“Kẻ nào!”
Mai Vạn Pháp quát lớn, linh thức hòa vào trong không gian mong muốn tìm đến khởi nguồn của sức mạnh này nhưng hoàn toàn không thể cảm ứng được nó đến từ nơi nào.
Sức mạnh của Dương Thiên đang đè nén chuẩn bị dâng lên thi đột nhiên gián đoạn, Bất Diệt Chi Tâm hừ lạnh một tiếng thu hồi lại sức mạnh của mình, Dương Thiên hiếu kỳ chuyện gì xảy ra thì Bất Diệt Chi Tâm giống như mất hết hứng thú mà nói.
“Tiểu tình nhân của ngươi đến.”
Ai cơ?
Dương Thiên trừng Bất Diệt Chi Tâm một cái, kiểu gọi này của Bất Diệt Chi Tâm thì Dương Thiên biết ngay đó là người nào...có điều làm sao nàng có sức mạnh lớn đến như thế.
Nếu như mượn sức mạnh của Lam Loan thì kiểu gì cũng có tác dụng phụ thôi cho nên hắn không nghĩ đến điều gì khiến nàng phải gánh chịu phản phệ để ra tay giúp hắn.
Lúc này Mai Vạn Pháp vẫn chưa tìm ra được cội nguồn của người kia liền lạnh nói.
“Giấu đầu giấu đuôi, không dám đứng ra cũng đừng có tinh tướng.”
Nói rồi bàn tay lại đẩy ra một chưởng, chụp thẳng vào Dương Thiên, tốc độ nhanh đến không ngờ.
Nhưng lần này âm thanh kia còn không thèm lên tiếng nữa, chưởng lực vừa ra liền bị đóng băng lại, sau đó vỡ tan như kính, có điều lần này từng miếng băng nhỏ cũng không rơi xuống mà hóa thành một cơn mưa tên lao thẳng vào Mai Vạn Pháp.
Thoáng cái giống như vũ bão đâm vào cơ thể Mai Vạn Pháp, bao phủ hơn ba dặm trong không trung biến thành một khối băng lớn, nửa trong suốt lam nhạt kèm theo rét lạnh đến tột cùng.
Vân Trung Lâu đằng không bay lên, đứng trên lưng Túy Vân Nhạn, sắc mặt nghiêm nghị chắp tay vào trong không trung nói.
“Không biết vị đạo hữu nào đại giá quang lâm nhưng ta hy vọng các hạ đừng phá hư đại hội.
Vân mỗ hết lòng cảm tạ.”
Hư không một hồi vắng lặng, không ai lên tiếng đáp lại khiến choVân Trung Lâu hơi nhíu lông mày lại, cũng thu hồi động tác chắp tay, thẳng lưng mà đứng, sau đó vươn tay ra ngoài muốn phá hủy khối băng trên người Mai Vạn Pháp.
Nhưng khi nguyên khí của Vân Trung Lâu vừa li thể tiếp xúc vào khối băng, dị biến đột ngột nổi lên, một cỗ lạnh lẽo thấu xương lan truyền ra ngoài, kèm theo đó là tiếng răng rắc.
Nguyên khí của Vân Trung Lâu bị đóng băng trong chớp mắt, thậm chí lớp băng đá còn không ngừng kéo dài, lan nhanh đến gần Vân Trung Lâu.
“Không được!”
Vân Trung Lâu biến sắc, Túy Vân Nhạn tranh minh một tiếng, một cỗ lực lượng bạo phát ra ngoài.
Thiên Địa Vô Vân!
Một cỗ vô định chi ý lan tràn, thiên địa tách rời, chân không ngăn cấm lan tràn hình thành một khu vực cấm, ngăn cản bất cứ lực lượng nào tiến đến.
Rắc!
Choang!!!
Khu vực mà Thiên Địa Vô Vân tạo ra không chống đỡ được bao lâu thì đột nhiên phát ra tiếng vỡ nát thanh thúy, tan thành từng mảnh bằng kính.
Có điều hàn khí lạnh lẽo kia cũng hoàn toàn bị ngăn lại, không tổn thương đến Vân Trung Lâu chút nào.
Có điều hàn khí này quá lợi hại, có thể phá được Thiên Địa Vô Vân cũng đủ cho Vân Trung Lâu khiếp sợ, không còn dám chủ quan nữa mà nghiêm nghị đề phòng bốn phía, âm thanh âm trầm nói.
Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
“Đạo hữu, hi vọng ngươi không muốn phá hỏng đại hội lần này.”
“Ha ha, Vân tông chủ thật biết nói chuyện cười, ở đây ai mới là người phá hỏng đại hội đây?”
Đột nhiên một âm thanh cắt ngang sự im lặng.
Dương Thiên chậm rãi lơ lửng giữa trời.
Cả sàn đấu lúc này bỗng hóa thành một cột nước nhô cao, đưa vị trí của Dương Thiên lên cao ngang bằng với Vân Trung Lâu.
