Hồ Linh Thành, Mã gia.
Mã gia gia chủ Mã Viên Khải tức giận đem tên thủ hạ này đánh thành một đống thịt nát, miệng quát lớn.
“Một lũ ăn hại, đến tung tích cũng không thể tra được sao?”
Đám người của Mã gia chỉ biết im thin thít mà chịu trận, không có ai dám ho he nửa lời. Mã Viên Khải có tu vi cao nhất cả gia tộc, lên đến Huyền Chân Cảnh tam trọng, lại thêm việc đứa con cưng bị đánh chết, lửa giận ngút trời, hơi một chút là động thủ, giờ mà có ai đứng ra thì thảm cảnh sẽ không khác với tên thủ hạ kia là bao đâu.
Phát tiết lửa giận một hồi, Mã Viên Khải mới bình tình ngồi tại ghế gia chủ, hai tay siết chặt ngẫm nghĩ biện pháp, giống như đắn đo rất lâu, Mã Viên Khải mới quyết định.
“Lão tứ, ngươi mang theo thứ này đi đến Bắc Đài Thành một chuyến.”
Lão tử bị điểm danh cũng hơi sững sờ, nhưng nhìn thấy vật mà Mã Viên Khải lấy ra thì đôi mắt không khỏi trừng lớn, có chút không thể tin nổi mà can ngăn.
“Đại ca, không thể được. Đây là Mã gia căn cơ, không thể vọng động.”
“Đúng đó, gia chủ không nên vọng động.”
“Đại ca, hãy suy nghĩ lại đi.”
Đại trưởng lão cùng tam trưởng lão cũng lên tiếng can ngăn, bọn họ đã nhìn rõ ràng đấy là vật gì, sắc mặt cũg nhao nhao biến đổi.
Mã Viên Khải lắc đầu nói.
“Chỉ cần ta đột phá Huyền Phủ cảnh thì mọi chuyện đều đáng giá. Thời kỳ Mã gia phát triển phi tốc đã qua rồi, tình hình những năm gần đây các ngươi cũng không phải không biết, hiện tại không dùng thì còn đợi đến lúc nào.”
Đám trưởng lão trầm mặc, tình hình Mã gia những năm gần đây nhìn như phát triển thịnh vượng, thực tế lượng tiêu hao quá nhiều, thu không đủ chi, đã đi đến sườn bên của sự tàn lụi. Nhiều lắm cũng chỉ qua được năm trăm năm mà thôi.
Lợi ích của Huyền Phủ Cảnh mang lại thì đúng là to lớn vô cùng, bổng lộc của Vương Triều ban xuống cùng với thực quyền đất phong ở trong tay đủ để Mã gia lại phát triển đi lên nữa, thậm chí kéo dài thêm mấy nghìn năm, trở thành danh gia vọng tộc.
Một hồi lùm xùm qua đi, tứ trưởng lão của Mã gia cũng xuất phát, rời đi Hồ Linh Thành trong âm thầm, hướng thẳng đến Bắc Đài Thành mà chạy, trong nhẫn chứa vật nhiều hơn một món đồ vật, một thanh ngọc kiếm, trên thân kiếm điêu khắc bảy điểm sáng nối liền với nhau, một mặt khác của ngọc kiếm thì điêu khắc lên ba chữ.
Thiên Cơ Môn.
...
Trầm Hương Cốc, ngày ba mươi tháng mười. ×— QUẢNG CÁO —