Theo Lục Nhãn Dực Lang Thú xuất hiện, một cỗ uy áp kỳ dị bao phủ xuống tất cả mọi người, không khí giống như trở nên đặc quánh, lực cản tăng mạnh gấp mấy lần.
Ánh mắt của Lục Nhãn Dực Lang Thú sáng lên màu xanh vàng vô cùng yêu dị, ánh mắt giống như muốn cắn nuốt tất cả mọi thứ. Từ trong sáu con mắt bắn ra một luồng sáng, quay tròn hình thành một vòng xoáy cản trước người của Hồ Chính Nông.
Xiu xiu!!!
Mấy chục vệt sáng lóe lên, Nham Tương Tịnh Ngân bay rất nhanh, vòng xoáy kia chẳng qua vừa kịp hình thành thì Nham Tương Tịnh Ngân đã đánh đến rồi, mọi việc điễn ra trong vòng chưa đến một giây.
Cả hai va chạm vào nhau, nhưng tiếng nổ vang không hề xuất hiện như trong tưởng tượng, đổi lại là vài tiếng xì xèo giống như than nóng rơi vào mặt nước. Nham Tương Tịnh Ngân tạo ra trên bề mặt vòng xoáy mấy cái lỗ nhỏ, nhưng chưa hề xuyên phá được vòng xoáy, tất cả đều bị “dìm” nguội lạnh, sau đó tắt hẳn, bị vòng xoáy nhấn chìm, mất đi tung tích.
Dương Thiên ánh mắt lóe lên, ở trong đám người thì tạo nghệ huyền văn của hắn là cao nhất cho nên cũng là kẻ hiểu rõ nhất những điều đang xảy ra. Tên kia thế mà sử dụng huyền văn, tự cấu tứ ra một mạng lướt hoạt động ở trong linh hải, mô phỏng quy tắc vận chuyển của huyền linh, sau đó dựa theo sự tổ hợp của bản thân mình mà tạo ra huyền linh thuật.
Về bản chất thì tất cả mọi thứ đều là tác dụng của huyền văn và huyền trận, nhưng lại thêm một nét mới lạ là vận dụng linh hải và tinh thần hồn lực vào để dẫn dắt huyền khí, tạo nên các tác dụng kỳ ảo như một huyền linh thuật thật sự, thậm chí uy lực càng to lớn hơn mấy phần.
Để làm được việc này thì có rất nhiều điều kiện, từ trình độ huyền văn cao quá thể quá đáng, cho đến thấu hiểu huyền linh và linh hải, cách thức vận hành của huyền linh thuật, sau đó còn phải hiểu đến các huyền linh thuật dẫn dắt lực lượng của huyền khí trong cơ thể và bên ngoài cơ thể. Lượng tri thức khổng lồ trong đó có thể để bất cứ ai cũng phải chùn bước.
Ai mà bỏ tâm huyết cả đời ra để thay đổi kết cấu của linh hải rồi cấu tạo một đống huyền văn phức tạp để tạo ra thứ mà có thể thông qua luyện hóa một con huyền linh là đạt được luôn cơ chứ. Chưa kể đến những huyền linh thuật mạnh mẽ như Nhật Thực của Triệu Linh chẳng hạn, có thể phản lại toàn bộ sát thương mà Hắc Vực hấp thu, loại huyền linh thuật này phải nghiên cứu đến bao giờ mới có thể làm được.
Dương Thiên liếc cái liền thấy được bản chất, cũng ghi nhớ được không ít hình dáng huyền văn lẫn cách tổ hợp, nhưng hắn cũng không có ý định đi sâu vào việc này. Chẳng qua hiếu kỳ cùng với yêu thích huyền văn nên mới nhìn nhiều mấy lần thôi, nhưng cũng vì nhìn nhiều mấy lần mà trong lòng hắn chợt có một cỗ minh ngộ không nhỏ, phân tâm ra một luồng ý thức tiến vào linh hải.
Vòng xoáy hấp thu Nham Tương Tịnh Ngân xong thì lập tức hóa thành một đường sáng quay trở về Lục Nhãn Dực Lang Thú, Lục Nhãn Dạc Lang Thú lại trở nên huyền bí thêm mấy phần, huyền văn trở nên rõ ràng hơn, chẳng qua có một vùng huyền văn đã ảm đạm, không phát ánh sáng nữa. Có vẻ đó là khu vực mà huyền văn vừa mô phỏng huyền linh thuật.
Huyền linh thuật: Tật phong.
Trầm Chấn Y lách mình qua Lục Nhãn Dực Lang Thú, xuất hiện ở trên cổ của Hồ Chính Nông, trường kiếm nhẹ nhàng vạch phá trên không trung, mang theo một chùm sáng nhiều màu long lanh phía sau, cắt ngang cổ của Hồ Chính Nông.
Huyền linh thuật: Vũ Ý Di Chủng – bách ý tề phát.
Một kiếm sáng chói, nhanh đến cực hạn, mọi người còn đang dè chừng Lục Nhãn Dực Lang Thú thì một kiếm này đã phá tan tất cả, chiếu rọi toàn bộ thế giới, vạch ra một đường ngang diễm lệ trên không trung.
Phốc!!!
Tiếng cắt ngọt lịm vang lên, một kiếm này thật sự quá nhanh, quá kinh diễm, cũng là một kích toàn lực của Trầm Chấn Y, một kiếm thừa sức chém huyền chân cảnh, cũng một kiếm này mới đủ sức làm tổn thương thân hình của Hồ Chính Nông hiện tại.
Tiếm kiếm cắt vào da thịt vang vọng đất trời, bởi vì đây là lần đầu tiên sau khi mọi người tung nhiều đại chiêu như thế mới có thể làm cho Hồ Chính Nông bị thương, đánh dấu cho việc tiến triển đầu tiền trong chiến đấu.
Vụt!
Trầm Chấn Y hóa thành một đường sáng, thân thể giống như tên bắn, đóng đinh vào trên vách tường, các vết rạn nứt lan tràn ra mười mét quanh thân.
Ở phía bên kia, hào quang tiêu tán, Hồ Chính Nông thu hồi cánh tay vừa đập bay Hồ Chính Nông, cánh tay gãi gãi trên cổ. ở đó có một vết xước nhỏ, kéo dài ngang theo cổ của hắn, trên vết xước rơm rớm một chút xíu máu, thậm chí còn chưa hình thành giọt thấm ra ngoài.
Huyền linh thuật: Thiên Võng.
Siết!
Cơ thể của Hồ Chính Nông đột nhiên bị thít chặt lại, mấy nghìn sợi tơ mỏng hóa thành một tấm lưới lớn siết chặt lấy cơ thể của hắn, đem hắn gói thành một chiếc bánh chưng.
Tạch! Tạch!
Lục Nhãn Dực Lang Thú chớp mắt một cái đã quay về bên Hồ Chính Nông, song vuốt sắc bén không tốn nhiều sức đã đem những sợi tơ kia cắt đứt, giải thoát Hồ Chính Nông khỏi sự trói buộc.
Rống! Rống!!!
Cả hai phát ra tiếng gầm lớn, khí thế hình thành phong bạo thổi tung mọi thức xung quanh. Hồ Chính Nông gầm gừ rống lớn.
“Đám tiểu tử các ngươi có ý tứ lắm, nhưng mọi chuyện cũng nên kết thúc ở đây thôi.”
Nói xong, một cỗ lực lượng kỳ lạ từ cơ thể hắn bốc lên, hòa nhập vào Lục Nhãn Dực Lang Thú sau đó khuếch trương ra xung quanh, phạm vi bao phủ lên đến mấy nghìn mét, vượt xa cả khuôn viên của khu vực, bao phủ tràn đầy lên các bức tường.
Mặt đất hóa thành một màu xanh xám, không khí chợt lạnh đi mấy độ, không gian tràn ngập một loại không khí tiêu điều, xơ xác. Từ mặt đất lại đột ngột bung ra một khe nứt, một mầm cây nhanh chóng nhô lên.
Mầm cây này cũng mang một màu đen ảm đạm, tốc độ phát triển nhanh đến ngây người, trong vòng một giây đã hóa thành cây cao mười mét, cổ thụ cứng cáp, cành cây khúc khuỷu nhọn hoắt, nhưng tuyệt nhiên không có một cái lá hay trái cây nào cả, trông hết sức ghê rợn.
“Tuyệt mệnh ma lâm”
Hồ Chính Nông âm thanh khàn khàn truyền khắp rừng cây, hóa thành từng cỗ âm phong rét lạnh, len lỏi qua các khe hở, nghe như tiếng vọng của ma quỷ từ địa ngục truyền đến.
Sáu người kia trong lúc Hồ Chính Nông thi triển “huyền linh thuật” thì bản thân đã sử dụng ra các loại thủ đoạn phòng thủ của mình rồi. Triệu Linh ngoài sử dụng Hắc Vực ra thì còn có một con Ô Nha lặng lẽ bay xung quanh nàng, ánh mắt yêu dị cảnh giác xung quanh.
Ninh Trung Kiên đã đan xen mấy nghìn sợi tơ thành một hệ thống cảnh báo, bao quanh phạm vi mười mét, bất cứ cái gì đụng chạm vào những sợi tơ này hắn sẽ nhận biết được ngay tức khắc.
Hồng Kinh Nghĩa cũng tự bảo bọc mình bên trong Lôi Vực, thuộc tính của hắn bị khắc chế cho nên lực chiến đấu của hắn bị hạ xuống không ít, rất khó tấn công Hồ Chính Nông.
Triệu Không Lưu đứng trên một tảng băng lớn, mười mấy giọt nham tương lơ lửng xung quanh thân thể của mình, cảnh giác nhìn về phía Hồ Chính Nông. Tâm trạng của Triệu Không Lưu không phải rất nặng nề, hắn biết rõ bản thân không mạnh bằng Hồ Chính Nông nhưng Hồ Chính Nông muốn giết hắn cũng rất khó, chẳng qua không biết tên đó còn thủ đoạn gì không.
Trầm Chấn Y chậm rãi móc mình từ trên tường đất ra, khuôn mặt nghiêm nghị nói.
“Cẩn thận, ở bên trong ma lâm này sẽ không ngừng bị hút đi huyền khí cùng sinh lực. Tốc chiến tốc thắng thì hơn.”
Hồng Kinh Nghĩa buồn bực.
“Họ Trầm kia, tốt nhất ngươi nên nói ra tên này rốt cục là thứ gì, tại sao lại đem ta áp chế gắt gao như vậy.”
Trầm Chấn Y liếc mắt một cái, hắn không phải là người nói nhiều, bản tính hết sức độc lập, cũng hết sức thần bí cho nên trong mười gia tộc cũng ít ai chú ý đến hắn, Hồng Kinh Nghĩa không biết hắn cũng là lẽ hiển nhiên.
Ánh mắt của Trầm Chấn Y đảo qua tất cả mọi người đều thấy mọi người đang chú ý về mình thì cũng chậm rãi giải thích. Đổi lại là bình thường thì hắn cũng không nói gì đâu nhưng hiện tại cần mượn sức tất cả mọi người mới có thể diệt được Hồ Chính Nông, nên vẫn phải nói cho rõ ràng.
“Hắn là Hùng Lâm Bá Vương, một tên dị tộc bị Long Quân phong ấn ở nơi này, hiện tại đã thoát khốn rồi đoạt xá Hồ Chính Nông. Cho nên các ngươi hiểu chứ?”
Khuôn mặt của đám người trong phút chốc trầm xuống, bọn hắn cũng không nghi ngờ về độ thật giả về thông tin của Trầm Chấn Y. Cứ nhìn cái sức mạnh vượt quá lẽ thường kia thì đủ biết là dị tộc đoạt xá rồi. Chẳng qua việc bị Long Quân phong ấn thì khó mà nói được đấy.
Ninh Trung Kiên gấp rút trao đổi với Trần lão.
“Trần lão, những lời tên họ Trầm kia nói là thật sao?”
Trầm lão thận trọng nói.
“Ta không phải rất rõ chuyện này, nhưng tên đoạt xá kia đúng là dị tộc thật. Về phần có phải thủ bút của Long Quân hay không thì ta không thể biết được.”
Đồng thời lão cũng nghiêm cẩn đánh giá thiếu niên trẻ tuổi kia mới được. Rốt cục tiểu tử này là ai mà lại biết những chuyện lão không biết vậy nữa.
Thân thể to lớn gần hai mươi mét kia nhìn Trầm Chấn Y một cách hiếu kỳ hỏi.
“Ồ, người biết bản tiên?”
Trầm Chấn Y hừ lạnh, ý vị tràn đầy khinh thường nói.
“Ngươi tự chém tiên hồn rồi còn có tư cách gì xưng tiên?”
Hồ Chính Nông hừ một cái, mấy chục nhánh cây nhanh chóng lên lỏi bao quanh lấy Trầm Chấn Y, lạnh lùng nói.
“Còn chưa siêu phàm mà dám mạnh miệng, đã vậy thì tế ngươi trước.”
Nói xong một cỗ lực lượng âm u lan tỏa theo mặt đất, xung quanh Trầm Chân Y sinh cơ hóa lên bừng bừng, tươi mát vui ý vô cùng.
...