“Thế nào?”
Hà Tuyết Nguyệt nhìn sang, hỏi tu vi của nàng thế nào là thế nào? Chẳng hề cụ thể nên Hà Tuyết Nguyệt không biết nói gì.
Dương Thiên cười cười hỏi rõ.
“Tu vi của nàng tăng tiến quá nhanh.”
Hà Tuyết Nguyệt lần này giống như nghe hiểu, Dương Thiên kỳ quái tại sao nàng tăng tiến nhanh như vậy thôi, cũng không có gì khác thường.
Suy nghĩ kỹ càng, Hà Tuyết Nguyệt nhẹ nói.
“Ngươi quá chậm.”
Dương Thiên: ???
Dương Thiên cạn lời, không có gì để nói rồi.
Nghe giống như đang cà khịa vậy, nhưng thực tế thì Hà Tuyết Nguyệt nói chuyện bình thường chứ không hề có ý như vậy, Dương Thiên thở dài một cái, ngẫm nghĩ rồi hỏi.
“Nàng là nhị kiếp chuẩn vương rồi à?”
Hà Tuyết Nguyệt lắc đầu, vốn không định lên tiếng nhưng thấy Dương Thiên nhìn nàng chằm chằm liền nói.
“Ta chỉ cần độ một linh kiếp.”
Dương Thiên nhíu mày, ý Hà Tuyết Nguyệt là Nhật Linh Kiếp sao.
Nhưng hắn tự thân cảm nhận thần thức của nàng, đáng lẽ đã độ hai kiếp rồi chứ.
Giống như nhìn ra sự nghi hoặc của Dương Thiên, Hà Tuyết Nguyệt nói.
“Độ một kiếp có thể thành Vương.”
Dương Thiên không hiểu, những có thể ảnh hưởng đến bí mật tu luyện của Hà Tuyết Nguyệt cho nên hắn không hỏi nữa mà chuyển sang chuyện khác.
“Nàng quen Trầm gia chứ?”
Hà Tuyết Nguyệt lập tức đáp lại.
“Biết, không quen.”
Dương Thiên lập tức hỏi tiếp.
“Trầm Mộng Thư, hương mộc linh thể.
Hơn bốn trăm tuổi, linh kiếp chuẩn vương.”
Hà Tuyết Nguyệt nhìn Dương Thiên một cái giống như suy nghĩ cái gì rồi nói.
“Trầm Hương Cốc?”
Dương Thiên gật đầu, Hà Tuyết Nguyệt thế mà biết.
Nhưng nghĩ đến không có gì lạ cả, Trầm Chấn Y có vẻ quen biết với nàng, mà Trầm Chấn Y lại đến tìm Trầm Mộng Thư, rõ ràng là có biết đến.
Dương Thiên cũng không vòng vo.
“Trầm Mộng Thư muốn độ Tinh Thể Kiếp, ta tới hỗ trợ.”
“Giao dịch?”
Dương Thiên thấy ngữ khí của Hà Tuyết Nguyệt thoáng nghiêm nghị, hắn cũng nghiêm túc gật đầu một cái.
“Đúng vậy, là giao dịch.”
Hà Tuyết Nguyệt nhẹ nói.
“Được.”
Bầu không khí lại lâm vào tịch mịch, gió nhẹ thổi qua mang theo hương biển có chút mặn ngọt vị muối cùng với tiếng sóng vỗ liên miên.
Một hồi lâu sau, Dương Thiên gỡ xuống Cố Ngưng Giới ở tay trái.
Đồng thời lấy ra chút vật liệu, nhẹ nhàng minh khắc huyền văn, đánh vào trong Cố Ngưng Giới.
Hà Tuyết Nguyệt lặng yên nhìn Dương Thiên thao tác, thời gian chậm rãi trôi qua, cũng không tỏ vẻ nhàm chán, cảnh nhàn người yên có chút thoải mái.
Một giờ sau, huyền khí của Dương Thiên thối luyện cố ngưng giới, nhờ có chút đặc tính của thiên sát cương khí mà huyền khí nóng rực cho nên thối luyện một lượt cũng không tỏ ra yếu kém.
Ý niệm làm tay, huyền khí làm búa, không ngừng rèn luyện.
Dù gì thì Dương Thiên cũng đã từng học luyện khí, một chút thao tác thông thường thì không làm khó được hắn.
Đương nhiên nếu để Dương Thiên rèn đúc một huyền binh cao giai thì hắn còn lâu mới làm được, chí ít trên huyền binh cấp bốn là không thể nào.
Lại qua thêm hai giờ, tổng cộng là ba giờ đồng hồ, cố ngưng giới được Dương Thiên thối luyện hoàn thành, chiếc nhẫn này bị rèn luyện càng lúc càng mảnh càng lúc càng nhỏ.
Kiểu dáng đơn giản không đổi nhưng lại trở nên chút sáng bóng cùng tinh tế.
Cuối cùng Dương Thiên đưa cho Hà Tuyết Nguyệt, thấy nàng vẫn đang nhìn mình chằm chằm thì nói.
“Tặng nàng, có thể dùng để liên lạc với người trong Nhật Nguyệt Các.”
Hà Tuyết Nguyệt híp híp mắt, cũng không nói gì mà tiếp nhận lấy cố ngưng giới, thần thức luyện hóa rồi thâm nhập tìm tòi.
Cũng không nhìn ra có gì đặc biệt, chẳng qua cảm ứng một chút rung động ở khoảng cách xa, đồng thời vừa động niệm liền có thể liên lạc đến.
Xung quanh cũng chỉ có thể cảm nhận đến Dương Thiên, nàng vừa động niệm Dương Thiên liền có thể cảm nhận ý niệm của nàng tìm đến, hơn nữa không phải thông qua huyền khí sắp xếp mà trực tiếp cho thông tin truyền vào trong đầu.
“A.”
Dương Thiên: ???
Thôi được rồi, kệ nàng chơi đi.
Dù sao cũng không có thông tin gì để giao tiếp.
Dương Thiên nhìn lên bầu trời, sao sáng lấm tấm trên không trung.
Dương Thiên không để ý ánh mắt của Hà Tuyết Nguyệt hơi long lanh, khóe miệng khẽ nhếch, lặng lẽ đeo nhẫn lên tay phải.
...
Một tháng sau, ngày một tháng tư.
Thanh Tĩnh Thành, Dương Thiên cùng Hà Tuyết Nguyệt ngồi trong xe ngựa đi vào trong thành.
Bộ dáng của Dương Thiên lúc này đã không khác gì lúc mới đến đây, không phải bộ dạng “Hạo Nhật” nữa, chẳng qua làn da càng thêm ngăm đen mà thôi.
Hà Tuyết Nguyệt cũng đã được nghe Dương Thiên giới thiệu về Nhật Nguyệt Các, Thần Hành Thương Hội tạm thời là thế lực phụ thuộc của Nhật Nguyệt Các.
Nghe vậy là thấy Nhật Nguyệt Các có quy mô thế nào.
Thời gian này, Thần Hành Thương Hội chỉnh hợp mạng lưới thương đạo của mình trong toàn bộ Đông Nam Vực, lúc này đã đột phá mạnh mẽ, so với một trong ba đại thương hội còn lại thì mạnh hơn một chút, có xu thế đứng đầu.
Còn vị trí cuối cùng...hiện tại có lẽ là Hoa Hồng Thương Hội.
Hoa Hồng Thương hội vốn cũng không phải mạnh nhất, lúc này liên tục bị Hồng Nguyệt Dao đào chân tường cùng đoạt thị trường, không rơi xuống vị trí cuối cùng thì mới lạ đấy.
Dương Thiên thuận lợi đi đến Thần Hành Thương Hội, cũng không gặp trở ngại gì gặp được Lâm Nhất, phó hội trưởng của thương hội, huyền phủ cảnh nhị trọng.
Lâm Nhất khách khí tiếp đón.
“Dương công tử, đã lâu không gặp.”
Dương Thiên nhẹ nhàng thưởng trà, Hà Tuyết Nguyệt thì không nói gì, yên lặng ngồi ở một bên.
Dương Thiên uống xong một ngụm trà mới nói.
“Lâm hội phó, đã lâu rồi không gặp.”
Lâm Nhất gật đầu, ánh mắt đánh giá Hà Tuyết Nguyệt một chút nhưng cũng không dám dò xét quá mạnh, bởi vì lão cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm trí mạng khiến cho lão lạnh cả sống lưng.
Người này là ai?
Không lẽ là trưởng bối của Dương Thiên?
Nhưng nàng cực kỳ trẻ tuổi, có lẽ không đến ba mươi, thậm chí là hơn hai mươi một chút mà thôi, nhưng thực lực...quá kinh khủng, có lẽ không yếu hơn lão Diệp ở bên kia.
“Ta đã cho người thông báo cho các chủ, Dương công tử chờ đợi một chút.”
Trước đây Quân Thanh Uyên đã dặn dò có thể dẫn Dương Thiên trực tiếp đến gặp nàng.
Nhưng mấy hôm trước Quân Thanh Uyên mới xuất quan, tu vi tiến nhanh, hiện tại đang củng cố cảnh giới cho nên không tiện dẫn Dương Thiên đi qua đó.
Không bao lâu sau, Quân Thanh Uyên nhẹ bước tiến đến.
Khác với trước kia, tuy vẫn có nhẹ nhàng khinh linh nhưng lại nhiều thêm một cỗ khí thế hùng uy bá đạo, chuyên quyền quyết đoán cùng với một chút không hòa hợp.
Cảm giác này rất nhẹ, đổi lại là một huyền chân cảnh nào đó thì khó có thể làm ra nhưng Dương Thiên có thể dễ dàng bắt lại điểm khác thường này.
Huyền linh xảy ra chuyện rồi?
Quân Thanh Uyên bước đi nhanh chóng, cũng chưa ngồi xuống vị trí chủ vị mà cách Dương Thiên một đoạn đã lên tiếng chào hỏi.
“Dương công tử, đã lâu không gặp.”
Lời nói này khiến cho Lâm Nhất lóe lên một ánh mắt kỳ lạ, nhưng lão cũng không nói gì, đánh giá nhiều vị các chủ nhà mình một chút.
Lần này Quân Thanh Uyên lên tiếng, tiếng nói như thanh thủy, nhu hòa vô cùng chứ không phải tiếng rè rè khó nghe, bởi vì lần này là nàng mở miệng nói chuyện, đây mới là giọng nói chân thật của nàng.
Dương Thiên chưa lên tiếng thì Quân Thanh Uyên đã nói tiếp.
“Công tử, chúng ta vào trong rồi nói chuyện.”
Sắc mặt của Lâm Nhất càng cổ quái, lão luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Các chủ nhà hắn có phải quá khiêm nhường không, giống như còn mang theo một chút cung kính vậy.
Điều này không tốt chút nào, cho dù có “chấm” Dương Thiên thì cũng phải giữ giá của mình chứ.
Quân lão mà biết...không biết sẽ nghĩ như thế nào đây.
Lâm Nhất còn muốn nhắc nhở Quân Thanh Uyên một cái, nhưng nàng đã nói trước.
“Lâm hội phó, ngài đi xử lý công chuyện đi, không cần quản bọn ta.”
Dương Thiên cũng cáo lui một tiếng rồi bước đi, để lại Lâm Nhất đứng ở một chỗ ấp úng, nửa ngày không lên tiếng được.
Trong lòng lão thầm nói không tốt, nhanh chóng rời đi, đi tìm Trương Ấu.
Trong gian phòng của mình, Quân Thanh Uyên cung kính đứng ở một bên, có chút câu nệ.
Mà Dương Thiên cùng Hà Tuyết Nguyệt thì lại ngồi ở vị trí chủ vị, người trái người phải, tình cảnh có chút quỷ dị.
Dương Thiên khẽ cười nói.
“Đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng một chút đi.”
Quân Thanh Uyên rụt rè, đây không phải phong thái bình thường của nàng, mặc dù nàng không cứng cỏi đến đâu nhưng cũng không nên rụt rè ở trước mặt Dương Thiên mới đúng.
Nhưng lúc này nàng đúng là rụt rè lưỡng lự, cực kỳ xoắn xuýt không biết nói gì.
Dương Thiên thấy vậy cũng không vòng vo mà hỏi thẳng.
“Huyền linh xảy ra vấn đề gì sao?”
Quân Thanh Uyên có chút cảm động nhìn về Dương Thiên, vừa gặp liền hỏi thăm quan tâm thuộc hạ là điều không thường thấy.
Lần đó kỳ thực nàng đã quy phục Dương Thiên, luôn cho mình là thủ hạ, chứ thực tế cũng không hẳn là vậy, chí ít Dương Thiên cũng không đối đãi nàng như thuộc hạ mà là bằng hữu.
Tuy cảm động nhưng Quân Thanh Uyên cũng không nói gì, ánh mắt lưỡng lự len lén liếc qua Hà Tuyết Nguyệt.
Dương Thiên cười trừ, ý niệm câu thông Tinh Võng Văn.
“Đều là người một nhà, không cần phải đề phòng.”
Quân Thanh Uyên giật mình, cảm ứng một cái liền thấy hai nguồn cộng minh, hơn nữa cảm giác cộng minh này đều là Tinh Chủ.
Hóa ra nữ nhân này là một vị Tinh Chủ, điều này khiến cho Quân Thanh Uyên nhẹ nhàng thở ra.
Thời gian này nàng chỉnh hợp Tinh Võng, cũng từng bước thấy được sự cường đại của hệ thống này, có thể nói là không ra khỏi cửa cũng có thể biết rõ thiên hạ.
Mặc dù chưa đào sâu được bí văn mật chuyện gì nhưng riêng việc lan truyền nắm bắt thông tin, chiếm dữ tiên cơ đã cực kỳ lợi hại, nhờ đó mà thương hội kiếm lời không ít.
Chẳng qua, quá tốn tiền.
Duy trì một bộ máy khổng lồ như thế tiêu tốn không biết bao nhiêu tài nguyên, mỗi lần kiểm kê là Quân Thanh Uyên lại nhỏ máu trong lòng, nếu không có Tinh Võng tiêu hao thì Thần Hành Thương Hội đã trở thành nhà giàu nhất đại vực rồi.
Quân Thanh Uyên lập tức lên tiếng chào hỏi ở trong Tinh Võng.
“Xin chào, ta là Quân Thanh Uyên.
Cũng là Tinh Chủ, là người một nhà.”
Hà Tuyết Nguyệt gật đầu, vốn định không nói gì nhưng nhìn thấy ánh mắt sáng rực long lanh của Quân Thanh Uyên, nàng ngẫm nghĩ một chút liền dùng thần niệm trả lời trong Tinh Võng.
“Nhật Nguyệt Các, Nguyệt Chủ Lãnh Nguyệt.”
Quân Thanh Uyên sắc mặt cứng đờ.