Huyền Linh Ký


Luồng sáng xuyên thẳng qua thân thể của Dương Thiên, giống như vượt qua không khí vậy, không hề bị một chút cản trở nào, vượt qua Dương Thiên mà nhập thẳng vào Lý Phi Nhi.

Dương Thiên kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy luồng sáng đã hoàn toàn dung nhập vào Lý Phi Nhi, đồng thời cơ thể thú hóa của nàng đang nhanh chóng rút lui, lông lá thu ngược vào trong, lộ ra làn da trắng mịn của nàng.

Dương Thiên nheo mắt nghiêm nghị.
Tình trạng của Lý Phi Nhi đã được hắn nắm rất rõ, căn nguyên đến từ linh hồn rồi ảnh hưởng ngược lại đến thân thể, muốn trị cũng không phải là chuyện dễ dàng đâu.
Nhưng nếu như bị một linh hồn mạnh mẽ khác đoạt xá thì lại là chuyện khác, dung mạo quay về thời điểm đẹp như thiên tiên cũng không phải là không được.

Cho nên Dương Thiên hết sức lo lắng nàng bị Xương Cuồng đoạt xá đây.

Mà Dương Thiên chú ý đến Lý Phi Nhi thì đột nhiên trông thấy một vật, một khúc xương cực kỳ quỷ dị.
Nó chỉ lớn cỡ bàn tay, dài chừng nửa mét, bên trên điêu khắc mấy chục cái đầu lâu trông vô cùng ghê rợn.

Vật này bạch cốt trắng xóa, bên trong lại có hồn lực lưu chuyển phát ra ánh sáng đỏ máu thông qua các hốc của đầu lâu phát tán ra ngoài, quỷ dị vô cùng.

Dương Thiên cảm ứng một cái hơi nhíu nhíu mày, thứ tồn tại bên trong khúc xương kia...có chút kỳ quái.
Dương Thiên không dám chắc chắn nhưng không ngăn được lòng hiếu kỳ của mình cho nên vẫn đến gần dò xét.

Để đảm bảo an toàn thì Dương Thiên lấy ra Thiên Phương Văn Khối, nhanh chóng đánh ra mấy tầng phong ấn cấp sáu vào trên khúc xương rồi mới tiến lại gần.
Khúc xương này không hề có rung chuyển, lẳng lặng không chút phản ứng nào, mặc kệ cho phong ấn bao bọc.

Dương Thiên cẩn thận nâng khúc xương lên ngang tầm mắt, ánh mắt chớp đổi lóe lên ánh sáng xanh đỏ, vành mắt nóng rực rung động nhìn vào trong khúc xương này.
Xuyên thấu qua các hốc trên xương mà nhìn đến vật ở trong đó.

Tâm Giới?

Dương Thiên giật mình, không quá tin tưởng nhưng sau khi xác nhận lại nhiều lượt thì không thể phủ nhận nó chính là Tâm Giới.
Điều này làm Dương Thiên không hiểu ra sao, tại sao Tâm Giới lại chạy đến nơi này, hơn nữa thứ vừa mới nhập vào Lý Phi Nhi lại là cái gì.

Tâm Giới nhìn qua có chút rách nát, xiềng xích tán loạn hết cả, quang huy quanh thân vô cùng ảm đạm, le lói giống như đom đóm mà thôi.
Nhưng điều này càng làm nó trở nên chân thực hơn, dù sao thế giới đã nát đến thến này rồi, Tâm Giới mà còn nguyên vẹn như lúc đầu thì mới là giả dối.

Bên trong là Tâm Giới, còn cái bên ngoài này là gì thì Dương Thiên không biết, hắn không quá rõ ràng, nó là một khúc xương ống nhưng lại giống như được ghép thành bởi mấy chục cái đầu lâu vậy, khá quỷ dị.

Không nhìn ra được ngọn ngàng, Dương Thiên chuẩn bị thu lấy vật này vào trong nhẫn chứa vật thì một cỗ khí tức kinh người áp sát hắn, băng lãnh, lạnh lẽo, không chút cảm tình.
Dương Thiên giật mình lùi lại thì trông thấy Lý Phi Nhi đang trừng mắt về phía hắn, đôi mắt trắng dã không biết là tỉnh hay không.

“Đưa vật đó cho ta.”

Lý Phi Nhi lạnh nói.
Khí thế không ngừng cất cao nhưng kèm theo đó khí thế của nàng cũng không còn là yêu khí, cũng không phải huyền khí, nó hỗn tạp của nhiều loại cảm giác khác nhau.

Dương Thiên nhíu mày, hắn đoán được đây không phải là Lý Phi Nhi, thân thể nàng đã bị luồng sáng kia khống chế rồi.
Dương Thiên hừ lạnh, nắm lấy khúc xương trong tay mà nói.

“Ngươi là ai?”