Thì ra trong thời gian vừa rồi Dương Thiên cũng đã hoàn toàn nắm lấy quyền kiếm soát sàn đấu, đồng thời...biến hóa hình dạng sàn đấu thành hình dáng như một cột nước cao vút, đưa thân thể của hắn lên cao.
Dương Thiên cũng thu hồi Song Đầu Bạch Thạch Hầu, cơ thể thẳng tắp nhìn về phía Vân Trung Lâu, trong mắt thuần túy không mang theo bất cứ cảm xúc trái chiều nào.
Vân Trung Lâu lạnh lùng nhìn Dương Thiên, uy áp tỏa ra ép lên Dương Thiên mà lạnh nói.
“Tiểu tử, đây không phải là chỗ ngươi có thể lên tiếng.”
Dương Thiên chống lên huyền văn bao bọc lại quanh thân đối chọi uy áp, bật cười mà nói.
“Ha ha, có ngươi ngang nhiên nhúng tay vào trận chiến, cắt đứt đòn tấn công của ta, thậm chí còn xuất thủ muốn giết ta.
Mà ta vẫn không được lên tiếng? Không lẽ chỉ có ngũ đại phái mới được lên tiếng?”
Mặc dù lời nói tràn đầy trào phúng nhưng khuôn mặt của Dương Thiên lại không thay đổi chút nào, lời nói của hắn lan truyền toàn bộ bán đảo khiến cho khán giả sục sôi phẫn nộ.
“Khinh người quá đáng!”
“Đại hội võ lâm là như thế hả?”
“Cần gì phải làm trò hề này làm gì nữa, trao luôn chức minh chủ cho ngũ đại phái là được rồi?”
“Bảo sao mấy năm gần đây, minh chủ đều là người của ngũ đại phái.
Ha ha.”
Trong phút chốc, cả đại hội võ lâm lẫn ngũ đại môn phái đều bị mắng xối xả, ngôn từ độc địa tục tĩu vô cùng.
Vân Trung Lâm sắc mặt tối sầm, liếc mắt sang phía Võ Tà Dương sau đó quay đầu trừng tam trưởng lão một cái khiến cho tam trưởng lão khổ không thể tả.
Hắn cũng muốn đoạt lại quyền kiểm soát đại trận lắm chứ, nhưng khu vực võ đài đã bị Dương Thiên nắm trong tay không thể nào mà mon men đến gần được.
Vân Trung Lâu lưỡng lự một chút rồi quát lớn.
“Tiểu tử ngươi muốn chết.
Đã gian lận lại còn dám đặt điều nói bậy, tội không thể tha.”
Mộng Vân!
Túy Vân Nhạn kêu lên một tiếng, phun ra một đám mây mờ bay về phía Dương Thiên.
Dương Thiên không đổi sắc mặt, cũng không có ý định đón đỡ hay né tránh, thản nhiên nhìn về phía Vân Trung Lâu, trong lòng lại đang cùng Hà Tuyết Nguyệt truyền âm trao đổi.
Không sai, người đến chính là Hà Tuyết Nguyệt.
Thông qua sự trợ giúp của Bất Diệt Chi Tâm mà Dương Thiên có thể biết được vị trí của nàng, đồng thời tiến hành truyền âm.
Sau khi biết rõ mục đích của nàng thì Dương Thiên không khỏi im lặng trong chốc lát mà Bất Diệt Chi Tâm cũng trầm mặc, thậm chí có chút nóng giận.
Cmn, thế mà cùng một mục tiêu.
Đều nhắm đến bảo vật ở trong Bàn Cờ kia.
Bất Diệt Chi Tâm có chút phiền muộn nhưng hắn rất nhanh chóng bình ổn trở lại, thứ hắn muốn không hoàn toàn là món bảo vật mà là Tiên Khí ở trong đó, cho nên...vẫn có thể hợp tác được.
Cùng lắm thì chừa lại một ít cho nàng là được rồi.
Dương Thiên thì không quan tâm cảm nghĩ của Bất Diệt Chi Tâm là gì, chuyện đó cũng không cần phải gấp gáp mà phải giải quyết cục diện này trước mới được.
Dương Thiên truyền âm nói.
“Nếu nàng muốn che giấu thân phận, vậy thì...làm như thế này đi...”
Hà Tuyết Nguyệt lặng yên nghe Dương Thiên nói hết, sau đó gật đầu đồng ý, khuôn mặt nhanh chóng thay hình đổi dạng, cùng với một tấm mặt nạ băng che đi khuôn mặt của mình, sau đó bước ra một bước.
Băng phong!
Hà Tuyết Nguyệt vừa mới xuất hiện, lơ lửng trước mặt Dương Thiên sau đó thuấn phát huyền linh thuật đem Mộng Vân đông đặc lại, giống như một ngọn núi băng lơ lửng giữa trời.
Nhưng còn chưa kết thúc, nguyên khí của nàng cuồn cuộn tuôn trào, không muốn dừng lại chút nào mà bao phủ bốn phía.
Mười dặm bán đảo trong thoáng chốc lộ ra băng sương, nước biển hóa thành băng đá ở trên bề mặt, thế gian một mảnh trắng xóa, lạnh lẽo, tê cóng.
Hít!!!
Đám khán giả đang tức giận đùng đùng liền bị dọa đến hít một hơi khí lạnh theo đúng cả nghĩa đen và nghĩa bóng, nhỏ tiếng xôn xao.
“Nàng là ai vậy? Thực lực thật mạnh.”
“Nàng không sợ Thanh Vân Tông vây đánh sao?”
“Hỏi thừa, rõ ràng là người của tên Hạo Nhật kia.”
“Cmn dáng vẻ thật mê người.”
“...”
Cuối cùng cũng chịu hiện thân?
Vân Trung Lâu nghiêm nghị, hắn cũng không ngu ngốc, nhìn ra người này ra tay vì Dương Thiên cho nên hắn liền nhằm vào Dương Thiên xem người này có còn núp trong bóng tối hay không?
Chứ không thì giết một tên huyền chân cảnh thôi, cần gì phải sử dụng huyền linh thuật.
Và lần này thì hắn đã đoán đúng, nhưng không nghĩ đến người xuất thủ lại là một nữ nhân trẻ như thế này.
Vân Trung Lâu cũng không dám lãnh đạm nhưng cũng phải giữ uy vọng của bậc tiền bối cho nên nghiêm nghị nói.
“Đạo hữu là ai? Hà cớ gì nhiễu loạn đại hội võ lâm?”
Hà Tuyết Nguyệt còn chưa trả lời thì Dương Thiên đã phá lên cười mà nói.
“Đường đường chưởng môn của Thanh Vân Tông lại không cần thể diện đến mức độ thế này, tại hạ đúng là khâm phục.”
“Câm miệng!”
Vân Trung Lâu sắc mặt tối sầm quát lớn một tiếng, âm thanh kèm theo tinh thần hồn lực cùng nguyên khí gợn sóng hướng thẳng vào Dương Thiên.
Nhưng ngay khi nó bay tới gần phạm vi của Hà Tuyết Nguyệt thì toàn bộ đều bị đông cứng lại, vỡ ra từng mảnh.
Hà Tuyết Nguyệt lạnh như băng nói.
“Muốn chết sao?”
Lời nói của nàng giống như tử thần nhìn chăm chú, khiến cho linh hồn của Vân Trung Lâu cũng cảm thấy lạnh lẽo đến run rẩy.
Hắn không dám nghi ngờ mức độ xác thực của những lời này, hắn tin chắc nếu mình còn dám xuất thủ thì thiếu nữ trước mặt sẽ không quản ngại đại giới là gì, dốc sức tấn công mình ngay lập tức.
Ý nghĩ này vừa ra khiến cho Vân Trung Lâu vừa giận vừa sợ, hắn quát lạnh.
“Tiểu bối, ngươi đừng có ngông cuồng.
Tên này gian lận trong thi đấu, còn muốn hạ sát đối thủ, là thành phần nguy hại cho võ lâm cần phải diệt trừ.
Ngươi còn bảo hộ hắn làm bậy hay sao?”
Dương Thiên khinh bỉ nói.
“Vân tông chủ có chứng cớ gì nói ta gian lận?”
Vân Trung Lâu mặc dù cảm thấy không tất yếu phân bua cùng Dương Thiên nhưng hắn cũng nhận ra Dương Thiên mới là người đại diện ở đây cho nên vẫn “kiên nhẫn” nói.
“Ngươi mượn dùng ngoại lực mong muốn diệt sát đối thủ.
Như vậy chính là gian lận.”
Dương Thiên bật cười nói.
“Ta chỉ là mượn dùng sàn đấu thôi, trong luật lệ cũng không đề cập tới không được mượn dùng sàn đấu tể tấn công người khác.
Sàn đấu là các ngươi cung cấp, cũng không phải là vật ta chuẩn bị, tại sao lại nói là ta gian lận.
Vậy nếu mượn sàn đấu để bật nhảy tới né tránh công kích cũng là gian lận sao?”
Vân Trung Lâu á khẩu hoàn toàn không thể phản bác được, đúng là trong luật không có đề cập, bởi vì..làm gì có kẻ nào có thể vừa chiến đấu vừa can thiệp vào đại trận của sàn đấu chứ.
Cmn! Miệng lưỡi của tiểu tử này thật sự lợi hại, cuối cùng lại đem trách nhiệm đổ về phía bọn hắn.
Miệng lưỡi lợi hại như vậy chẳng trách có thể mời đến nữ huyền phủ cảnh trợ lực.
Trong lúc nhất thời, Vân Trung Lâu không thể tìm ra lý lẽ để phản bác, chỉ có thể hừ một tiếng mà nói.
“Được, vậy lần này có thể không tính ngươi gian lận.
Nhưng ngươi không được can thiệp vào đại trận của võ đài nữa.”
Vân Trung Lâu nói xong, khoát tay toan rời đi thì Dương Thiên lên tiếng ngăn lại.
“Vân tông chủ cảm chuyện cứ tính như thế là được rồi sao?”
Vân Trung Lâu khựng lại bước chân, nhíu nhíu mày, khí thế nổi lên, âm trầm bốn phía.