Không tiếp tục làm bộ làm tịch, Hồng Diệp ngồi xuống tiếp nhận Vãng Sinh Tửu mà Hồng Nguyệt Dao rót cho, làm một ngụm lớn gật gù ưa thích sau đó giống như “vô tình” hỏi đến Dương Thiên.
“Ngươi rất tự tin có thể lừa qua được đại thế gia sao?”
Dương Thiên ngẫm nghĩ một chút, không trả lời ngay lập tức mà hỏi lại.
“Hồng gia có thủ đoạn quan trắc được hình ảnh trong quá khứ hay là đọc hết suy nghĩ của tiền bối sao?”
Hồng Diệp ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Vương Giả có thể sưu hồn, cũng có chút huyền linh thuật có thể kiếm tra thật giả. Nhưng có lẽ không cần dùng đến đấu, dù sao nàng cũng có mệnh bài mà.”
Chế tác mệnh bài tương đối khó khăn cho nên thông thường dưới huyền chân cảnh cũng không có mệnh bài đâu. Đương nhiên Hồng Nguyệt Dao là đối tượng cần được chú trọng cho nên gia tộc âm thầm làm mệnh bài cho nàng cũng không phải điều khó hiểu.
Dương Thiên không có chút bất ngờ nào, ung dung nói.
“Vấn đề mệnh bài không đáng lo, chẳng qua việc phân biệt thật giả thì còn cần tiền bối ứng phó rồi.”
Hồng Diệp nhướng mày không biết Dương Thiên lấy đâu ra tự tin để đối pho mệnh bài, nhưng hắn mặc kệ. Kế hoạch thất bại thì gia tộc sẽ truy tìm Hồng Nguyệt Dao rồi bắt nàng trở về, chẳng lo đến tính mạng đâu. Còn Dương Thiên thì không chắc, hắn sẵn sàng đổ hết mực lên đầu Dương Thiên để bảo đảm cháu gái của mình ngay. Cho nên lão cũng hết sức ung dung uống rượu nói.
“Chỉ vậy thôi à? Ngươi có vẻ tự tin quá nhỉ?”
Dương Thiên chải vuốt lại kế hoạch một lần ở trong đầu sau đó nói.
“Khi có tín hiệu tiền bối phải tức tốc chạy đến, sau đó kiểm tra một lần và nhận định nàng đã chết là được. Không cần cấu kết hay hợp tác với bất cứ ai cả.”
Hồng Diệp đã phải bắt Dương Thiên thề rằng Hồng Nguyệt Dao sẽ không có vấn đề gì khi mà Dương Thiên nói nàng “sẽ chết”, cụ thể ra sao thì Dương Thiên không chịu tiết lộ.
Nhưng suy đi tính lại, Dương Thiên không có lý do gì để giết Hồng Nguyệt Dao cả, đang yên đang lành cũng không cần phải đi chuốc họa vào thân. Bị cả đại thế gia lùng giết cũng đâu phải chuyện đùa.
Cho nên lão mới tạm tin, lo lắng bồn chồn lại có chút chờ mong kiểm tra xem Hồng Nguyệt Dao “chết” như thế nào.
Hồng Diệp cũng hiểu Dương Thiên không nói cho hắn biết là bởi vì “chu toàn” cho việc kiểm tra ở gia tộc. Chỉ cần lựa cách trả lời thì người ta sẽ không phát hiện ra lão nói dối đâu, kể cả thiên đạo thệ ngôn thì lão cũng không sợ.
Đến đây thì mọi chuyện đều đã ổn thỏa, chỉ còn chờ đợi màn đêm buông xuống nữa thôi. Hay nói một cách văn thơ hơn thì vạn sự đã thành, chỉ thiếu gió đông.
...
Thời gian nhanh chóng qua đi, tám giờ tối ở trụ sở của Hoa Hồng Thương Hội, đèn hoa giăng kín lối đi, tiếng nhạc nhộn nhịp hòa cùng tiếng cười nói khắp nơi, quả thật chính là dập dìu tài tử giai nhân, ngựa xe như nước áo quần như nêm.
×
— QUẢNG CÁO —
Tài tử cùng giai nhân đều là chiếm số nhiều trong các khách nhân ở đây, dù sao không phải người có thân phận địa vị thì đều bị triệu tập đi nghĩa vụ, lên tới chiến trường cả rồi.
Hoa Hồng Thương Hội trong thời gian ba ngày mua xuống toàn bộ các kiến trúc quanh bán kính ba trăm mét của trụ sở, có thể nói là một việc trọng đại, một nước đi khẳng định vị thế của đại thương hội, cất mạnh “tiếng gáy” đến các đối thủ, cho nên Hồng Nguyệt Dao lấy thân phận hội trưởng mở tiệc ăn mừng, đồng thời tuyên bố kiến tạo mở rộng trụ sở trên diện tích vừa mới mua được.
Tưởng tượng một chút thôi là đủ thấy công trình này bao la hùng vỹ thế nào rồi, tổng diện tích chắc cũng xấp xỉ ba thương hội khác cộng lại ý chứ. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Hồng Nguyệt Dao còn tuyên bố hùng hồn mở một khu “liên hiệp” kinh doanh, mặc dù mọi người nghe không hiểu lắm nhưng nàng cam đoan sẽ “đánh vỡ tam quan” của mọi người, khiến cho tất cả vui chơi quên lối về. Điều này cũng làm cho các khách nhân vui mừng chờ mong.
Hội tiệc linh đình tới gần nửa đêm, khách nhân cũng lục tục ra về, Hồng Nguyệt Dao cả mặt đỏ ửng, trên người thấm đẫm mùi rượu lảo đảo đi ra cửa thương hội, nàng còn “thoải mái” khoác vai thành chủ đại nhân giống như tri kỳ trăm năm nữa chứ.
“Hôm nay đa tạ thành chủ đại nhân chiếu cố rồi. Hi vọng sau này được ngài tạo điều kiện nhiều hơn.”
Hồng Nguyệt Dao giọng nói ôn hương như mật, kết hợp với hơi men có chút thơm ngát quyến rũ, phong tình vạn chủng khiến lòng người tan chảy. Thành chủ đại nhân dù không phải thời kỳ tráng niên nhưng một đêm ngự mấy nữ cũng không phải vấn đề gì với huyền chân cảnh nhị trọng, cho nên cũng cảm thấy vô cùng rạo rực.
Rượu cũng đã thấm đẫm trong người, mặc dù miễn cưỡng làm chủ bản thân nhưng cũng không khỏi thất thố, kém chút không kiềm hãm được. May mà bản lĩnh quan trường nhiều năm, chắp tay lui lại mấy bước nói.
“Hồng hội trưởng khách khí, đều là lợi ích đến mọi người mà.”
Sau khi hơi lấy lại được bình tĩnh, thành chủ cũng không dám ở lâu, rất sợ Hồng Nguyệt Dao “lại mị hoặc” hắn, liền cáo từ rời đi. Có điều Hồng Nguyệt Dao nhất quyết để Hồng Diệp lão bá đưa tiễn tận nơi, tỏ lòng hiếu khách. Sau khi thấy xe ngựa đi xa, Hồng Nguyệt Dao cũng không thể giữ vững được nữa, hai chân đánh cái lảo đảo, trên miệng kiềm chế không thể nôn ra ngoài.
Mặc dù bộ dáng có chút lộn xộn nhưng với mị ý cùng nhan sắc của nàng thì không hề tỏ ra xấu xí, trái lại có một nét quyến rũ khác lạ. Hồng Nguyệt Dao dùng giọng nói không quá rõ ràng, ánh mắt đảo qua một lượt mới có thể xác định được đối tượng mà nói.
“Bá Ngạo, dìu ta trở vào.”
Hồng Bá Ngạo cũng nhiều hơi men, dù vẫn tỉnh táo nhưng lại thêm mấy phần táo bạo, trực tiếp đem Hồng Nguyệt Dao ôm vào lòng, đưa trở lại trong trụ sở. Ngày lành tháng tốt, gió đông đã thổi, thịt đưa đến miệng mà Hồng Bá Ngạo ta không ăn thì chính là đồ con bò.
Khóe miệng cùng chỗ nào đó của Hồng Bá Ngạo giương lên, trong đầu suy nghĩ ngàn vạn.
...
Thành chủ loạng choạng bước xuống xe ngựa, phủ thành chủ đã ở trước mặt hắn cũng không muốn ở lại lâu với Diệp lão, đêm khuya gió lạnh, hai lão già thì có gì hay mà nói với nhau, thành chủ còn đang nóng lòng về ôm vợ cả vợ hai đây này.
Oành!!!
Đột ngột một tiếng nổ rung chuyển toàn bộ Thanh Tĩnh Thành, một cột sáng đỏ rực phóng lên trên cao hàng trăm mét, toát ra nhiệt lượng kinh khủng xua tan gió lạnh ban đêm.
Chấn động cực kỳ mạnh mẽ cũng cực kỳ bắt mắt lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, kể cả đã ngủ hay chưa, say rượu hay còn tỉnh tất cả đều hướng mắt nhìn về phía cột sáng, trong mắt hoặc là mờ mịt hoặc là kinh hãi, không rõ ràng chuyện gì xảy ra.
Thành chủ kinh hãi ngẩng đầu đầy nghi hoặc nhìn về phía cột sáng, vị trí đó hình như...
Oanh!!!×
— QUẢNG CÁO —
Huyền khí bạo khởi, thành chủ còn chưa kịp phản ứng lại thì Diệp lão ở bên cạnh của lão đã hóa thành một đường tàn ảnh, bắn thẳng qua khung trời lao đến vị trí cột sáng. Trong lòng Diệp lão không khỏi chửi ầm lên, chấn động kinh người như thế mà bảo là diễn kịch à, tiên sư nhà nó chứ.
Huyền Phủ Cảnh có thể dựa vào lượng chân nguyên hùng hậu hoặc là huyền phủ để bay lượn trong một thời gian ngắn, dựa vào tốc độ kinh người của lão thì quãng đường mười dặm chỉ trong vòng hai giây lẻ là đã đến nơi rồi.
Toàn bộ trụ sở lúc này dã tan hoang thành mảnh vụn, phạm vi đổ nát lan đến bán kinh xung quanh ba trăm mét, ánh lửa bập bùng rập trời cùng với mặt đất chi cắt nứt toác, hoang tàn vô cùng.
Linh thức của Hồng Diệp tỏa ra bốn phía, bao phủ phạm vi một nghìn mét, xuyên thấu sâu xuống đống đổ nát để tìm kiếm tung tích của bất cứ người nào, rà soát mấy chục lần, Hồng Diệp lập tức lao tới một khú vực đổ nát chất cao bảy mét, lão vung tay lên một cái, cuồng phong cuồn cuộn thổi tung hết toàn bộ mảnh vụn lên trên trời, từ trong đó để lộ ra ba bốn người bộ dạng thê thảm, trang phục rách nát tàn phá, máu tươi nhuốm đỏ toàn bộ quần áo hoặc là bị lửa đốt chát đen, vẫn chưa thể dập tắt.
“Tiểu Dao?”
Diệp lão hơi hốt hoảng, khoảng cách hơn mười mét liền khống chế chân nguyên bảo vệ lấy cơ thể của Hồng Nguyệt Dao, đồng thời tiến đến đỡ lấy nàng, Linh Thức cảm ứng một lần liền không hề cảm thấy dấu hiệu của sự sống, sinh cơ đang tan rã một cách nhanh chóng.
Hồng Diệp âm trầm, lão cũng không biết đây có phải kế hoạch của Dương Thiên hay không, nhưng lão chắc chắn “Hồng Nguyệt Dao” ở trên tay của lão đây đã hoàn toàn là một người chết, sinh cơ tiêu tán, thần hồn tiêu biến.
Lão có cách để kiểm tra xem thực hay hư, nhưng trong tình huống hiện tại thì đây rõ ràng là nàng đã chết rồi. Sau này lão sẽ kiểm tra lại nhưng hiện tại thì đành chấp nhận rằng nàng đã chết rồi mang về nhà thôi.
Oanh!!!
Lại một vụ nổ kinh thiên từ dưới mặt đất truyền lên, xung kích phóng thẳng lên trời, nói đường xung kích này đi qua mọi thứ đều bị thiêu rụi thành tro bụi, Hồng Diệp cũng không kịp phản ứng đã bị cột xung kích này thổi bay lên trên mấy nghìn mét, quần áo của lão không chịu nổi mà tán loạn rách nát hết cả.
Cơ thể của Hồng Nguyệt Dao trong tay lão cũng không thể giữ được, chỉ còn cánh tay phải được lão dùng chân nguyên bao bọc lại mỡi miễn cưỡng giữ được nguyên hình.
Hồng Diệp bị thương nhẹ, trước người xuất hiện một vết bỏng lớn, thiêu đốt một nửa người của lão, để lại một dấu ấn khó mà xóa hết.
“Cmn định chơi chết luôn cả ta à.”
Hồng Diệp tức tối, linh thức tản ra bốn phía, nhưng ngoại trừ những người đang kéo đến đây dò xét tình hình thì chẳng thế tìm thấy ai khả nghi cả, đến cái bóng của Dương Thiên cũng không thể trông thấy luôn.
Quả thật hắn tự tin là có cơ sở chứ không phải tự phụ.