Vân Lan, Bắc Bình Quan.
Chiến trường trước quan ải, khói lửa ngập trời, khói đen nghi ngút, trời hè cùng lửa nóng rừng rực khiến cho bầu không khí vô cùng ngột ngạt.
Máu nhiễm đỏ toàn bộ toàn bộ cỏ ở chiến trường, thây xác rải đầy đất.
Tuy không thật sự thây chất thành núi máu chảy thành sông nhưng máu đã khiến đấy chảy thành bùn.
Một nhóm binh lính Vân Lan đang chậm rãi hồi thành.
Khi đi, đại quân hơn vạn người, khi về không đủ một nghìn.
Người dẫn đầu...là Dương Tiềm Ngạn.
Lúc này trên mặt nàng có thêm mấy vết sẹo, khuôn mặt lấm lem máu và đất, tóc nàng buông xõa, bị người chặt đứt lọn tóc búi, đuôi tóc còn có chút nham nhở.
Áo giáp của nàng lúc nàny đã tàn phá không thành hình, trên lưng còn cắm lấy sáu mũi tên, kiếm trên tay cũng sứt mẻ không ít.
Chân của Dương Tiềm Ngạn có vẻ mang thương, bước đi cũng không quá vững vàng.
Không chỉ riêng Dương Tiềm Ngạn mà cơ hồ tất cả binh lính ở đây đều mang thương thế trên thân.
Có người thiếu chân kẻ thiếu tay, nhưng sắc mặt mọi người không có nặng nề, không có bi thương mà còn có chút cười.
Không sai, bọn họ còn cười được.
Tuy nhiên dưới nụ cười đó có ý che giấu một chút mất mát.
Đoàn người di chuyển rất nhanh, đã đến dưới chân thành.
Dương Tiềm Ngạn giơ tay, báo hiệu dừng lại.
Một đám thương binh, tuy khi di chuyển không thành hàng, người nọ đỡ người kia, nhưng ngay lúc này mỗi người đứng vào vị trí, xếp thành đội ngũ.
Mười hàng mỗi hàng tám đến chín người, khuôn mặt nghiêm trang.
Dương Tiềm Ngạn cũng chống kiếm bước lên, ánh mắt ngước lên tường thành.
Trên tường thành, tổng chỉ huy của Bắc Bình Quanh đứng ở trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng.
“Dương Tiềm Ngạn, ngươi có biết tội của mình hay không?”
Dương Tiềm Ngạn không trả lời, nàng đảo tay lấy ra một cái bọc vải, ném lên trên tường thành.
Bọc vải này rõ ràng là lá cờ của Đường Đô Vương triều, bọc vải rơi xuống đất, máu thẫm chảy ra, bọc vải mở tung.
Một cái đầu người lăn xuống dưới chân của tổng chỉ huy.
Tổng chỉ huy cũng không thay đổi gì, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ nhìn vào đầu lâu dưới chân mình, nhìn qua một chút liền đưa ánh mắt trở về Dương Tiềm Ngạn.
“Ngươi, vì báo tư thù, mang theo binh lính truy đuổi qua sông, tổn thất thảm trọng.
Ngươi lại chỉ mang về cho ta một cái đầu người.
Ngươi biết tội sao?”
Dương Tiềm Ngạn không đáp, nàng khẽ mỉm cười nói.
“Đây là ta tự chủ trương, không liên quan đến binh lính của ta.”
Tổng chỉ huy nhíu mày nói.
“Ngươi không có tư cách đàm điều kiện.”
Dương Tiềm Ngạn im lặng không nói gì, tổng chỉ huy ngẫm nghĩ một chút liền nói.
“Tất cả hạ một bậc quân hàm.
Riêng Dương Tiềm Ngạn, kháng lệnh, tự ý chủ trương truy đuổi địch nhân, khiến cho quân lính tổn thương thảm trọng...”
Nói đến đây, trái tim mỗi người đều nhấc lên, giống như bị ngưng lấy một nhịp theo lời nói của tổng chỉ huy.
“...tước bỏ quân hàm, tịch thu toàn bộ chiến công.
Chuyển về lữ đoàn ba.”
Mấy người đứng trên tường thành đều thở dài một hơi, có điều không ai tỏ ra gì ở ngoài mặt.
Chẳng qua, ý vui mừng không thể che giấu được, bầu không khí căng thẳng cũng buông xuống, nhẹ nhõm không ít.
“Mở cổng thành!”
Tổng chỉ huy ra lệnh một tiếng rồi rời đi, không nhìn ra cảm xúc bực mình hay vui vẻ, không ai đi suy đoán.
Ai cũng biết, tổng chỉ huy...không nên động vào.
Dương Tiềm Ngạn cũng không nghỉ ngơi, cũng không tiến vào thành.
Bàn Lôi lấy xuống thủ cấp của tướng địch, đi theo phía sau Dương Tiềm Ngạn.
Lại tới, mộ phần các chiến hữu của nàng.
“Các huynh đệ, thù này...ta đã báo rồi!”
Mũi kiếm sứt mẻ của nàng đâm xuyên qua đầu của Cổ Khai, cắm trước mộ phần, khóe mắt đỏ lên.
Đột nhiên, cơ thể của Dương Tiềm Ngạn lung lay, ngã về phía sau.
Bàn Lôi hoảng hốt tiến lên, đỡ lấy cơ thể của nàng.
Một cảm giác mát lạnh lan tràn trong bàn tay của Bàn Lôi.
Là máu tươi.
Bàn Lôi hoảng hốt, hồi phục dịch cùng hồi phục phù các loại bị Bàn Lôi tìm cuốn cả lên.
...
Năm ngày sau, Vân Lan, Thái Hòa Điện.
Ầm!!!
Khí tức vương giả bao trùm toàn bộ hoàng cung, những người trong hoàng cung chỉ cảm thấy một áp lực khổng lồ, giống như trời sập xuống, ép ngược chặt xuống mặt đất.
Lạc Hoàng Hải ngồi trên hoàng vị sắc mặt tức giận nhìn về phía dưới.
Ở nơi đó...năm vị đội trưởng Kim Vũ Vệ đang quỳ, trên thân khí tức bất ổn, hiển nhiên tổn thương chưa lành.
“Đội trưởng đội hai Kim Vũ Vệ tử vong, xương cốt cũng không còn?”
Lạc Hoàng Hải hỏi lại một lần, ngữ khí nặng tựa thái sơn, mỗi một lời đều khiến cho đại điện rung chuyển.
Tiếng nói như sấm, chấn động đến đám thái giám cung nữ đều choáng tai hoa mắt.
“Sáu đội trưởng, Linh Kiếp Chuẩn Vương, tài nguyên, chiến pháp, huyền binh đều là đỉnh cấp.
Cuối cùng cái gì cũng không chiếm được, không làm được, lại bị giết một người.
Các ngươi xứng với danh Kim Vũ Vệ sao?”
Lạc Hoàng Hải tức giận, mà không giận cũng không được.
Kim Vũ Vệ có thể nói là đội quân tinh nhuệ nhất của Vân Lan, chịu tránh nhiệm canh giữ hoàng cung, thậm chí là đại diện cho hoàng uy, là bộ mặt của hoàng thất.
Cuối cùng, số lượng thì nhiều, đánh thì không lại người ta.
Một đám cao thủ võ lâm mà thôi, đánh thương người ta cũng không đánh được.
Năm vị đội trưởng của Kim Vũ Vệ quỳ rạp xuống mặt đất, ba người còn ho khụ khụ mấy tiếng, sắc mặt trắng bệnh.
“Tội thần đáng chết!”
“Đáng chết, tiêu tốn tài nguyên cho các ngươi chỉ để đáng chết? Trở về dưỡng thương đi.
Mười ngày sau đi Man Sơn, để hắn cho ta một câu trả lời.”
“Chúng thần tuân lệnh!”
Đại đội trưởng của Kim Vũ Vệ đứng dậy, không ngừng ho khan.
Tuy ba người truy sát Tây Môn Chiến Dã một chết hai trọng thương nhưng còn chưa thảm bằng ba người ở lại.
Ba người này bị Hà Tuyết Nguyệt đóng băng, hàn khí nhập thể, đến nay cũng chưa từng khỏi được, lạnh lẽo ho khan không ngừng.
Ba người đi truy đuổi Tây Môn Chiến Dã cũng không may mắn, vô tình gặp phải Nhâm Vô Diện, bị đánh chết một người, huyết nhục bị thôn phệ hết sạch.
Còn hai người sống thì bị truy sát vạn dặm, kém chút cũng không còn mạng trở về.
May mắn đến cuối cùng gặp được ba người của đại đội trưởng mới dọa lui Nhâm Vô Diện.
Kết quả như thế cũng không khó hiểu, bởi vì Nhâm Vô Diện, ít nhất đã là nhất kiếp chuẩn vương, mượn nhờ huyết giới có thể mạnh hơn nhị kiếp chuẩn vương, thậm chí là nhị kiếp cực hạn.
Ba người kia bại cũng không có gì ngoài ý muốn cả.
Đợi Kim Vũ Vệ lui ra, Lạc Hoàng Hải ra lệnh một cái.
“Cẩm Y Đại nghe lệnh!”
Một thoáng sau, một bóng người áo tím như mây nhanh chóng đi vào đại điện, quỳ xuống nói.
“Thần nghe lệnh!”
“Quét sạch cứ điểm của Huyết Giáo.”
“Tuân chỉ!”
Cẩm Y Đại cũng tức là đại đội trưởng của cẩm y vệ, cũng là người lãnh đạo trực tiếp của cẩm y vệ.
Thông thường, cẩm y vệ sẽ không xuất động, sẽ chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ hoàng cung cùng điều xét quan lại.
Nhưng lần này để cẩm y vệ xuất động, vừa cho thấy thái độ của hoàng tộc, cũng coi như dốc toàn lực.
Cẩm y vệ không phải chiến sĩ giống như Kim Vũ Vệ, cẩm y vệ thiện điều tra, ám sát, thủ đoạn nhanh chóng dứt khoát.
Lần này xuất động Cẩm Y Vệ có thể nói Huyết Giáo khó mà thoát được.
Cẩm Y Đại rời đi, tốc độ nhanh như một bóng mờ.
Tu vi của hắn cũng là linh kiếp chuẩn vương, lại nói cẩm y vệ ngang hàng kim vũ vệ, kim vũ vệ có sáu vị chuẩn vương thì cẩm y vệ cũng sẽ không ít hơn con số này.
Còn chưa kể...kim vũ vệ có mười hai vị đội trưởng, cẩm y vệ có tám đội trưởng, con số chuẩn vương còn có thể thể lên đến hai mươi.
Thái Hòa Điện vắng lặng, một hồi lâu sau, Lạc Hoàng Hải tán đi thần uy, hắn tiếp nhận thông tin truyền âm của ai, một lúc lâu sau mới nghe xong tin tức, sắc mặt âm trầm, ánh mắt thâm sâu như biển không biết suy nghĩ điều gì.
...
Các đại môn phái chấn động không ngớt, lão tổ bỏ mạng, trưởng lão trọng thương, tông chủ rớt tu vi, chuyện nào cũng là chuyện lớn, lớn đến dọa người.
Môn phái rung chuyển, ngưỡng cửa sụp đổ cũng không xa.
Man Chủ về đến Man Sơn mặc dù có thể đảm bảo Man Sơn không ngã nhưng hắn lập tức tuyên bố bế quan, đồng thời phong sơn, mười năm cũng không cần ra ngoài.
Không ai rõ Man Chú có mục đích gì, nhưng Man Sơn cũng không thể nhờ phong sơn mà đứng ngoài bàng hoàng, chẳng qua không rung chuyển mạnh mẽ như ngũ đại môn phái mà thôi.
Nói đến ngũ đại môn phái, Huyết Đao Tông có thể nói là kẻ không bị ảnh hưởng gì, lần này bọn hắn không có cao tầng đến tranh đoạt cho nên không có tổn thất, chỉ mất một chút thiên tài mà thôi.
Nhưng Huyết Đao Tông cũng không dễ chịu, từ sau khi bị Hồng Y đánh cho một trận, Huyết Đao Tông mới chịu thu liễm không ít, lại còn bị các môn phái khác nhằm vào.
Nói đi cũng phải nói lại, Cửu Tiên Sơn mặc dù yếu nhưng cũng không thể trêu vào, Hồng Y...quá mạnh, mạnh áp đảo với tất cả các thái thượng trưởng lão của tứ đại môn phái còn lại.
Tóc trắng phấp phới, hồng y như huyết, chẳng trách mấy vị kia tương đối kiêng kỵ nàng.
Chỉ là không biết vì sao nàng không bao giờ bùng phát thực lực của mình.
...
Dương Thiên ngồi tại một mỏm đá cao, mắt nhìn mặt trời chìm dần vào mặt biển, tà dương như máu, đỏ rực biển trời.
Thương thế của Dương Thiên đã khôi phục không sai biệt lắm, toàn bộ các phương diện cũng được tăng cao.
Mượn nhờ sức mạnh của Bất Diệt Chi Tâm, Dương Thiên thấy thân thể của mình lại mạnh mẽ lên không ít, đồng thời khả năng khôi phục cũng nhanh lên rất nhiều.
Vết thương nghiêm trọng nhất của Dương Thiên chính là ở mắt, sử dụng Dương Âm Nhãn khiến cho mắt trái của hắn tạo ngộ trọng thương, hiện tại thị lực cũng bị ảnh hưởng không nhỏ, lúc này không còn quá tinh bén nữa.
Một bên thị lực tốt, một bên thị lực kém, thật sự rất khó chịu, qua mấy ngày rồi mà Dương Thiên vẫn chưa quen được cảm giác này.
Hà Tuyết Nguyệt dựng lên một ngôi nhà băng ở giữa hòn đảo, nàng cũng không tu luyện, chỉ lẳng lặng ngồi trên nóc nhà nhìn mặt trời xuống núi.
Vị trí của nóc nhà lại ngang bằng với mỏm đá mà Dương Thiên đang ngồi, khoảng cách cũng gần.
Dương Thiên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
“Nguyệt, tu vi của nàng là thế nào vậy?”