Lý Phi Nhi hừ lạnh, tốc độ như thiểm điện tấn công Dương Thiên, bàn tay của nàng lại thú hóa một lần nữa, móng vuốt đen nhánh sắc bén như đao cắt chém về phía Dương Thiên.

Nhưng đáng nói là sức mạnh của nàng cũng không cao, chỉ ngang với nhất biến kỳ, cơ thể còn không ngừng run lên khi tấn công nữa.
Dương Thiên không lùi mà tiến, tay phải siết thành nắm đấm, trong giây lát áp sát liền tung ra một quyền vào bụng của Lý Phi Nhi..

Lý Phi Nhi lại giống như biết từ trước, thân thể hơi khom lại, đầu gối của nàng vững vàng tiếp được nắm đấm của Dương Thiên, đồng thời đôi tay giống như hai lưỡi kéo cắt lấy tay trái của Dương Thiên.

Dương Thiên cúi người, tay trái uốn éo thoát khỏi hai tay của Lý Phi Nhi, nửa người ngửa ra, đối diện hai tòa sơn phong của nàng, chân trái bật thẳng lên đá vào trán của Lý Phi Nhi.

Lý Phi Nhi tung người lên khòng trung, hai tay đan chéo đỡ lấy một cước của Dương Thiên đồng thời mượn lực lui lại mười mét, ánh mắt lạnh lùng vẫn không hề lộ ra một chút tình cảm nào.
Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.

Lực lượng của cả hai đều vì trọng thương mà bị áp chế yếu đi cả chục lần nhưng chiến đấu vô cùng kịch liệt, chiêu chiêu ứng đối hoàn mĩ, thay vì so bì lực lượng thì cả hai so bì kỹ xảo, vận dụng chiêu thức đều vô cùng xảo diệu, đều là bậc cao thủ hiếm thấy trên đời.

Dương Thiên mặc dù có lực lượng mạnh hơn một chút nhưng chiêu thức lại kém tinh diệu hơn Lý Phi Nhi khiến cho nhất thời còn không chiếm được thượng phong.
Lúc cả hai giao thủ hơn hai nghìn chiêu thì Dương Thiên phát hiện ra Lý Phi Nhi cực kỳ chấp nhất khúc xương này, nhưng lại không dám ra tay nặng, sơ thương tổn đến khúc xương cho nên Dương Thiên thử vận dụng lực lượng, đem huyền văn siết chặt lại.

“A...aa..”

Lý Phi Nhi khẽ rên một tiếng, mặt dù ngữ điệu có chút lạnh nhưng giọng nói của nàng vô cùng kiều mị cho nên tiếng kêu khẽ này cũng mang theo một loại vận vị khác biệt.

Dương Thiên hừ lạnh một tiếng, rút lui mấy bước liền giơ lên khúc xương mà nói.

“Ngừng lại, nếu không ta bóp nát nó.”

“Ngươi!”

Lý Phi Nhi tức giận, còn muốn tấn công thì Dương Thiên khẽ bóp khúc xương một cái khiến cho cơ thể nàng run lên, cũng không thể tiếp tục vận chuyển sức lực nữa, đành phải thu tay lại, khuôn mặt băng lãnh nhìn chằm chằm Dương Thiên, không có con người lại giống như muốn đem Dương Thiên xé ra thành trăm nghìn mảnh.

Dương Thiên hừ một tiếng, cơ thể đang chậm rãi khôi phục cho nên đợt chiến đấy vưa rồi đã khiến cho vết thương của hắn tái phát, các đoạn xương gãy lại gãy ra nhiều mảnh, thật sự là đau đến nhe răng.
Một hồi cảm giác ổn hơn Dương Thiên mới hỏi.

“Ngươi rốt cục là ai? Lý Phi Nhi đâu rồi?”

Lý Phi Nhi hừ hư một cái, không có ý định trả lời nhưng trông thấy Dương Thiên hơi vận lực liền cắn răng mà nói.

“Ta là thiên đạo của thế giới này.
Linh hồn của nàng ngủ say rồi, cho nên ta tạm thời chưởng khống cỗ thân thể này.”

Thiên đạo?

Thiên đạo còn có thể đoạt xá?

Dương Thiên nhíu mày, hắn hoàn toàn không có tri thức về mặt này.
Nhưng suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Huyền Linh Đạo luôn luôn nói rằng “vạn vật đều có linh”, cả thế giới cái gì cũng có thể có linh vậy thì..thế giới có linh cũng không có gì là lạ.
Thiên đạo có thể sinh ra ý thức cũng không có gì..không hợp lý.

Nhưng vẫn không thể tin được.

Thiên đạo có ý thức...có thể gọi là Ông Trời được không nhỉ?

Trong đầu của Dương Thiên hiện lên một nghìn câu chửi bậy nhưng hắn vẫn áp chế nó xuống mà nói với Thiên Đạo.

“Nói như vậy là ngươi vẫn chưa tiêu diệt linh hồn của nàng?”

Lý Phi Nhi lộ ra ánh mắt như nhìn một thằng đần mà nhìn Dương Thiên nói.

“Ta cũng không có linh hồn, tiêu diệt ý thức nàng làm gì?”

Như nhìn ra sự nghi hoặc của Dương Thiên, thiên đạo lập tức nói, giống như không nguyện ý nghe Dương Thiên lên tiếng vậy.

“Tiểu thế giới bao gồm hai loại, tự nhiên và nhân tạo.
Tiểu thế giới tự nhiên rất nhỏ, tính vững chắc không cao, khó có thể tồn tại lâu dài, cho nên phần lớn các tiểu thế giới đều là do cường giả tạo ra.
Và ta cũng thế.
Cho nên xét về một phương diện nào đó tiểu thế giới chính là một món bảo khí...chính là huyền binh trong miệng các ngươi.
Cho nên có thể coi ta là Khí Linh.”

Ngẫm nghĩ một chút, thiên đạo lại nói.

“Vương Binh mới có thể sinh ra Khí Linh nhưng tiểu thế giới có đẳng cấp cao hơn Vương Binh nhiều.
Ngươi có thể coi ta là Giới Linh, đừng lầm lẫn ta với các Khí Linh thông thường.”

Dương Thiên khóe miệng co giật một cái.

Thật là kiêu ngạo.

Giới linh này thật sự hết sức kiêu ngạo, hơn nữa nhân tính hóa một cách thái quá làm người khó mà tiếp thu được.
Cũng may là Dương Thiên có tính tiếp nhận rất mạnh, lập tức không xoắt xuýt vấn đề này mà là hỏi lại về trọng tâm.

“Vậy ngươi chiếm lĩnh cơ thể nàng làm gì?”

Dưới sự “uy hiếp” của Dương Thiên, thiên đạo không thể làm gì khác là nói ra tất cả mọi chuyện.
Nàng tự lấy tên là Huyết Linh Minh, được tự tay Xương Cuồng luyện chế, nhưng sau đó đem cho Hương Phương.
Chính Hương Phương đã giác tỉnh ý thức cho nàng để quản lý tiểu thế giới cho hiệu quả hơn.

Nàng vốn dĩ chiếm lĩnh cơ thể của Lý Phi Nhi chính là do Tâm Giới sắp bị vỡ nát, việc này cũng đồng nghĩa với nàng sắp tiêu tán.
Nàng liền nghĩ ra biện pháp là giáng lâm đến cơ thể khác rồi sử dụng huyền văn để chữa trị lại thế giới.
Mặc dù có chút nguy hiểm với độ khả thi không cao nhưng ít ra vẫn hơn là không làm gì.

Sở dĩ nàng phải hàng lâm đến cơ thể khác là bởi vì thiên đạo bị bó buộc bởi quy tắc của chính thế giới này cho nên nàng không thể nào tự chữa trị được.
Đáng tiếc, thế giới này lọt vào tàn phá quá nghiêm trọng, nàng cũng không thể bảo toàn toàn bộ Tâm Giới, chỉ có thể mang theo bảy mươi phần trăm mà chạy đi tìm vật chứa.

Vừa hay trông thấy tình trạng của Lý Phi Nhi là thích hợp nhất cho nên nàng liền nhập vào luôn.
Nàng định đánh chủ ý lên Dương Thiên rồi, nhưng trong giây phút chạy vào cơ thể của Dương Thiên thì có một đống uy áp kinh người dọa cho nàng chạy ra ngay lập tức, kém chút là bị đống khí thế kia ép chết tại chỗ luôn ý chứ.
Đó là lý do nàng còn có chú u oán đối với Dương Thiên.

Khúc xương này chính là Xương Cuồng đặc biệt luyện chế từ một cành cây của mình, Huyết Linh Minh cũng không rõ ràng công dụng lắm, nhưng cực kỳ thích hợp để thu nạp Tâm Giới cho nên nàng cuỗm luôn.
Dù sao nàng cũng không muốn chết.
Về phần trung thành thì...đó là cái gì?

Hương Phương đột nhiên bạo thể mà chết, nàng đã trở thành vật vô chủ, mà kể cả Hương Phương không chết, nàng cũng chưa từng luyện hóa Tâm Giới, cũng không phải chủ nhân của Huyết Linh Minh, cho nên nàng không có chút áy náy nào cả.

Dương Thiên còn muốn hỏi rất nhiều điều nhưng Huyết Linh Minh nói rằng Lục lão đang đuổi tới nơi này cho nên không tiện ở lại, cả nhóm người liền đá lão ra khỏi tiểu thế giới, bản thân ba người cũng dịch chuyển đến một phương hướng khác, về đến Nam An Thành ở ngoại giới.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui