Huyền Linh Ký

Không sai, mặt hàng kiếm tiền nhất chính là bán ra tình báo. Một thông tin có thể không đáng một xu, cũng có thể đánh giá nghìn vạn đồng vàng. Chỉ cần đưa tình báo cho đúng người thì số tiền kiếm được khó mà đong đếm được.

Nhất là trong thời đại chưa có phương thức liên lạc tầm dài như thế này thì nắm giữ lấy mạng lưới thông tin đúng là quyết định rất nhiều thứ. Dương Thiên cũng không ít lần ăn thua thiệt vì không hiểu rõ các thông tin rồi, đến tin tức chiến tranh gần đây cũng phải đợi Trầm Mộng Thư nói cho mới biết một chút, hay như việc Hồng Nguyệt Dao bị chèn ép kich liệt cũng không hay biết gì khiến cho tình huống trở nên bị động vô cùng.

Nhớ kiếp trước Dương Thiên vì săn tìm thông tin một ngôi cổ mộ mà hao tổn hơn nửa gia tài mới đến được một chút tình báo, suýt nữa vì thiếu hiểu biết nơi đó mà mất mạng, đủ để thấy tầm quan trọng của tình báo rồi.

Hồng Nguyệt Dao ánh mát sáng lên, không nghĩ tới Dương Thiên nói một lời liền trúng phóc. Cái này phải đối với thế cục thương trường tường minh đến nhường nào mới có thể đưa ra đáp án chính xác như thế chứ. Phải biết rất nhiều thương nhân lâu năm cũng khó có thể nói chính xác ra ngay trong câu trả lời đầu tiên đâu.

Hồng Nguyệt Dao gật đầu hài lòng với câu trả lời này, lại đổi một câu hỏi khác.

“Tiểu đệ đệ ngươi nói không sai, vậy ngươi có biết trong bốn đại thương hội, nhà nào kinh doanh tin tức không?”

Dương Thiên suy tư một chút, bốn đại thương hội trải dài toàn bộ đại vực, thế lực dây dưa đồ sộ đến kinh người. Nhưng tất cả giống như không có thế mạnh hay thế yếu gì cả, tất cả ưu thế đều nằm ở mặt địa bàn, cho nên nếu nhà nào chuyên kinh doanh tin tức thì...

“Cả bốn nhà?”

Hồng Nguyệt Dao lắc đầu nói.

“Không nhà nào cả.”

“Không nhà nào cả?”

Dương Thiên nghi hoặc không thôi, điều này không hợp lý. Những thương hội này tụ tập không biết bao nhiêu thiên tài kinh thương, mà một thị trường béo bở như thế lại không tiến công, chẳng lẽ bọn họ chê tiền sao?

Hồng Nguyệt Dao không có ý định lập tức giải thích cho Dương Thiên mà lại đổi một câu hỏi.

“Tiểu đệ đệ cho rằng các thương hội chuyển hàng theo phương thức nào?”

Dương Thiên cảm thấy mấy vấn đề này chẳng liên quan gì cả, nhưng vẫn suy nghĩ cẩn thận rồi nói.

“Các thương hội đều tổ chức đoàn buôn vận chuyển đến từng khu vực, khoảng cách quá lớn thì sử dụng phi thuyền.”

Hồng Nguyệt Dao gật đầu xong lại cười nói.

“Không sai, cho nên chi phí vận chuyển cực kỳ to lớn, cho nên lượng hàng phải có giá trị nhất định mới có thể vận chuyển, chưa kể tới những rủi ro khi chuyển hàng nữa.”

Dương Thiên gật gù, suy ngẫm một phen không biết Hồng Nguyệt Dao có ý gì đành hỏi thẳng.

“Dao tỷ, rốt cục tỷ định nói gì.”

Hồng Nguyệt Dao cười cười cũng không tiếp tục câu kéo nữa mà nói.

“Vận chuyển tin tức tuy rằng không tốn nhiều công sức như vận chuyển hàng hóa nhưng tuyệt đối không kém bao nhiêu cả, nhưng tin tức lại không thể “chờ” đến khi đủ số lượng mới chuyển đi được, bởi vì tin tức là mặt hàng càng nhanh thì càng có giá trị.”

×— QUẢNG CÁO —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui