Huyền Linh Ký


Ầm!!!
Tiết Vô Quy không hổ là cường giả đi ra từ song kiếm nhất mạch, tốc độ cực nhanh, cho dù bị đánh lén bất ngờ mà không có đề phòng vẫn lấy một góc độ rất xảo diệu, sử dụng hai kiếm chắn được một đòn chí mạng.
Nhưng lực lượng từ đòn đó không đơn giản, mặc dù Tiết Vô Quy đỡ được nhưng lực lượng từ đòn đó cũng khiến lão bay ngược về sau, rơi thẳng xuống mặt đất.
Lúc này, tất cả mọi người đều dừng tay, nhìn rõ xem ai là người vừa mới đánh lén Tiết Vô Quy.

Chỉ thấy ở trước vết nứt của kết giới lơ lửng một đám khói đen không rõ hình hài bên trong, cánh tay vừa rồi cũng chính là của nó, trông không khác nhiều so với “Ảnh Hóa” của Dương Thiên, hiển nhiên là đồng nguyên, đều là huyền linh thuật hệ hắc ám, thiện về ẩn nấp.
“Triệu Đạt!!!”
Tiết Vô Quy khó khăn lắm mới ngừng lại được cách mặt đất chỉ hơn hai trăm mét, hít sâu một hơi điều hòa khí tức xong lão mới gằn giọng hô tên kẻ vừa đánh lén mình.
Thiên ma thủ Triệu Đạt.
Ma Môn chi chủ, linh kiếp Chuẩn Vương.
Huyết Vô Tu ngăn lại Tây Môn Chiến Dã, vừa rồi lão đã có ý định xuất thủ kết liễu Tiết Vô Quy nhưng người đến là Thiên ma thủ thì hắn lại phải suy tính một chút.
Không thể hành động liều lĩnh được, việc thêm ra một tên Chuẩn Vương nữa khiến thế cục càng rắc rối, nếu Tây Môn Chiến Dã ra tay, chắc chắn sẽ trở thành công địch, đấy không phải là một nước đi khôn ngoan.

Ai bảo Tây Môn Chiến Dã có tu vi thấp đâu, bọn họ sẽ ưu tiên giải quyết “quả hồng mềm” trước là các chắc.
Huyết Vô Tu trong lòng trầm lãnh không gì sánh được, trong dự tính của hắn không có Ma Môn cho nên tất cả các dự tính từ trước đều bị đổ xuống sông xuống bể hết, lại phải chuẩn bị một phương án khác.

Tổng cộng có mười phương thế lực, vẫn còn hai bên mà hắn chưa nắm được tung tích, cho nên Huyết Vô Tu định làm một sát thủ trong bóng tối, ẩn nấp chờ thời cơ.
Đáng tiếc, không phải một mình hắn có mưu tính, Ma Môn chi chủ lại không định làm quân cờ của người khác, hắc khí quanh thân của hắn tản đi, vừa ra sân liền bật cười nói.
“Các vị đừng nhìn chằm chằm vào ta như vậy chứ? Ta cũng đâu có đến đây một mình, Tây Pháp Vương cũng đừng trốn nữa, đi ra cùng nói chuyện cho vui.”
Triệu Đạt vừa dứt lời, cái bóng của Tây Môn Chiến Dã đột nhiên co lại, hóa thành một hình tròn, sau đó từ trong hình tròn bắn ra một cột chân nguyên, từ mặt đất chiếu thẳng lên cao hơn nghìn mét, vô cùng nổi bật.
Huyền linh thuật: Ảnh tử đột kích
Tây Môn Chiến Dã phản ứng cực nhanh, chân phải đạp mạnh một cái liền bắn mình lên không trung.

Chiêu thức của Triệu Đạt tương đối nổi danh cho nên mọi người đều thông thuộc.

Ảnh Tử Đột Kích chẳng qua là một huyền linh thuật tầm thường mà thôi, ngoài việc tấn công bất ngờ và đuổi sát không bỏ thì uy lực cũng không quá mạnh mẽ, không làm tổn thương Tây Môn Chiến Dã được.
Nhưng mục đích của Triệu Đạt đâu phải hạ gục Tây Môn Chiến Dã đâu, hắn chỉ muốn kéo tên này lên mặt nước mà thôi, từ đó phân chia lại bố cục của cuộc chiến nhằm chuộc lợi lớn nhất.

Dương mưu của hắn không khó đoán, cách làm cũng rất đơn giản, rất trực tiếp, nhưng hiệu quả lại rất tốt.

Theo dõi truyện tại vtruyen.com/truyen/huyen-linh-ky để ủng hộ tác giả nha.
Tây Môn Chiến Dã triệt để bại lộ.
“Pháp vương, sử dụng chân huyết!”
Tây Môn Chiến Dã cũng không dám lơ là, đối mặt với một đám cao thủ Chuẩn Vương, hắn sẽ không ngu ngốc đến giữ lại sức mạnh của mình, ngay từ đầu phải lấy được một vị trí mới được.
Chỉ thấy Tây Môn Chiến Dã nắm chặt hai tay, trên cơ thể màu đồng cổ hiện lên từng tầng huyền văn, huyết văn phát ra ánh đỏ yêu dị đồng thời cơ thể của hắn chậm rãi phồng to lên, làn da lại hơi chuyển sang màu vàng kim.
Huyết võng phân chia bầu trời bây giờ giống như chịu đến lực hút từ Tây Môn Chiến Dã, nhanh chóng hội tụ về phía sau lưng của hắn, dần dần cụ hiện ra một huyết hải mênh mông.
Huyết hải: Kim Cương Chiến Thể.
Ánh đồng rựu rỡ pha trộn với huyết văn thẫm màu, mái tóc trắng bay múa lộ ra chiến ý trùng thiên, giống như chiến thần hàng thế, cùng cả thế gian là địch cũng không sợ hãi.
Thân hình cao hơn hai mét rưỡi, ánh mắt đen nhánh ngập tràn chiến ý.
Hắn chính là Tây Môn Chiến Dã.
Huyết Giáo, Tây Pháp Vương.
“Ha ha, không tệ.

Có thể cùng Chuẩn Vương tranh phong.”
Một tiếng cười vang lên tận trời, tiếng nói vừa ra, một bóng hình độ sộ khác, uy áp nặng nề tỏa ra bốn phía liền xuất hiện trước mặt Tây Môn Chiến Dã, bóng người phủ xuống Tây Môn Chiến Dã, nằng đề độ sộ như một ngọn núi cao.

Hắn cười lớn nói.
“Huyết Giáo cũng to gan lắm, lại dám để cho một tên huyền phủ cảnh tứ trọng đến đây tranh phong?”
Tây Môn Chiến Dã cũng không chịu kém cạnh, chiến ý tuôn trào nói.
“Ha ha, để Man Chủ chê cười rồi, giáo chủ có việc hệ trọng, Chiến Dã cũng chỉ có thể thay mặt mà thôi.”
Uỳnh!!!
Giống như trời đất xoay chuyển, hai luồng khí lãng càn quét bốn phía, không khí xơ xác đi trông thấy, hai luồng khí tức kinh khủng chạm nhau giống như sấm rền, xé toạc không khí dù cho cả hai đều không hề động đến tay chân.
Man Chủ cười lớn nói.
“Ngươi rất không tệ.”
Nói xong thân hình đã đến gần Tam Sinh Ngân Lân, đứng ở trung tâm của tất cả mọi người, cười lớn.
“Mấy lão già các ngươi càng càng không cần thể diện.

Mấy trăm tuổi đầu rồi lại đi vây công nữ nhân trẻ tuổi.

Đúng là không (biết) (xấu) hổ danh chính đạo.”
“Tiếu Thiên Chân, ngươi lại định gây rối cái gì?”
Vân Sát hừ lạnh nói, đôi mắt híp lại như sợi chỉ.
Man Chủ nắm lấy thanh chùy răng sói của mình quát.
“Không quen nhìn đám lão già không biết xấu hổ như các ngươi mà thôi.”
Nói xong chùy ở trong tay đã đập xuống, bầu trời giống như gánh chịu lấy một vết lõm, toàn bộ không gian đều bị co nén lại hình thành một cây chùy đập thẳng về Vân Sát.
Oanh!!!
Vân Sát giống như không thể chống cự, chơ mắt nhìn một chùy hạ xuống, đập tan thân thể của mình thành bụi mịn, mảnh vỡ cũng không còn.

Lực lượng của Man Chủ không ngừng, dồn ép bốn phía, cuối cùng đập thẳng vào trên kết giới, đem kết giới đánh lõm sâu một cái hố lớn, tốc độ khôi phục vô cùng chậm.
Huyền linh thuật: Vân Độn.
Lực lượng tan hết, một làn gió nhẹ thổi qua, Vân Sát lại chậm rãi hiện hình, đứng nguyên tại chỗ cũ, hai tay chắp sau lưng mà nói.
“Ngươi rốt cục có ý gì?”
“Ta không có ý gì cả, trái lại mấy đại môn phái các ngươi âm thầm bố trí kết giới vây khốn mọi người ở đây là có ý gì?”
Tiết Vô Quy từ phía dưới bắn vọt lên trời mà nói.
“Cũng không có ý gì, chẳng qua là bắt mấy kẻ đến gây rồi mà thôi.”
Lời nói vừa xong Tiết Vô Quy đã đến gần Triệu Đạt, song kiếm như vũ bão trút vào Triệu Đạt.

Triệu Đạt được bao phủ trong làn khói đen, khói đen lại vươn ra hàng trăm xúc tu, đối chọi lại Tiết Vô Quy.
Huyền linh thuật: Thiên ti vạn thủ.
Triệu Đạt chắp tay sau lưng cười nói.
“Ý Song Thiểm các hạ nói ta là kẻ gây rối sao?”
“Vậy ý ngươi là Ma Môn đến đây để làm việc tốt?”
Tiết Vô Quy cũng không chịu thua kém, đáp trả từng lời nhưng vẫn không thể tấn công xuyên qua được Thiên ti vạn thủ.
“Chẳng qua ta hiếu kỳ bên trong thế cờ nghìn năm cất giấu bí mật gì mà thôi.

Ta cũng đâu có làm gì mà nói rằng ta gây rối.”
Triệu Đạt nhún vai nói, đúng là lời nói của hắn tuy không nhiều nhưng lại trở thành kẻ dẫn dắt toàn bộ câu chuyện, lập tức đem sự chú ý của mọi người dẫn về phía Dương Thiên.

Đem cục diện rối rắm hướng về phía người nắm giữ hộp ngọc, còn hắn lại một lần nữa làm người xem cuộc vui.
Dương Thiên chắp tay sau lưng, cười như không phải cười mà nhìn Triệu Đạt nói.
“Vậy Triệu môn chủ muốn lấy hộp ngọc để mở ra xem sao?”
Triệu Đạt bên ngoài tươi cười, trong lòng thầm ghi hận Dương Thiên, nếu như có cơ hội chắc chắn sẽ hạ sát thủ.

Tên tiểu quỷ này thế mà dám tính phản công hắn, đúng là hỗn lão.

Tuy thế trên mặt Triệu Đạt vẫn nở nụ cười thong dong nói.
“Nếu như tiểu hữu không ngại, ta có thể mở ra cho mọi người cùng xem.”
“Ha ha, ta không ngại, có điều các vị ở đây thì không biết được.”
Dương Thiên bật cười, trong âm thầm lại truyền âm cho Hà Tuyết Nguyệt.
“Chúng ta chuẩn bị rời đi.”
Nhưng Hà Tuyết Nguyệt lại ngăn cản.
“Bên ngoài có mai phục.”
Lời nói này làm cho sắc mặt của Dương Thiên trầm xuống.

Cmn, tại sao nhiều thế lực như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui