mình vô địch cảnh giới này rồi, chẳng biết đã bao nhiêu lâu hắn chưa từng cảm nhận uy hiếp đến từ Huyền Biến Cảnh rồi.

Cho nên Hồng Kinh Nghĩa phải đối đãi một cách nghiêm túc mới được.

“Giao ra lệnh bài, ta có thể tha cho các ngươi khỏi chết.”

Hồng Kinh Nghĩa bá đạo nói, lôi điện quanh thân mình nổ lên từng tiếng lẹt đẹt gai người, ánh mắt sắc bén đảo qua cả ba.

Trình lão khí thế trở nên sắc bén dị thường, mái tóc cùng quần áo không có gió mà phấp phới trên không trung, ánh mắt của lão như điện, trường kiếm chỉ thẳng Hồng Kinh Nghĩa nói.

“Hồng công tử nên rời đi thì hơn.”

Nhưng chữ “hơn” vừa mới nói ra khỏi miệng, Hồng Kinh Nghĩa đã đến trước mặt Trình lão, thân hình to lớn tạo thành một cái bóng đen che hết tầm mắt của Trình lão, tay trải nắm kiếm bổ xuống, lưỡi kiếm đi đến đâu, không khí rít gào vỡ vụn đến đó.

Cảm giác như Hồng Kinh Nghĩa sử dụng đao chứ không phải kiếm, không có kiếm chiêu hoa lệ tinh xảo mà lại bá đạo, đại khai đại hợp, không khác gì một đao khách tài ba.

Keng!!!

Mặt đất dưới chân của Trình lão vỡ vụn, tan nát hình mạng nhện lan ra bốn phía. Trình lão trượt dài về phía sau, trường kiếm tề ngang vai, hai đầu gối trùng xuống, trên vai trái bị cắt ra một vết cắt nông.

Trình lão toàn thân tê cứng, nhưng rất nhanh có thể động đậy được, lão lại nhấc kiếm, đón đỡ lấy kiếm tiếp theo của Hồng Kinh Nghĩa. Không đến một giây đồng hồ, Trình lão liên tiếp bị chém lui hơn ba trăm mét, toàn thân cốt cách rung động đau nhức.

“Thật mạnh.”

Trình lão trong lòng rên nhẹ, hắn đối đầu với không ít huyền chân cảnh, nếu như không tính huyền linh thì gần như chẳng ai mạnh bằng Hồng Kinh Nghĩa được. Mấy năm gần đây, lão xúc thế không ít để chờ đợi phò tá công tử vào trong bí cảnh, những tưởng chiến lực vô địch rồi, nhưng lại không địch nổi thiếu niên trước mắt này.

Thật sự là một con quái vật.

Trình lão bước ra một bước, cây kiếm trong tay ánh lên một màu đỏ đầy yêu dị, trong không khí giống như lẫn thêm một mùi vị gì đó khiến người ta hết sức khó chịu.

Huyền linh thuật: Phiêu linh.

Thân hình của Trình lão biến mất, từng làn gió nhẹ lướt qua không khí, sắc bén đến rách da tróc thịt. Hồng Kinh Nghĩa hừ lạnh một tiếng, hai tay nắm lấy đại kiếm hướng ra ngoài, đột ngột chém sang phải.

Đoàng!!!

Thân hình của Trình lão hiện ra, tay trái cầm kiếm kê sát cổ, cả người không ngừng run rẩy, thân kiếm của Trình lão có ánh đỏ lấp lóe nhảy lên kịch liệt. Mà giữa thân kiếm đang cong xuống chống đỡ lấy mũi kiếm của Hồng Kinh Nghĩa.

Kim lôi từ bàn tay của Hồng Kinh Nghĩa ánh lên, bùng qua thân kiếm đâm thẳng vào Trình lão. Thân hình của Trình lão giống như gió thổi đong đưa, bị lôi điện xé toạc ra, biến mất không thấy gì nữa.

Đột ngột lão xuất hiện ở phía bên trái Hồng Kinh Nghĩa, hai chân hơi cong xuống, tay trái cầm xuôi tay phải cầm ngược chuôi kiếm, kiếm đặt ngang hông, giống như tư thế đang chuẩn bị rút kiếm. Lưỡi kiếm của Trình lão lúc này hoàn toàn đỏ lên, màu đỏ như máu cùng với mùi tanh lẫn sương mù tỏa ra bốn phía.

Huyền linh thuật: Huyết ẩm.

Trình lão xuất kiếm, hai tay nắm kiếm đưa từ phải sang trái, giống như kéo theo cả thế giới, đem toàn bộ thế giới chia ra làm hai nửa với ranh rới màu đỏ ở giữa. Kiếm này lóa mắt nhìn như hết sức nặng nề cùng chậm chạp, nhưng thực tế nhanh đến vô cùng. Đường kiếm trông như ngang bằng thực tế hơi hướng lên trên một chút.

Ầm!!!

Lưỡi kiếm yêu dị va chạm vào Hồng Kinh Nghĩa, một cỗ lực lượng to lớn bùng nổ ra, đem phạm vi mấy chục mét cảnh vật xung quanh thổi tan, xan bằng tất cả. Mặt đất xung quanh hai người bị gọt sâu xuống mấy mét, bụi mù thổi xốc lên che đậy hết cảnh vật bên trong.

Thời gian cũng giống như bị cỗ lực lượng này phá hủy, trong chớp mắt mọi vật như ngưng đọng lại, tất cả im ắng, lặng đi trong sự chết chóc rợn người.

Thời gian trôi qua cũng không bao lâu, chỉ chừng mấy giấy mà thôi, từ trung tâm của đám bụi mù, một cơn gió thổi ra, đem tất cả bụt đất thổi tan la bốn phía. Ở trung tâm, Hồng Kinh Nghĩa tay phải giơ cao đại kiếm, tay trái nắm lấy lưỡi kiếm của Trình lão.

Trình lão hai tay vẫn nắm lấy thanh kiếm của mình, khí thể dần dần yếu bớt, trong khi thanh kiếm càng ngày càng phát ra yêu dị. Hồng Kinh Nghĩa khuôn mặt hơi cau lại, tái nhợt.

Chợt thấy lôi quang màu vàng từ trong cơ thể của Hồng Kinh Nghĩa phóng lên trời cao, giống như một cây cột đang nhanh chóng vươn lên, thoáng cái bốc cao mấy chục mét. Toàn thân Hồng Kinh Nghĩa bị bao phủ trong lôi quang vàng đượm.

Lôi quang phóng cao ngút trời, bầu trời quang đãng không mây nhưng lại có rất nhiều lôi điện du tẩu ở bốn phía, hơn nữa những sợi lôi điện này đang nhanh chóng hạ xuống mặt đất, giống như bị kim lôi dẫn dắt hội tụ tới gần Hồng Kinh Nghĩa vậy.

Những sự việc này diễn ra chỉ trong chớp mắt mà thôi, còn chưa tới một giây đã thấy một cột sét lớn đánh xuống, đường đi của cột sét thẳng tắp hướng đến Hồng Kinh Nghĩa nhưng khi đến đỉnh đầu của hắn thì đột ngột chuyển hướng, đánh thẳng vào Trình lão.

Huyền linh thuật: Lôi vực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui