Không bao lâu sau, Lệnh Thanh Lam đột nhiên hiện ra ở trên võ đài, võ đài lúc này đã vỡ ra hàng trăm mảnh, không chút lành lặn nào.
Lệnh Thanh Lam khí độ như thường, không thở gấp không vội vàng, hoàn toàn không có dấu hiệu của người vừa trải qua một trận đại chiến gì cả.
Nhưng không để cho Vương Bân đánh tới thì Lệnh Thanh Lam đã chắp tay.
“Vương kiếm chủ thực lực phi phàm, trận đấu này Lệnh mỗ nhận thua.”
Nói rồi thân hình lại một lần nữa biến mất không thấy tung tích.
Dương Thiên liếc mắt liền nhận ra đây chính là Vô Thanh Bộ nhưng ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt, ẩn nặc bản thân không một giấu vết.
Lệnh Thanh Lam nhận thua thì Vương Bân nghiễm nhiên trở thành người chiến thắng, mặc dù trận chiến này vẫn thể hiện ra uy lực kinh thiên động địa của huyền phủ cảnh nhưng so với trước kia thì kém đi mấy phần đặc sắc.
Cả hai đều chưa tung ra toàn lực, vẫn còn bảo lưu lại rất nhiều át chủ bài, đặc biệt là Lệnh Thanh Lam, nhận thua một cách rất quyết đoán, hoàn toàn không đoái hoài gì đến ngai vị Minh Chủ Võ Lâm.
Vương Bân cũng chưa thể thể hiện được quá nhiều ngoài việc khống chế song kiếm hết sức tinh vi, chiêu thức nhanh gọn mà hòa hợp, hội tụ lại một chỗ, nhất là chiêu cuối cùng kia sát ý nội liễm, uy lực xuyên thấu kinh người, lực lượng lan truyền mấy chục dặm.
Nhưng chỉ có như thế thì Dương Thiên cũng chưa tham khảo được gì, lối đi của Vương Bân không khác Dương Thiên là bao, ngoài việc khẳng định Dương Thiên đi đúng hướng trên con đường song kiếm ra thì chẳng có chút ý nghĩa nào.
Dương Thiên lắc đầu, đi dạo trong bán đảo một vòng, đến khi trở về thì trong tay đã nhiều hơn hai chiếc nhẫn chứa vật.
Một nhẫn chứa lấy bảy thành lợi nhuận từ việc đánh cược.
Có thể nói quá nửa tài sản của Thanh Vân Tông đều ở chỗ này, Dương Thiên lợi dụng ưu thế tuyệt đối, chia nhiều người ép nhiều trận đến để kiếm lấy huyền thạch, tỉ lệ thắng trận cực cao lại còn nhiều người chung sức.
Dù cho Thanh Vân Tông kiếm lại của người khác không ít nhưng tính tổng lại thì kiểu gì cũng lỗ vốn.
Mà số tiền đó, hiện tại đang ở trong tay của Dương Thiên.
Nhẫn chứa vật còn lại là mấy chục khối không gian thạch cùng một chút thiên tài địa bảo, máu yêu thú, da xương yêu thú đặc thù.
Đây cũng là kế hoạch mà Dương Thiên cùng Hà Tuyết Nguyệt mới vạch ra trong ngày hôm qua.
Hôm nay Hà Tuyết Nguyệt đã âm thầm rời đi, bố cục chút thủ đoạn rút lui.
Lấy thực lực của nàng hoàn toàn có thể cường công mà cướp đoạt nhưng bời vì có Dương Thiên thuyết phục cho nên vẫn chuẩn bị để kế hoạch có thể hoàn thiện.
Hoặc nói đúng ra thì thực lực của Dương Thiên có chút yếu nên trở thành cản trở.
Dương Thiên cũng không liên lạc được với Lâm Thương, không biết tên này chạy đi điều tra rồi làm cái gì mà mất tích luôn rồi.
Lần này làm nhiễu loạn đại hội xong khiến cho Thanh Vân Tông tổn thất một vố lớn thì hậu quả phải để Lâm Thương giải quyết nốt.
Bởi vì sau chuyện này có khi Dương Thiên sẽ trở thành đối tượng bị truy sát khắp võ lâm mất, hắn cũng định rời đi một thời gian, đợi thực lực tiến triển thì mới trở về.
Dù sao chọc một đám Chuẩn Vương cũng không phải là một chuyện dễ giải quyết.
Vật liệu đã thành, Dương Thiên không nhàn rỗi mà bắt đầu xử lý, pha chế một loại dung dịch kỳ lạ đựng trong thau ngọc, rõ ràng không đun lại tự mình sôi sục lên.
Đồng thời da thú cũng được Dương Thiên cắt ra thành từng miếng, rộng bảy phân dài hai mươi phân, sau đó thả vào trong thay ngọc, ngâm trong dung dịch.
Để thau ngọc sang một bên, Dương Thiên lại pha chế máu yêu thú, gia nhập một chút bột phấn từ khoáng thạch nào đó vào cùng với mấy chục loại huyền thảo, cuối cùng máu yêu thú từ màu đỏ tươi hóa thành màu xanh lục, vô cùng yêu dị.
Mấy giờ đồng hồ sau, máu yêu thú từ màu xanh lục hoàn toàn ngưng đọng hóa thành màu đen thì Dương Thiên mới hài lòng.
Lúc này bên phía thau ngọc cũng đã hoàn thành công đoạn chuẩn bị, những miếng da yêu thú bị cắt ra đã mềm mại trắng bóc như lụa, dung dịch kia đã hoàn toàn bị hấp thu hết, chỉ còn lại năm mươi tấm da thú được cắt vuông vức.
Dương Thiên cảm nhận một chút, vô cùng hài lòng.
Sau đó lấy riêng một tấm da thú trong đó ra, đặt lên mặt bàn, một bên lấy ra bút lông sói chấm vào máu yêu thú, chậm rãi khắc họa huyền văn.
Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Họa phù.
Phù đạo cũng không phải không tồn tại ở Cửu Thiên Đại Lục, nhưng cũng giống như võ đạo, phù đạo hiện tại đã không được phổ biến nữa nếu không muốn nói là gần như thất truyền.
Phù đạo cũng sử dụng huyền văn, mặc dù cấu tứ có khác biệt nhưng đại thể là giống nhau, cho nên tinh thông trận đạo thì cũng ít nhiều biết chút phù đạo.
Vậy sao phù đạo lại long đong?
Thực tế là do sự ra đời của Phong Thuật Châu.
Phù đạo cũng có thể phát huy ra muôn hình vạn trạng các loại tác dụng nhưng chế tác thì tương đối khó khăn, bởi vì nó có yêu cầu tu vi phải đạt đến huyền phủ cảnh.
Thực tế đây là do yêu cầu lý giải về huyền linh thuật phải đạt đến đỉnh cao, cũng tương đương với huyền phủ cảnh thì mới có thể lấy huyền văn làm dẫn, miêu tả ra huyền linh thuật, chứa đựng trong phù chú được.
Phù chú lại chia làm hai loại, một loại phụ thuộc vào uy năng của người sử dụng và có thể sử dụng nhiền lần.
Loại còn lại chính là giống như Phong Thuật Châu, phong tồn cả uy năng của người chế tác ở trong đó và chỉ có thể sử dụng một lần.
Nhưng Phong Thuật Châu ra đời, chẳng cần phải đạt đến huyền phủ cảnh mới sử dụng được mà có thể ở huyền chân cảnh cũng phong tồn được uy năng, mặc dù là hàng dùng một lần nhưng mức độ bao quát rộng hơn, chế tác đơn giản hơn.
Cho nên phù đạo dần dần trôi vào dĩ vãng.
Vậy thì Dương Thiên chế tác phù để làm gì, mua Phong Thuật Châu không ngon hơn sao?
Đáp án...thì đúng là không ngon hơn thật.
Bởi vì phù mà Dương Thiên đang vẽ chính là Thuấn Không Na Di Phù.
Liên đới đến lực lượng không gian, loại lực lượng cực kỳ hiếm thấy.
Lấy hiểu biết của Dương Thiên thì cũng chỉ biết duy nhất một cái tên, chính là Thần Hành Lão Nhân.
Quân Hoành Thiên Hạ.
Ngoài ra thì không có một cái tên nào khác, không phải vì không tồn tại mà là danh tiếng cũng không lan xa, đồng thời huyền linh có thuộc tính không gian cũng khá hiếm thấy cho nên tiềm lực phát triển cũng bị hạn chế rất nhiều, không có thành tựu cao cũng là dễ hiểu.
Thuấn Không Na Di Phù là một loại phù lục sử dụng để di chuyển, mỗi một tấm phù có thể để người sử dụng xuất hiện ở khoảng cách ba nghìn dặm trong chớp mắt.
Loại di chuyển này chỉ có thể cố định tiến lên bằng đường thẳng, hơn nữa không thể khống chế vị trí xuất hiện, hao tổn gần hết lực lượng không gian thì sẽ bị thả xuống, nhưng là một thủ đoạn bảo mạng cực tốt.
Đáng lý loại phù lục này sẽ không dễ bị thất truyền nhưng tỉ lệ người có thuộc tính không gian quá thấp đồng thời huyền văn loại không gian cũng quá khó tìm cho nên ở thời kỳ phù lục thịnh hành thì Thuấn Không Na Di Phù cũng có giá trị cực kỳ đắt đỏ.
Dương Thiên chậm chạp vẽ từng nét bút, lực lượng không gian theo không gian thạch tràn vào bút răng sói, du tẩu trển tấm phù, huyền văn tỉ mỉ hình thành, dần dần kết cấu lại thành đường dưới sự dẫn dắt của tinh thần ý niệm.
Bành!
Phù lục nổ tung, một cỗ gợn sóng không gian lan tỏa rồi nhanh chóng biến mất.
Đây là lần đầu tiên Dương Thiên chế loại phù này nên thất bại cũng không bất ngờ.
Dù có quen thuộc với huyền văn loại không gian này thì tỉ lệ thất bại cũng vô cùng cao cho nên không có gì phải nản lòng cả.
Dương Thiên lặng yên thể ngộ một hồi, suy xét xem sai lầm của mình nằm ở chỗ nào, sau đó mới từ từ cầm bút vẽ lá bùa tiếp theo.
Bành!
Lần này trụ lâu hơn một chút nhưng chung quy vẫn phát nổ, lực lượng không gian gợn lên từng đợt khiến cho Dương Thiên nhíu mày lại, nếu uy lực lại tăng thêm một chút có khi lại hủy đi nhiều đồ vật ở trong phòng mất.
Hắn thu hết toàn bộ những vật liệu kia lại, sử dụng phần nào thì mới lấy ra phần đó thôi, sau khi xác định không bỏ xót thứ gì mới yên tâm vẽ bùa.
Bành!
Bành!
Bành!
...
Liên tục thất bại mười một lần, đến tận lần thứ mười hai Dương Thiên mới mỉm cười hoàn thành được một lá bùa.
Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, Dương Thiên hơi thu lại nụ cười, không hài lòng.
Lá bùa này không quá ổn định, chắc chắn không thể di chuyển được quá xa.
Đánh giá tỉ mỉ một hồi, Dương Thiên thu hồi riêng lá bùa này lại, tiếp tục vẽ lá bùa tiếp theo.
Không bao lâu lại tiếp tục hoàn thành.
Lần này nét mực mượt mà trôi chảy, giống như hoa văn hình thành tự nhiên, hợp ý hợp lý, tỉ mỉ đến từng chi tiết, hiển nhiên là một lá bùa có chất lượng rất cao.
Cuối cùng Dương Thiên lặp đi lặp lại thao tác, trải giấy, chấm mực, vẽ bùa, thu hồi vào nhẫn chứa vật.
Động tác một mạch mà thành, nước chảy mây trôi không chút tì vết hơn nữa tốc độ càng ngày càng nhanh.
Đến khi sử dụng hết lá bùa trắng thì thời gian đã bất giác trôi đến nửa đêm.