Huyền Linh Ký

Dương Thiên “bất động” mà đã chấp sự thì đã bất tỉnh khiến cho đám người xung quanh trợn mắt hốc mồm, trong nhất thời không ai dám vọng động, đều dùng ánh mắt không thể tin được nhìn chằm chằm vào Dương Thiên.

Dương Thiên nhìn về phía nhân viên nữ kia, híp mắt hỏi.

“Hội trưởng đâu của ngươi là tên này sao?”

Nữ tiếp viên bị dọa giật bắn cả mình lắp bắp nói.

“Công tử..thứ lỗi. Tiểu nữ chỉ là một nhân viên bình thường, làm sao có thể yết kién hội trưởng...nên là...”

Dương Thiên lập tức cắt ngang nói, trên tay hơi động một cái liền hoàn thành một bức thư đóng trong phong bì cẩn thận ném cho nữ nhân viên.

“Dừng. Đi thông báo cho nàng biết là được rồi.”

Bức thư bay được nửa đường đột nhiên nổ bung ở giữa không trung, phát ra một ánh lửa nhỏ thiêu rụi toàn bộ, hóa thành những mảnh tro tàn chậm rãi rơi xuống nền nhà.


Một tiếng quát lạnh truyền ra từ tầng hai của thương hội đồng thời một bóng người chậm rãi đi xuống từ bậc thang.

“Ai cho ngươi can đảm ở trong thương hội làm càn?”

Tiếng quát uy vũ đồng thời khí thế của người này che phủ toàn bộ thương hội, khí thế vô hình nhưng ai cũng cảm thấy nó đang hiện hữu, không khí giống như trở nên cô đặc lại, sền sệt.

Gầm!!!

Người này đi xuống trước, phía sau còn có một con bạch hổ đi theo, bạch hổ này cũng không giống bình thường mà trên người có từng đường vân xoáy tròn màu đỏ thay cho các đường kẻ đen, hai nanh dài vươn ra ngoài cùng với chiếc đuôi được bao phủ vảy giáp.

Người này thanh y phấp phới, khuôn mặt thanh tú lại toát ra khí thế của một vị thượng vị giả, quan sát chúng sinh. Đám nhân viên trông thấy hắn đều nhao nhao lui lại mấy bước, chắp tay cung kính nói.

“Tham kiến phó hội trưởng.”


Dương Thiên cũng đánh giá qua người này, huyền chân cảnh nhất trọng hậu kỳ, tuổi tác không dưới trăm tuổi, tính ra tư chất cũng chẳng phải đỉnh tiêm gì, chiến lực chắc chắn không chạm đến trần nhà của huyền chân cảnh nhất trọng được.

Suy xét thấy tình hình như thế, Dương Thiên cũng không đến nỗi lo lắng, hắn có thể hắn đánh khôg lại tên này thật, nhưng tự bảo vệ mình thì không có vấn đề. Dương Thiên chắp tay sau lưng kiêu căng đáp.

“Ta làm càn chỗ nào? Ngươi là hội phó liền muốn nói gì thì nói à?”

Đám người xung quanh liền hơi biến sắc mặt, dù sao phó hội trưởng cũng là Huyền Chân Cảnh cường giả, xưng hùng xưng bá một phương thành trì, thế mà Dương Thiên lại dám chính diện ngông cuồng nghư thế. Hơn nữa phó hội trường không hề thích người ta gọi hắn là “hội phó” chút nào cả, gọi phó hội trưởng thì hắn mới vừa lòng hơn.

Phó hội trưởng ánh mắt lạnh như băng, ngạo khí bốc lên tận trời quát lạnh.

“Ở trong thương hội của ta đả thương người của ta còn dám già mồm!”

Bạch hổ ở phía sau gầm lên một tiếng, thân thể đột ngột biến lớn, thân thể lên đến ba mươi mét, bộ lông cháy lên một ánh lửa trắng lóa mắt, thân hình chớp mắt liền biến mất, nhiệt độ cả khu vực nóng bừng lên, nhiệt lưu di chuyển kéo dài khiến cho cuồng phong nổi lên cuốn ra bốn phía.

Bạch Kim Bá Viêm Hổ lúc xuất hiện đã đến vị trí của Dương Thiên, bàn chân giống như là cột đình đập thẳng xuống. 

Rầm!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận