Nơi này vẫn vắng tanh như cũ, không gian đen kịt như vùng tinh không kia, chỉ khác biệt là “ngôi sao” đã gần hơn rất nhiều.
Có tổng cộng bốn ngôi sao ở bốn phía, mỗi ngôi sao tỏa ra khí thế vô cùng nặng nề làm người ta run sợ.
Ngôi sao phía Đông giống như một quả cầu lửa khổng lồ, từng dòng dung nham đặc nóng lưu chuyển phát ra khí thế vô cùng khủng bố, sức nóng của nó ảnh hưởng đến ngoại giới, khiến cho không gian thoáng vặn vẹo lên, toát đi nhiệt lượng vào trong không gian khác, nếu không nơi này đã sớm bị nó đốt thành tro bụi.
Ngôi sao phía Tây thì khác biệt hoàn toàn, nếu không phải những ngôi sao còn lại phát ra ánh sáng thì mọi người còn không thể nhìn thấy nó.
Nó giống như một lỗ thủng hơn là một quả cầu, đen đặc huyền bí, bản thân tỏa ra một sức hút kinh người khiến cho không gian bị biến dạng, đứng bên bờ sụp đổ, phía ngoài ngôi sao này lưu chuyển một viền sáng trắng khiến cho mọi người có thể trông thấy được kích cỡ của nó.
Ngôi sao phía Nam cũng là một quả cầu trắng sáng tinh khiết, khí tức phát ra của quả cầu này hết sức kỳ lạ, giống như hỗn độn rất nhiều thứ lại giống như là cực kỳ thuần khiến, giống như chỉ đến bản chất gì đó khó mà diễn tả.
Ngôi sao cuối cùng ở phía Bắc lại tỏa ra vô cùng lạnh giá, lạnh lẽo âm trầm một cách đáng sợ, hơn nữa ngôi sao này còn mang hình trăng khuyết, khác biệt hoàn toàn với ba người “đồng bạn” kia.
Bốn ngôi sao ngự trị ở bốn góc, tạo thành một sự cân bằng khó được, đồng thời khí tức kiềm chế lẫn nhau, khiến cho mọi thứ được bình ổn.
“Đây là tầng thứ hai?”
Lý Phi Nhi kinh ngạc nói.
Bốn khu vực này ban đầu là trống không đấy, nàng phải mất công lắm mới chuyển nó xuống đây rồi lắp ráp cái tầng này được, bởi vì nó trống rỗng khá nhiều nên khó mà vững chắc được, chưa kể đến trên trần của tầng hai chính là nền Đá Thanh Cương cực kỳ dày đặc nặng trĩu, nàng chỉ sợ nó có thể sập xuống bất cứ lúc nào, thế mà giờ lại biến hóa khó lường đến thế này đây.
Nàng thậm chí còn không nhìn thấy các bức tương đây, cứ như đi vào một vùng không gian chân chính vậy.
Bốn ngôi sao này là do Lâm Thương đặt vào, nhưng nàng chắc chắn nó không có uy năng như thế đâu, nếu không thì Lâm Thương còn lâu mới chạm vào được đấy.
Lâm Thương cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, muốn đụng chạm thử xem có phải là ảo giác không thì bị Dương Thiên ngăn lại.
“Đừng động vào chúng, đại trận đã kích hoạt rồi thì bọn nó sẽ rất khủng bố đấy.
Dù sao cũng là huyền binh cấp chín.”
Bốn kiện huyền binh cấp chín được Dương Thiên đặt làm riêng hai kiện là Thánh Quang Phù Hộ tượng trưng cho mặt trăng ở phía nam và Đại Nhật Xuất Trần tượng trưng cho mặt trời ở phía đông.
Đương nhiên việc đặt làm này không hề dễ dàng đâu nhé, hao tổn biết bao nhiêu tài phú cùng với sự giúp sức của Thần Hành Thương Hội mới được đấy.
Nghe nói Quân Thanh Uyên đã vận dụng nhân tình cứu mạng của Thần Hành Lão Nhân để lại mới được đấy.
Hai kiện còn lại là Dương Thiên điều động được, thậm chí là nguồn cảm hứng để Dương Thiên đặt làm hai kiện kia.
Tượng trưng cho mặt trăng ở phía bắc là Tử Thần Câu Liêm.
Phía tây là Vạn Trọng Luân tượng trưng cho hắc nhật.
Bốn kiện huyền binh cấp chín có uy năng cực lớn được Dương Thiên chuyển vận trở thành mắt trận, gánh chịu một nửa uy năng của toàn bộ trận pháp cấp vương ở sơn cốc này, phát ra uy năng khủn bố cũng là điều dễ hiểu mà thôi.
Có điều toàn bộ uy năng của bọn chúng cũng chưa được kích phát, còn cần thời gian dài để tích lũy nữa mới được.
Dương Thiên lật tay một cái lấy ra một viên Huyền Linh Châu, tiến về khu vực trung tâm của bốn ngôi sao này.
Đây chính là hạch tâm chính mà Dương Thiên muốn cải tạo, bản cắt xén của Thiên Sát Phong Linh Trận.
Không phải giống như Vạn Linh Đại Trận mà thật sự là một bản cắt xén, mọi chức năng đều giống như uy lực thì yếu gấp mấy chục lần...miễn cưỡng có thể phát ra ba long lực..ở trên lý thuyết.
Lý thuyết là ba long lực nhưng Dương Thiên nghĩ chỉ cần một long lực đã đủ thỏa mãn lắm rồi, theo thời gian dài tích lũy thì có khi mới phát ra được một long lực chứ bây giờ nhiều lắm chỉ như một con yêu thú cấp chín bình thường, có được một trăm giao lực đã là hạnh phúc lắm rồi.
Trong trường hợp không khả quan thì...có khi một trăm giao lực cũng không đến ý chứ.
Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Bên trong Huyền Linh Châu chính là huyền linh của yêu thú cấp chính là Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ mà ngày xưa Dương Thiên thu thập được cùng với Trấn Ngục Đài lúc ở Làng Mộc Miên.
Sở dĩ Dương Thiên lựa chọn Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ vì ba nguyên nhân, thứ nhất là nó có sẵn, thứ hai là Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ sau khi thành chủ linh chắc chắn sẽ cháy lên tử hỏa giống như sử dụng thần thông thiên phú của mình, cái này so với huyền linh khác có lực sát thương lớn hơn nhiều.
Cuối cùng thì Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ có thiên tính về mặt linh hồn, sức tiếp nhận rất mạnh cho nên có thể có hạn mức cao nhất lớn, đồng nghĩa với việc sức mạnh của nó sẽ được chồng chất lên đủ cao so với huyền linh khác.
Ngoại trừ những huyền linh cực kỳ thần dị hiếm hoi ra thì Cửu Vĩ Tử Hỏa Hồ cũng không thua kém bao nhiêu, đủ để đáp ứng nhu cầu của Dương Thiên.
“Công tử, khoan đã.”
Lý Phi Nhi đột nhiêu hô lên, ngăn cản Dương Thiên giải phong Cửu Vỹ Tử Hỏa Hồ.
Nàng nhanh chân chạy đến ấp úng nói.
“Công tử...có thể ban nó cho ta không?”
Nói ra câu nói này Lý Phi Nhi đã gần như quy xuống mặt đất, cơ thể hơi co lại, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Nàng còn chưa làm ra cống hiến gì to tát mà đã đòi hỏi, nàng sợ sẽ khiến cho Dương Thiên nổi giận nhưng sâu trong cơ thể nàng toát lên một cỗ ham muốn cực mạnh, bản năng nói cho nàng biết thôn phệ xong vật này sẽ khiến thực lực nàng nhảy vọt thật cao.
Dương Thiên có chút ngoài ý muốn nhưng suy nghĩ về hiện trạng của Lý Phi Nhi thì cũng ẩn ẩn đoán ra được điều gì, bàn tay nhanh chóng đỡ lấy Lý Phi Nhi rồi hỏi lại.
“Đừng tùy tiện quỳ xuống như thế.
Nếu ngươi có nguyên nhân cụ thể thì không phải là không được.”
Lý Phi Nhi đứng lên thành thật nói rằng.
“Ta không biết đó là huyền linh gì nhưng bản năng cực kỳ khát vọng muốn thôn phệ nó.
Chỉ cần thôn phệ nó thì thực lực của ta sẽ tinh tiến cực nhanh.”
Dương Thiên gật gù, dù đúng với suy đoán của hắn nhưng không thể dễ dàng đưa đồ vật như thế được, hắn liền hỏi thêm.
“Ngươi có nắm chắc chứ? Phải biết đây là huyền linh của yêu thú cấp chín, đồng thời ngươi cũng không..như bình thường.
Còn có, đây là sức mạnh chủ chốt của đại trận phòng ngự sơn cốc mà ta cải tạo...không dễ dàng thay thế đâu.”
Lý Phi Nhi hơi run lên trong lòng, đại não vận chuyển một cách tức tốc muốn tìm ra giải pháp, thật lâu sau nàng như nghĩ đến việc gì đó liền nói.
“Độ khả thi rất lớn du ta không đảm bảo thành công trăm phần trăm...Ta cũng không biết yêu cầu về huyền linh của công tử thế nào nhưng mà...trong tay của Hương Phương có một huyền linh rất mạnh, hồ ly...so ra mà kém.”
“Ồ? Huyền linh gì mà ngươi lại đề cao nó đến vậy?”
Dương Thiên hiếu kỳ đấy là huyền linh gì mà có thể so ra mà hơn được huyền linh của yêu thú cấp chín.
Phải biết huyền linh đều chỉ ở vào khoảng cấp một hoặc căng lắm là cấp hai khi vừa mới thu được thôi, cho nên so sánh sức mạnh chính là khi bọn chúng còn sống.
Nhưng Cửu Vỹ Tử Hỏa Hồ...rất mạnh, đồng cấp gần như không có khả năng giết chết nó, thậm chí mạnh hơn nó cũng không nhiều lắm đâu.
Dù sao yêu thú loại hồ ly cũng có thiên tính về mặt linh hồn, ở trong hàng ngũ cấp chính chính là nhất tuyệt, tiệm cận với ngai vị vương giả, thậm chí tiệm cận với yêu vương.
Dù Lý Phi Nhi không rõ ràng thì nàng cũng biết đây là huyền linh của một con hồ ly, để nàng so sánh là “so ra mà kém” thì không phải đánh giá hời hợt chút nào.
Lý Phi Nhi hít sâu một hơi, vừa mong chờ vừa có chút tự tin nói ra.
“Là Xương Cuồng.”
Lời nói vừa ra, tất cả biến sắc.
.