Theo như lời của Trầm Mộng Thư thì một tuần trước, cả Càn Lang và Đường Đô đột nhiên xuôi quân xuống nam, không hẹn mà cùng phát tiến đánh Vân Lan. Quan đội của Vân Lan nhất thời trở tay không kịp cho nên bị tổn thất thảm trọng ở trong lần đầu, nhưng cuối cùng vẫn giữ vững được biên ải.
Nguyên nhân ở trong đó thì khó mà nói được rồi, dù sao Càn Lang cùng với Đường Đô cũng lăm le Vân Lan rất lâu rồi, chẳng qua trở ngại Chấp Pháp Điện nên mới bị bắt buộc ký hiệp định hòa bình.
Nhưng đã một tuần trôi qua từ khi bùng nổ chiến sự, Chấp Pháp Điện cũng không có động thái gì, chẳng biết có phải Vân Lan đã bị bọn họ từ bỏ rồi hay không nữa.
Với việc này Vân Lan cũng có phản ứng rất nhanh, lập tức điều động quân đội cùng với chiêu mộ binh lính tiến lên chiến trường. Hơn nữa lần này cũng không phải làm màu cho có nữa, mà đưa ra điều khoản bắt buộc.
Thiên Nam học viện cũng không thể trở thành ngoại lệ, tất cả học viên đều bị điều đến chiến trường. Đương nhiên những người có tu vi khác biệt cũng đảm nhận chức vị khác biệt, không phải làm từ binh nhất làm lên như người bình thường.
Có điều không phải tất cả mọi người đều đi ra chiến trường, có những người đã nhanh chân rút lui ra khỏi học viện, nhất là năm người đứng đầu Phong Vân Bảng, bọn họ vừa vặn kẻ trước người sau nhao nhao đột phá Huyền Chân Cảnh, lập tức được xét tốt nghiệp, đồng thời còn nhận mật lệnh từ Hoàng Thất, cho nên không có ai dám nói gì cả.
Không nghĩ đến ba tháng vừa qua xảy ra nhiều chuyện như thế làm cho kế hoạch của Dương Thiên tạm thời bị rối loạn đi không ít. Hiện tại toàn bộ học viên đều bị buộc lên chiến trường, Dương Thiên không phải kẻ tham sống sợ chết gì, chẳng qua chiến trường không phải là nơi thích hợp hắn. Ở nơi đó không có nhiều thời gian tu luyện, lại thêm trên người hắn có nhiều bí mật, không tiện tiếp xúc đông người cho lắm. Chiến trường chắc chắn hắn sẽ đi, nhưng không phải bây giờ, ít nhất phải đến khi đột phá huyền chân cảnh mới được.
Nói đi thì cũng phải nói lại, Dương Thiên đang là đối tượng mất tích, có thể tránh một khoảng thời gian để đột phát rồi lại nói.
Chẳng qua tu luyện cũng không phải hít khí trời mà sống, vẫn phải có tài nguyên tương ứng, huyền khí đúng là tồn tại ở khắp mọi nơi thật, nhưng để cho hắn đột phá đến huyền chân cảnh thì hấp thu mỗi huyền khí ở ngoại giới là không được.
Tài nguyên là tất yếu, cho nên vòng đi vòng lại vẫn phải nhờ vào Vãng Sinh Tửu rồi.
...
Một tuần sau, Tĩnh Thanh Thành.
Tĩnh Thanh Thành nằm ở phía đông của Đông Nam Vực, là khu vực duyên hải nước lớn. Ở yêu thú bạo loạn lần trước, Tĩnh Thanh Thành cũng chịu tổn thấy thảm trọng nhưng chung quy lại vẫn giữ được thành trì, không xui xẻo như thành Đà Hoa, trực tiếp bị đồ thành luôn.
Tĩnh Thanh Thành nằm ở phía nam của Đà Hoa Thành, nơi này cao hơn so với mặt biển một cách đáng kể cho nên mới miễn cưỡng ngăn cản được hải thú. Có điều thành trì cũng bị tàn phá nặng nề, Dương Thiên đến đây thì thành trì vẫn đang trong quá trình phục hồi.
Trong thời gian “bị giam cầm” trong lâu đài của Trầm Hương Cốc, Dương Thiên cũng nhớ đếm bức thư mà Hồng Nguyệt Lân đưa cho hắn khi ở trong bí cảnh, có vẻ như là của Hồng Nguyệt Dao để lại. Dương Thiên cũng không rõ quan hệ của hai người nhưng mà có lẽ là chị em ruột đi, dù sao cả hai đề mê rượu như thế.
Trong thư Hồng Nguyệt Dao cũng biểu thị áy náy khi không thể gặp mặt hắn tại kinh thành, hơn nữa còn để Lê Tĩnh vướng vào rắc rối của gia tộc nàng. Hồng Nguyệt Dao nói nàng đang ở tại Thanh Tĩnh Thành, tình hình cũng tạm ổn, nàng còn mang theo Lê Tĩnh bên mình nên báo lại để Dươn Thiên bớt phần lo lắng.
Cho nên Dương Thiên mới “nhân tiện” đến Thanh Tĩnh Thành đây. Nếu không để hắn chạy mấy vạn dặm từ Vân Lan Vương Đô đến đây thì khó lắm, có lẽ phải thu xếp sau một thời gian dài.
Đường phố của Thanh Tĩnh Thành đã được thanh lý qua một lần, các công trình mới cũng được khắc phục đâu ra đấy, mặc dù nhân khẩu giảm mạnh khiến không khí hơi tiêu điều nhưng chung quy là không đến nỗi hoang tàn.×
— QUẢNG CÁO —
Trước khi đến đây thì Dương Thiên cũng hỏi thăm trước tình hình ở thành trì trước đó rồi, hiện tại toàn bộ quốc gia đang trong thời kỳ xung quân cho nên các thanh niên cũng không thường gặp lắm đâu, chủ yếu là người già năm mươi tuổi cùng trẻ con dưới mười sáu tuổi nên không lấy làm lạ với tình cảnh ở đây.
Thành Thanh Tĩnh có giá trị chiến lực không cao, ở đây chẳng có tài nguyên gì, hơn nữa có nhiều hải yêu cường đại thường xuyên qua lại, cho nên có thể tính là biên giới chi địa. Số lượng huyền chân cảnh thì dùng hai bàn tay cũng có thể đếm hết được, cho nên Dương Thiên mới an tâm không cần che giấu mà đường hoàng đi vào thành.
Dựa theo đường lớn đi dạo một lượt, cuối cùng Dương Thiên cũng trông thấy đích đến của mình.
Trụ sở Hoa Hồng Thương Hội.
“Công tử, ngài cần gì ạ.”
Một nữ nhân viên chạy tới, nhìn trụ sở này chỉ có khoảng ba bốn nhân viên mà thôi, khung cảnh vắng vẻ đến độ người ta khó liên tưởng đến Hoa Hồng Thương Hội đại danh đỉnh đỉnh. Dương Thiên thì không chú ý đến vấn đề này lắm, dù sao ở Đường Đô này thì Hoa Hồng Thương Hội cũng không phải là thương hội lớn nhất, bị chèn ép đến tiêu điều cũng không phải khó hiểu.
Dương Thiên ánh mắt hơi lộ ra cao ngạo, kết hợp với một thân trang phục cao quý, đủ để thấy thân phận bất phàm, cho nên giọng nói có chút kiêu căng cũng không làm nữ nhân viên cảm thấy ngoài ý muốn.
“Dẫn ta đi tới chỗ hội trưởng của các ngươi.”
Nhân viên nữ mở to hai mắt lại đánh giá Dương Thiên một lượt rồi hỏi lại.
“Công tử có hẹn trước sao?”
Dương Thiên gật đầu đưa phong thư cho nàng sau đó nói.
“Đưa cho nàng, nàng sẽ tới gặp ta.”
“Kính mong công tử chờ một lát, tiểu nữ đi bẩm báo một chút.”
Không bao lâu sau, một tiếng quát rung chuyển cả lầu một của trụ sở vang đến, theo đó một người trung niên nộ khí trùng thiên chạy từ trên lầu xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào Dương Thiên. Người trung niên này mặc quần áo quản sự, dáng người có chút thấp béo, khuôn mặt hiền hòa, nhưng nếu như để ý kỹ thì có thể nhận ra được mép tóc bên trái của hắn vừa mới bị đốt cháy mất một đoạn nhỏ, chắc hẳn là lý do mà hắn tức giận đây.
“Ngươi chính là kẻ đến gây rối?”
Dương Thiên nhìn xung quanh một vòng thấy vị trí đó chỉ có mỗi mình hắn đứng mà thôi liền hỏi ngược lại quản sự.
“Ngươi nói ta đến gây rối?”
Quản sự tức đến đỏ mặt tía tai gầm rú.×
— QUẢNG CÁO —
“Không nói ngươi chẳng lẽ ta tự nói ta à. Ngươi chính là kẻ gửi bức thưa vừa rồi có phải hay không.”
Dương Thiên nhún vai. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
“Đúng là ta có đưa một bức thư nhưng là cho hội trưởng của ngươi, chứ không phải đến quấy rối.”
Bức thư đấy cũng chẳng phải vật gì đặc biệt, chỉ là Dương Thiên lâm thời vẽ ra một chút huyền văn kết cấu lại thành chữ “Dương” ở trên bề mặt của phong thư mà thôi, hơn nữa huyền văn này còn mang thuộc tính “hỏa”, ngoài tác dụng niêm phong ra thì ai có chút định mở bức thư thì nói sẽ nổ một phát nhỏ cùng hiệu quả đốt cháy. Uy lực thì cũng chẳng ra sao đâu, chỉ là cho huyền giả như bị ong đốt thôi.
Chẳng qua nếu là Hồng Nguyệt Dao nắm lấy bức thư thì nàng cũng không mở ra, vì chữ “Dương” là đủ để nàng gặp hắn rồi. Người không rõ nội tình trong đó chỉ nghĩ đó là huyền văn để niêm phong thôi, và “thuộc hạ” cũng chắc chắn không dám mở thư của chủ nhân rồi. Không nghĩ đến một thao tác nhỏ của Dương Thiên lại khơi ra chuyện như thế này, xem ra tình hình của Hồng Nguyệt Dao không ổn như nàng nghĩ.
Chấp sự quát lớn.
“Hội trưởng thân phận bậc nào, sao lại quen biết với tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch như ngươi được. Hơn nữa phong thư mà ngươi gửi lại có thể phát nổ, rõ ràng là đang ám sát hội trưởng. Ta phải bắt ngươi lại để cho hội trưởng xử trí mới được.”
Lời chưa nói xong thì chấp sự cũng đã động thủ. Không thể không nói giá trị chiến lực của Thanh Tĩnh thành thấp đến đáng thương, chấp sự này chỉ là ngũ biến kỳ nhưng cũng tính là một cao thủ nổi danh. Quanh năm nắm giữ danh tiếng cao thủ, chấp sự cũng không đem mấy tên thiếu gia mới lớn để vào trong mắt gì cả, nghĩ rằng như bình thường có thể tùy tiện chấn áp.
Nhưng làn này thì lão nhầm to rồi, bàn tay của lão còn chưa tới gần Dương Thiên thì chợt thấy một cỗ cự lực giống như cả một ngọn núi giáng xuống gáy của mình, trong một tích tắc thôi cơ thể mắt đi tri giác, toàn thân giống như hãm sâu vào mặt sàn, tạo thành một cái hố hình người sâu đến cả mét.
Dương Thiên lẳng lặng đứng đó, từ đầu đến cuối giống như chưa từng ra tay, nhưng ai tinh ý thì có thể trông thấy mép áo của hắn lung lay trước gió, biểu thị cho Dương Thiên vừa mới di chuyển.
Dương Thiên chẳng làm gì nhiều, đơn giản là biến thành hắc ảnh rồi vọt tới đằng sau chấp sự, sau đó hóa chưởng làm đao, nhẹ nhàng chặt gáy lão một cái, sau đó trở về vị trí cũ của mình thôi. Toàn bộ quá trình cũng chỉ trong một cái chớp mắt, tốc độ vượt qua âm thanh một đoạn cho nên chẳng ai nhìn rõ cả, tinh lắm thì có thể trông thấy một vệt đen vút qua thôi.
Dương Thiên đã định ở lại Hoa Hồng Thương Hội một thời gian và bàn chuyện hợp tác nhưng có vẻ Hồng Nguyệt Dao đang không ổn cho nên hắn không thể khoanh tay đứng nhìn được. Ít nhất phải giúp nàng nắm vững được thương hội mới được.