Huyền Linh Ký


Trên bầu trời, một đường lửa chia đôi bầu trời, đường lửa này tập trung lại, sức nóng ở trung tâm dù cực kỳ kinh người nhưng lại không giống với “Phần Thiên” lan tỏa mọi phía mà hết sức nội liễm, cho nên những người bên dưới cũng không cảm thấy sợ hãi, bọn hắn vui mừng vì trở về từ chỗ chết.
Trong mắt bọn hắn hiện tại chỉ còn huyết võng, huyết võng được hình thành từ máu tươi của chính bọn hắn, hội tụ lại thành phòng tuyến cuối cùng, bảo trụ mạng sống cho chính bọn hắn.

Trong lòng bọn hắn lại sung bái Huyết Giáo đến cực hạn, ai nói Huyết Giáo là tà phái? Rõ ràng trong lúc tuyệt vọng nhất, bọn họ mới là người vươn tay ra cứu bình dân chứ không phải những “danh môn chính phái” kia.
Có điều, không phải ai cũng lâm vào trong điên cuồng.

Một số người rất nhanh liền nhận ra một điều.
Máu không thể ngừng chảy.
Tất cả máu tươi vẫn trào ra liên miên không dứt, dù cho dùng cách nào cũng không thể ngăn được dòng máu bị hút ngược lên trên bầu trời, hơn nữa tốc độ còn không ngừng tăng cao.
“Không! Chuyện gì xảy ra, tại sao ta không thể kiểm soát được dòng máu của mình?”
“AAA!!! Huyết Giáo đáng chết, mau ngừng tay!”
“Cmn đừng hút nữa, nếu không ta sẽ trở thành thây khô mất!”
“AAA van cầu các ngươi!”
Những lời nói này hết sức nhỏ lẻ, tốc độ lan truyền cực kỳ nhỏ bé trong tiếng hò reo của đại đa số người ở đây.

Hơn nữa những âm thanh kia rất nhanh liền biến mất, không có bất cứ người nào may mắn thoát khỏi, đều bị dọn dẹp sạch sẽ.
Không có ai nhận ra được, tại vị trí những người đó biến mất, có một đám người khoác áo vải đỏ, mái tóc trắng xám, làn da hơi ngăm chậm rãi hành tẩu.

Nơi chúng đi qua, không khí náo loạn liền bất giác trở nên thanh tịnh, chỉ còn từng dòng máu tươi chậm rãi chảy ngược về bầu trời.
Một người trong số đó, chính là thánh tử của Huyết Giáo, Huyết Vô Tu.
Huyết Vô Tu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, chăm chú vào thanh hỏa thương đang hạ xuống Tam Sinh Ngân Lân kia, hắn nhẹ giọng nói.
“Tây Pháp Vương, ngươi thấy chiến cuộc lần này thế nào?”
Huyết Giáo là thế lực vô cùng khổng lồ, ngoài giáo chủ ra còn có một phó giáo chủ cùng tứ đại pháp vương đều là cao thủ huyền phủ cảnh, bên dưới còn có một số trưởng lão đều đạt đến huyền phủ cảnh nhất trọng, có thể nói lực lượng hùng hậu.

Tây pháp vương chính là một trong tứ đại pháp vương của Huyết giáo, tên đầy đủ là Tây Môn Chiến Dã.
Tây Mông Chiến Dã để trần thân mình lộ ra cơ bắp cuồn cuộn cùng làn da màu đồng cổ, hắn suy nghĩ một chút rồi nói.
“Không có giáo chủ, khó mà thu được toàn thắng.”
Vô Tu gật đầu, cũng không ngoài ý muốn.

Những người trên bầu trời kia đều là Chuẩn Vương, không có Nhâm Vô Diện ở đây thì Huyết Giáo khó mà đối kháng được.
“Ngài không liên lạc được với sư phụ ta sao?”
Tây Môn Chiến Dã lắc đầu nói.
“Cho tới sáng nay cũng không nhận được đáp lại, nhưng tông chủ cũng không còn tiêu hao huyết giới nữa.”
Huyết Vô Tu nghiêm nghị suy tư một lúc rồi nói.
“Pháp vương chờ đợi thời cơ đi, ta nghĩ trận chiến này không còn kéo dài lâu nữa đâu.”
Tây Môn Chiến Dã gật đầu, tuy không nói gì nhưng Huyết Vô Tu có thể cảm nhận rõ ràng được chiến ý hừng hực bốc lên từ sâu trong linh hồn của hắn.
Đúng là một tên cuồng chiến.
...
Hỏa thương không chút trở ngại nào hạ xuống, bá đạo vô song nhắm thẳng vào Tam Sinh Ngân Lân.

Bá hỏa chi thương giống như bao phủ toàn bộ không gian, cho dù chạy tới nơi đâu cũng có thể nhìn thấy nó đang hạ xuống từ đỉnh đầu của mình.
Hà Tuyết Nguyệt đột nhiên xuất hiện ngang trên bầu trời, nàng chỉ kiếm về phía bá hỏa chi thương, hàn khí như sương phủ trắng đất trời.
Bầu trời giống như bị nàng lật úp lại, mặc dù kết giới phát ra ánh sáng đỏ rực nhưng lúc này toàn bộ bán đảo đều chìm vào trong bóng tối, giống như thay đổi từ ngày thành đêm.
Một vầng sáng chậm rãi hình thành trên đỉnh đầu của Hà Tuyết Nguyệt, vầng sáng càng ngày càng sáng, trở thành nguồn sáng duy nhất trong trời đêm, chói lọi giữa đêm lạnh.
Thần thông: Phụng Vũ Nguyệt Lâm.
Mặt trăng khuyết giống như lưỡi nhận lướt đi, không gian lách tách bị cắt thành một đường đen kịt, lần này là thật sự cắt ra không gian chứ không phải là tạo ra vài vết nứt nhỏ.
Hỏa thương đối mặt với mặt trăng này không có một chút sức chống cự nào, giống như một tờ giấy mỏng, dễ dàng bị chẻ đôi, sau đó toàn bộ hỏa diễm đều bị lực lượng không gian xoắn nát, hóa thành từng đốm lửa nhỏ rơi xuống mặt đất, như những con đom đóm le lói trước ánh trăng rực rỡ.
“Không!!!”
Chu Vô Bá hoảng sợ kêu lên, mắt thấy mặt trăng không ngừng tiến về phía mình mà hắn không thể tìm ra cách ứng đối được.

Từ trong lòng, Chu Vô Bá cảm thấy hết sức hoang đường, “Bá Hỏa” là chiêu số thành danh của lão, thế mà không chống chọi lại được mặt trăng này, rốt cục nàng ta sử dụng huyền linh thuật loại gì?
Mặc dù kinh hoảng nhưng Chu Vô Bá cũng không có ý định buông xuôi tính mạng của mình như thế, cơ thể của lão không ngừng chấn động, hỏa diễm quanh thân tăng vọt, ánh lửa cất cao trăm mét, dần dần hóa thành một khung cảnh tráng lệ.
Biển lửa ngập trời, trung tâm có một người đứng giữa biển lửa, giống như thần linh tại thế, khống chế hết thảy.

Hỏa diễm xung quanh không thể tổn thương được hắn, mà quanh thân của hắn lại không ngừng diễn hóa ra các loại hỏa diễm khác nhau, một một loại đều mang uy lực kinh người.
Đó là hình chiếu của Vực.
Phản ánh đạo của người tu luyện, cũng chính là một bước tiến thêm từ dị tượng khi đột phá huyền chân cảnh.
Bóng người bên trong biển lửa giống như đồng bộ với Chu Vô Bá, Chu Vô Bá nâng lên Hỏa Tiêm Thương, bóng người trong đó cũng dùng hỏa diễm ngưng tụ thành một thanh hỏa thương, hỏa diễm đơm kết hàng trăm loại, hình thành nhanh chóng.
Bá hỏa!
Chu Vô Bá mặt mày giữ tợn ném ra một kích, một kích này có thể nói là toàn lực, là một kích đỉnh phong nhất mà Chu Vô Bá có thể thể hiện ra.

Hắn chưa bao giờ nghĩ đến tuyệt chiêu của mình sẽ phải sử dụng trước một tiểu cô nương.

Trong lòng lão không khỏi thầm mắng Vân Sát một trận, tại sao lại để Hà Tuyết Nguyệt xuất hiện ở đây.
Uỳnh!!!
Thiên khung chấn động, không gian chia ra là đôi, bầu trời vỡ nát tan tành.
Vầng trăng giống như không thể cản phá, kích thước chỉ hơn nghìn mét nhưng dễ dàng đem bá hỏa đánh xơ xác, mặt trăng mặc dù sứt mẻ mấy chục mảnh nhưng thế đi không giảm, đánh thẳng vào Chu Vô Bá.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thân hình hiện ra bên cạnh Chu Vô Bá, đúng là thái thượng trưởng lão của Thanh Vân Tông, Quỷ Tước Vân Sát.

Tốc độ của hắn cực nhanh, trong chớp mắt liền kéo Chu Vô Bá rời xa hai nghìn mét, tránh khỏi kết cục bị một chiêu xẻ làm đôi.
Đáng tiếc, vẫn không thể hoàn toàn tránh hết được, cánh tay trái của Chu Vô Bá đã bị đứt đoạn một nửa, chỉ còn từ khuỷu tay trở lên đang chảy máu không ngừng, hàn khí không ngừng xâm nhập khiến cho Chu Vô Bá mất dần cảm giác ở phần vết thương.
Hàn khí của Hà Tuyết Nguyệt thật sự bá đạo, không làm đông máu nhưng lại có thể dật tắt hỏa diễm của Chu Vô Bá, hơn nữa còn không ngừng xâm nhập, muốn ăn mòn toàn bộ cánh tay của hắn.
Chu Vô Bá cắn ra hai chữ “tạ ơn”, sau đó liền dùng hỏa diễm, trực tiếp chặt đứt cánh tay của mình rồi cầm máu, động tác quả quyết đến không nhăn mặt lấy một cái.
Mặt trăng của Phụng Vũ Nguyệt Lâm cũng không dừng lại, lao thẳng về một góc của kết giới, lôi quang cùng hỏa diễm cuồn cuộn cũng không thể ngăn cản.
Oanh!!!
Kết giới giống như mặt trống bị gõ vang một cái, xuất hiện một cái khe kéo dài hơn nghìn mét, từ trong khe hẹp có thể nhìn thấy mặt biển ở bên ngoài.
Một đòn, thế mà suýt nữa kết liễu Chu Vô Bá cùng đục thủng kết giới.
Hà Tuyết Nguyệt lúc này lam y bay múa, cho dù mang theo khăn che mặt cũng không thể giấu được khí thế vô song của nàng, giống như tiên thần quân lâm thiên hạ, chấn nhiếp tất cả mọi người.
...
Roẹt!!!
Thân hình của Tiết Vô Quy xê dịch ra ngoài nghìn mét, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn về bốn phía.

Thời gian giao đấu mới gần hai giờ đồng hồ nhưng toàn bộ hành trình hắn đều bị Hồng Y treo lên đánh, dồn ép vô cùng mệt nhọc.
Kỹ xảo chiến đấu của Hồng Y quá mạnh mẽ, hắn chỉ cần hơi lộ sơ hở là bị đánh đến ngay, hơn nữa tốc độ của Hồng Y cực kỳ kinh người, cùng một cấp bậc mà hắn không bắt được đến nàng, càng quỷ dị là lực lượng của nàng giống như vượt qua hắn, chân nguyên càng hùng hậu hơn không biết bao nhiêu lần, vừa duy trì huyền linh vừa đấu pháp mà tim không nhanh thở không gấp.
Mà hai lão kia cũng quá vô dụng, mãi không bắt được người thì cũng thôi đi, lại còn để đối phương bổ ra kết giới.

Phải biết kết giới này bọn họ đã âm thầm bố trí hơn một tháng trời, gần như dung nhập hoàn mỹ vào bán đảo, lúc này mới qua chút thời gian đã bị đối phương bổ ra, làm sao mà chịu được.
Càng bực mình hơn là Chu Vô Bá bình thường hết sức ngông cuồng, hôm nay vừa mới ra sân đã bị người chém rụng một tay, đúng là thùng rỗng kêu to.
Tiết Vô Quy không dám ham đấu, thân mình chạy về phía kết giới, hắn muốn ngăn ngừa người khác thoát khỏi từ chỗ này.

Lão nắm chặt song kiếm, toàn thân lôi điện cuốn lên, tập trung vào hai tay, khuôn mặt bình lặng không thể hiện ra cảm xúc gì rõ ràng.
Ầm!!!
Đột nhiên, từ trong khe nứt vương ra một bàn tay, khô gầy như củi, đen như mực, móng vuốt sắc nhọn, đâm thẳng vào lưng của Tiết Vô Quy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui