Thế trận có vẻ không có lợi cho phía Dương Thiên, ngoài hai trận chiến huyền chân cảnh ra thì vẫn còn một người nữa đang đứng quan sát, cùng với mười mấy nười ở tại phía sau, xét về cả số lượng lẫn chất lượng thì bên Dương Thiên đều khó mà có phần thắng.
Dương Thiên hoàn toàn bị lép vế trước Dĩ Hỏa Tà Hổ cùng Mã Viên Khải, chỉ có thể không ngừng né tránh cùng chịu đòn, lợi dụng vào tốc độ của bản thân trở nên trơn trượt như một con cá trạch, trong nhất thời mới không bị thua cuộc.
Hồng Nguyệt Dao cùng Mã Lập sau khi sơ chiến vài chiêu thì đều ngưng lại không ai tiếp tục động thủ, khí thế không ngừng kéo lên, nhưng cả hai lại nhắm mắt lại, giống như đang kiềm chế nhau vậy.
Thực tế không ai biết được hai người họ vẫn đang chiến đấu kịch liệt, thậm chí còn hung hiểm hơn cả Mã Viên Khải lẫn Dương Thiên nữa kìa.
Chân linh thuật: Xuân Mộng Thiên Kim.
Chân linh thuật: Họa Mộng Giới.
...
“Đây là nơi nào?”
Mã Lập siết chặt trường kiếm, chăm chú nhìn về xung quanh. Nơi này không phải chỗ mà hắn vừa đứng nhưng lại có một chút quen mắt, giống như hắn đã thấy qua ở đâu rồi thì phải.
Đây là một nơi kỳ lạ, năm ngọn núi cao chọc trời, giống như kình thiên đại trụ bao vây lại ba phần tư thế giới, một phần tư còn lại chính là vực sâu vạn trượng, thâm uyên đen kịt không trông thấy đáy.
Hồng Nguyệt Dao giống như đứng ở trên chín tầng mây, ánh mắt ngạo mị như yêu nhìn xuyên qua tầng mây dày đặc, chiếu thẳng xuống phía dưới nhìn thẳng đến Mã Lập, khóe miệng của nàng nhếch lên đầy mị ý, lưỡi thơm khẽ uốn éo.
“Chào mừng đến thế giới của ta.”
Vừa mới dứt lời, không khí đột nhiên như thiêu đốt lên, màu sắc đỏ hồng bao trùm cả thế giới, năm đỉnh thông thiên trụ rung động mãnh liệt rồi đột nhiên tuôn trào ra từng dòng dung nham.
Chân linh thuật: Hồng Phấn Mị Hỏa.
Dung nham mang theo hồng phấn dục sắc, toát ra một mùi hương mê người nhưng đồng thời cũng mang theo sức nóng bá đạo, tiêu tan vạn vật thành tro tàn. Dung nham hóa thành từng dòng thác cuồn cuộn, đổ ập xuống từ trên đỉnh núi, giống như nham thạch chảy dài làm cho hoàn cảnh biến hóa nhanh chóng.
Năm đường thác dung nham đổ ập xuống phía dưới mang theo sức nóng kinh người cùng với lực lượng cực mạnh, liên mien không dứt khiến cho vách đá không khỏi rung lên.
Mã Lập hốt hoảng nhìn về phía bầu trời hồng rực, nham tương ào ào thác đổ khiến cho lòng hắn có chút hoảng hốt, nhưng Mã Lập cũng thành huyền chân cảnh có một thời gian, lập tức làm ra phản ứng, triệu hồi ra huyền linh của mình.
Hắc Túc Công Ngô
×
— QUẢNG CÁO —
Vừa triệu hồi ra huyền linh Mã Lập liền hơi biến sắc, hắn nhận ra được tinh thần hồn lực của mình bị tiêu hao nhiều gấp rưỡi so với thông thường, hơn nữa tinh thần ý niệm cũng phải chịu tải gấp rưỡi, khiến cho chiến lực của hắn không thể kéo dài được.
Huyền chân cảnh thông thường có thể sử dụng huyền linh ở bên ngoài một cách lâu dài, thậm chí cả ngày cả đêm cũng được, nhưng sử dụng hình thái chiến đấu thì tiêu hao khá lớn, không thể duy trì lâu được. Không biết người khác thế nào chứ Mã Lập có thể duy trì trạng thái chiến đấu khoảng ba mươi ba tiếng đồng hồ, nhưng lúc này chỉ có thể duy trì khoảng hai mươi tiếng mà thôi.
Thậm chí nếu xảy ra chiến đấu thì thời gian còn ngắn hơn nữa, điều này làm Mã Lập muốn không lo lắng cũng không được. Có điều Mã Lập cũng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh. Mặc kệ tiêu hao cũng phải ngăn chặn được đòn tấn công này đã, sau đó nhanh chóng xử lý Hồng Nguyệt Dao là lão có thể chiến thắng rời khỏi đây, vạn sự không quá đáng lo.
Chân linh thuật: Địa chi thủ hộ.
Lập tức phạm vi năm mươi mét xung quanh Mã Lập hình thành một vòng tròn, tường đá từ dưới mặt đất nhô lên, dâng cao muốn chặn đứng dòng chảy của dung nham. Mặt đất ở bên trong bức tường cũng theo bức tường dần dần tiến lên, dần dần nâng cao lên tới hơn một trăm mét mới ngừng lại, hoàn toàn hình thành một hòn đảo cô lập trước biển dung nham.
Hồng Nguyệt Dao nhếch miệng, cánh tay khẽ vung lên, lập tức dung nham phía dưới giống như từng con sinh vật sống, chậm rãi bám lên vách đá, “trèo” lên trên hòn đảo. Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Độ cao một trăm mét mà thôi, trong vòng vài phút thì dung nham thừa sức leo lên.
Mã Lập khẽ nhíu mày, chiêu này thật sự khó nhằn đấy, nếu bị dìm trong biển dung nham này thì không biết hắn có thể kiên trì được bao lâu cho nên không mạo hiểm vẫn hơn.
Ý niệm vừa động Hắc Túc Công Ngô liền co tròn lại, vây quanh lấy Mã Lập, những chiến chân màu đen nhọn hoắt cắm sâu xuống mặt đất.
Chân linh thuật: Tá Hỏa Bồi Nguyên.
Hòn đảo lại một lần nữa mọc cao lên, tốc độ chậm hơn trước rất nhiều nhưng có vẻ không có cực hạn, vượt quá hai trăm mét vân không ngừng đâm lên thẳng tắp, ẩn ẩn muốn vượt phá tầng mây.
Có lẽ Mã Lập cũng nhận ra được Hồng Nguyệt Dao đang “núp” ở trên đó giở trò cho nên mới tìm cách đi lên.
Hồng Nguyệt Dao khẽ nhíu mày, nàng nhận ra được chân khí của mình đang tiêu hao nhanh hơn lúc trước, ít nhất là một trăm hai mươi phần trăm, tinh thần hồn lực thậm chí còn tiêu hao đến hai trăm bốn mươi phần trăm nữa kìa. Không nghĩ đến Mã Lập cũng có thủ đoạn phản chế lợi hại như thế, có điều Hồng Nguyệt Dao cũng không hoảng loạn, đây là thế giới của nàng, mọi thứ nàng còn có thể điều khiển được.
Hồng Nguyệt Dao rút ra trâm cài tóc của mình, trâm cài ánh lên kim sắc cao quý, trang chí họa tiết chính là một đóa hoa sen cùng từng đường vân ưu nhã cổ kính. Hồng Nguyệt Dao trông về mũi trâm nhọn hoặt, ánh mắt thông qua đỉnh mũi trâm có thể nhìn thẳng đến Mã Lập.
Nàng tích tụ chân khí, vung tay bắn trâm cài tóc về phía Mã Lập hình thành một đường kim quanh phá thanh mà đi, lao thẳng từ trên xuống dưới. Không biết khoảng cách giữa cả hai là bao xa nhưng trâm cài từ trong quá trình bay không ngừng phóng lớn, từ một cái trâm cài dài hai mươi centimet dần dần biến thành một mét, ba mét, năm mét…đến khi kim quanh che rợp bầu trời, giống như một cây thông thiên đại trụ đập xuống trước mặt Mã Lập, trâm cài tóc đã dài đến hai trăm mét.
Mã Lập khuôn mặt biến sắc, bất cứ ai bị một vũ khí khổng lồ nhọn hoắt dài hơn hai trăm xuyên thẳng xuống thì cũng không thể giữ bình tĩnh được. Hơn nữa thanh vũ khí này còn có thể điều chỉnh mũi nhọn của mình, nhắm thẳng đến mục tiêu, mặc kệ cho Mã Lập có thay đổi phương hướng thế nào.
Oanh!!!
Trâm cài giống như lưu tinh lao thẳng xuống, núi cao do Địa Chi Thủ Hộ tạo thành giống như một tầng đậu phụ, dễ dàng bị kim quang xuyên thấu, không nhận chút cản trở nào mà đâm thẳng xuống dưới.
Trâm cài cực kỳ sắc bén cho nên không có kinh thiên va chạm vào xảy ra cả nhưng không phải vì thế mà có thể xem nhẹ uy lực của một đòn này, Địa Chi Thủ Hộ vừa mới va chạm liền bị đâm thấu một cái lỗ thủng lớn, chậm rãi vỡ nát là đủ chứng minh điều đó.×
— QUẢNG CÁO —
Có điều Mã Lập cũng không bị thương chút nào, Hắc Túc Công Ngô giống như một chiếc xe siêu tốc lao nhanh trên thân của trâm cài tóc, hàng trăm chiếc chân nhọn hoắt găm chặt vào mặt trâm cài, tốc độ leo lên nhanh đến không tưởng, không đến mấy giây thời gian đã lên được vị trí của hoa sen.
Nhưng ngay tại một khắc này, Mã Lập cũng không ngờ tới hoa sen đột nhiên bốc cháy, ánh lửa hồng rực tỏa ra mùi thơm nồng nàn đến mê người, khung cảnh có chút quỷ dị lại làm cho người ta say đắm.
Mã Lập vì ngồi trên lưng Hắc Túc Công Ngô nên lập tức làm ra phản ứng, thân hình nhảy bắn lên cao, Hắc Túc Công Ngô theo ở phía sau cũng chỉ bị ánh lửa va chạm qua mà thôi, không tạo thành tổn thương gì.
Nhưng sự tình nào có đơn giản như thế, Hắc Túc Công Ngô tuy chỉ “quệt” qua một chút mà thôi, nhưng cơ thể giống như bị bôi lên dầu hỏa ánh lửa bám theo không dứt, thậm chí càng cháy càng vượng.
Chân khí của Mã Lập ồ ạt trào ra nhưng không thể áp chế được hồng hỏa, thậm chí còn làm nó cháy mạnh thêm. Mã Lập tiếp tục thi triển Tá Hỏa Bồi Nguyên, nhưng huyền linh dù có mượn năng lượng của hỏa diễm cũng không thể tránh khỏi tổn thương được, hơn nữa ánh lửa này giống như đang suy yếu dần huyền linh, đâm ra vừa mượn lực tăng phúc, vừa bị rút đi, cũng không được tăng cường tí nào.
Mã Lập âm trầm, chiêu này của Hồng Nguyệt Dao thật sự kinh người đấy, từ lúc đầu đến giờ Mã Lập vẫn cứ bị áp chế thế này khiến cho lão có chút trở tay không kịp nữa rồi.
Không dám câu kéo nữa, mặc dù không biết Hồng Nguyệt Dao ở chỗ nào nhưng Mã Lập cũng đành phải xuất ra tuyệt chiêu thôi.
Chân linh thuật: Linh giáp.
Hắc Túc Công Ngô gầm lên một tiếng, thân thể nhanh chóng co nhỏ lại, giống như không ngừng áp xúc thành bộ dáng chỉ có ba mét, sau đó nó quấn chặt lấy Mã Lập, trên thân phát ra một ánh sáng nâu chói mắt, lóa mờ tất cả mọi thứ xung quanh.
Ánh sáng tán đi, chỉ thấy Mã Lập lơ lửng giữa không trung, trên thân khoác lên áo giáp màu nâu đất, có mấy phần giống với Hắc Túc Công Ngô, sau lưng của Mã Lập mọc ra cả trăm cánh tay, che rợp bán kính hai mét quanh thân thể, trong nhất thời tỏ ra vô cùng quỷ dị.
Chân khí bùng nổ, hàng trăm cánh tay đồng thời đánh về phía sau tạo ra xung lực khổng lồ, cơ thể của Mã Lập bắn vọt về phía trước, tốc độ vượt ngang âm thanh, lao thẳng vị trí của Hồng Nguyệt Dao, thế giới dưới vĩ lực như vậy cũng cảm thấy chao đảo lên một chút.
Hồng Nguyệt Dao cắn răng, khóe miện trào ra một tia máu tươi, ánh mắt thoáng trở nên mơ hồ. Ngay lúc này, Mã Lập đã xuyên qua khoảng cách nghìn mét, đến thẳng trước mặt Hồng Nguyệt Dao, kiếm ở trên tay lạnh lẽo chém ra, chân khí bùng phát uy lực vô tận.
“Chết đi!”