Gạt bỏ ý chí.
Dương Thiên suy nghĩ đến biện pháp này nhưng rất nhanh liền bỏ qua.
Biện pháp này không được.
Không phải không thể thực hiện được mà là quá phí phạm.
Không biết bao nhiêu năm qua đi mới có một huyền linh nửa cấp sáu được cấy ghép thành công, hiện tại gạt bỏ ý chí của nó thì quá phí phạm.
Gạt bỏ ý chí cũng đồng nghĩa với việc cắt đứt con đường tiến bộ của Quân Thanh Uyên, cho dù nàng có thiên phú thế nào đi nữa cũng sẽ mãi mãi ngừng bước ở chuẩn vương, đời này cũng đừng hòng mà bước ra nửa bước cuối cùng kia.
Huyền linh nửa cấp sáu đại biểu cho con đường chắc chắn đi đến chuẩn vương, thậm chí đột phá vương giả cũng dễ dàng hơn người thường rất nhiều, lúc này lại đi chặt đứt tương lai tốt đẹp thì quá phí phạm.
Chưa kể đến huyền linh bị hao tổn, sau này cũng cần nỗ lực rất lớn mới có thể thành chuẩn vương được.
Được không bù mất, không làm.
Đương nhiên, đối với nhiều người thì cả đời cũng không có hi vọng trở thành chuẩn vương, nhưng đối với Quân Thanh Uyên mà nói thì tiềm lực của nàng không ngừng ở ngưỡng này.
Nàng chưa đến chín mươi tuổi, huyền chân cảnh ngũ trọng, hoàn toàn có hi vọng đạt đến huyền phủ cảnh trước một trăm tuổi.
Đừng nhìn chín mươi tuổi rất lớn, so với tuổi thọ năm trăm năm mươi năm của huyền chân cảnh thì nàng mới khoảng hai mươi mà thôi, gọi một tiếng thiên tài cũng không có gì không đúng cả.
Đây là nàng còn tu luyện cấm thuật Nhất Khí Đoạt Linh Cơ, hao tổn không biết bao nhiêu thời gian, đổi lại tu luyện bình thường có khi nàng đã huyền phủ cảnh cũng không có gì lạ.
Cho nên nói dừng bước ở chuẩn vương là chặt đứt tương lai của nàng hoàn toàn không có gì quá đáng.
Ngoài gạt bỏ ý chí ra thì chỉ cần huyền giả lấy tinh thần hồn lực của mình đi uẩn dưỡng cùng với dùng tinh thần ý niệm câu thông, thông qua thời gian dài tiếp xúc đồng hóa, hẳn là có thể đạt được huyền linh tán thành.
Chẳng qua...đây chỉ là phương hướng, cách làm cụ thể thì quá mất thời gian, hiệu quả cũng không cao, nếu như có biện pháp cụ thê thì sẽ tốt hơn rất nhiều.
Đáng tiếc Dương Thiên không có.
Ngẫm nghĩ rất lâu không có biện pháp, Dương Thiên liền hỏi Hà Tuyết Nguyệt.
Hà Tuyết Nguyệt nhìn Dương Thiên một hồi lâu, lại đánh giá Quân Thanh Uyên, giống như đang lâm vào suy nghĩ xem có nên ra tay hay là không.
Quân Thanh Uyên bị nhìn đến sinh ra một chút sợ hãi, trong lòng cũng âm thầm muốn từ bỏ khi thấy Hà Tuyết Nguyệt suy tính lâu như vậy, có lẽ cần trả cái giá rất lớn, có khi nàng cũng không bỏ ra nổi, đành chấp nhận thì hơn.
Mục đích ban đầu của Quân Thanh Uyên khi muốn cấy ghép Khiêu Dược Hồng Ngưu là có thể đạt được thuộc tính không gian để khôi phục truyền tống trận, vực dậy Thần Hành Thương Hội chứ không phải cấy ghép để tăng thực lực, một bước lên trời.
Lúc này thương hội đã vận hành rất tốt, truyền tống trận cũng được Quách Kỳ liên tục cải biến cùng khôi phục, cho nên không chữa được thì thôi vậy, chỉ cần nàng không mất mạng là được.
Với lại nàng cũng sử dụng được thuộc tính không gian cho nên cũng không tính lãng phí, về sau nàng có thể chế tác truyền tống trận, cũng là hoàn thành được mục tiêu ban đầu, không có gì tiếc nuối.
Rất lâu sau, Hà Tuyết Nguyệt cũng không lên tiếng, thần niệm quán thâu, truyền cho Dương Thiên một bản công pháp, Dương Thiên tiếp nhận cùng duyệt đọc một hồi mới nói.
“Biện pháp rất tốt, hẳn là có thể giải quyết.”
Trong lòng Dương Thiên âm thầm cảm khái, công pháp của Tiên Phượng nhất tộc quả nhiên thú vị, rất thần kỳ.
Tiên Phượng nhất tộc chủ tu linh hồn, tìm nàng hỏi về loại công pháp này thì không có gì thích hợp hơn.
“Thôi! Chỉ là một bản dưỡng hồn bình thường mà thôi.
Thà chuyển cho nàng Phệ Thần Quyết, đem huyền linh kia cắn nuốt tiêu hóa cho rồi, sau này có thể càng mạnh hơn.”
Bất Diệt Chi Tầm bĩu môi.
Nó đang ngủ ngon thì thần niệm của Hà Tuyết Nguyệt truyền thâu tin tức vào linh hải của Dương Thiên, đương nhiên khiến nó giật mình tỉnh giấc rồi, cho nên nó còn đang khó chịu ra mặt.
Dương Thiên không thèm để ý đến lão bất tử này, nhanh chóng ghi chép lại.
Cũng không phải công pháp hoàn chỉnh mà giống như một loại công pháp phụ trợ giống như bí pháp nhằm vào một đối tượng nhất định.
Giống như Dạ Hành Pháp của Dương Thiên, đây là công pháp minh tưởng, chỉ có ngắn ngủn một đoạn cùng phương pháp thực hiện nhằm vào việc rèn luyện tinh thần ý niệm cho nên không thể coi là công pháp hoàn chỉnh được.
Công pháp mà Hà Tuyết Nguyệt cho là Phân Hồn Dưỡng Sinh Pháp.
Lấy sinh hồn làm căn cơ, tách ra một phần của giác hồn cùng nhân hồn sau đó nuôi dưỡng phần phân chia này cho lớn mạnh, cuối cùng nhập lại với nhau.
Sở dĩ phân chia ra nuôi dưỡng là để cho sự tăng trưởng nhanh hơn, sau khi nhập lại thì giác hồn cùng nhân hồn sẽ càng cường đại hơn.
Dương Thiên cũng hiểu đại khái, dù sao hắn tu luyện qua thiên âm hồn quyết, kiến thức ở phương diện này không kém.
Hà Tuyết Nguyệt cũng cho biện pháp sửa đổi, thay vì chia đôi xong quy hợp lại thì lần này tách ra với lượng ít hơn, sau đó xác nhập vào trong kén của Khiêu Dược Hồng Ngưu.
Dùng chính linh hồn mình đi uẩn dưỡng Khiêu Dược Hồng Ngưu, đây cũng là phương hướng mà Dương Thiên suy nghĩ, chỉ không có cách đi làm cụ thể mà thôi.
Phân tách linh hồn, đau đớn thến nào thì nghĩ một chút cũng có thể biết được, nhưng là một biện pháp tốt, ngoài việc đau đớn ra thì sẽ không bị tổn hại gì.
Đây là uẩn dưỡng huyền linh của chính mình chứ không phải mất đi đâu cả, đồng thời phân tách ra một tia linh hồn thì có thể khôi phục được, trong công pháp đều ghi rõ ràng thời gian lẫn biện pháp khôi phục nên Dương Thiên mới nói đây là một biện pháp tốt, khả năng thành công cao.
Giao công pháp cho Quân Thanh Uyên, tùy nàng quyết định.
Thực tế nàng không muốn tu luyện thì thôi, Dương Thiên đảm bảo huyền linh sẽ không gây tổn hại được cho nàng.
Nhất khí đoạt linh cơ cũng không phải loại đơn giản, “đoạt linh” cũng không phải chuyện mà kẻ hiền lành có thể làm, dám đoạt thì tự nó đã có cách trói buộc.
Sẽ không có chuyện bỏ công sức đi cướp huyền linh về cuối cùng bị nó đánh chết, tệ nhất là không ai làm gì được ai mà thôi.
Quân Thanh Uyên thu lấy công pháp, cảm tạ một hồi.
Dương Thiên cũng không tính ảnh hưởng đến quyết định của nàng cho nên không nói thêm gì cả.
Việc gì cũng cần có chừng mực, không nên thành làm ơn mắc oán, để Quân Thanh Uyên có cảm giác mắc nợ mới tốt.
Kết hợp cùng với sự ràng buộc của thiên đạo thệ ngôn thì không lo ngại việc bị nàng phản bội.
...
Ban đêm, sao trời chiếu rọi, mặt trăng khuất bóng.
Quân Thanh Uyên có tổ chức một buổi tiệc tối chúc mừng, mặc dù nàng còn có chút câu nệ trước mặt Hà Tuyết Nguyệt nhưng cũng cố gắng hết sức để tiếp cận.
Dương Thiên cũng không nghĩ nhiều về vấn đề này, tiềm lực của Quân Thanh Uyên rất lớn, sẽ là trợ lực cho hắn trong tương lai nên hắn mới lôi kéo.
Tính ra nàng còn đáng tín nhiệm hơn rất nhiều người, bao gồm cả Hà Tuyết Nguyệt.
Quân Thanh Uyên có thiên đạo thệ ngôn ràng buộc, Hà Tuyết Nguyệt thì không có, không có ước thúc thì việc bị bán cũng không phải không thể xảy ra.
Nhưng Dương Thiên vẫn lựa chọn tin tưởng Hà Tuyết Nguyệt, dựa trên những gì hắn hiểu về nàng cùng với những gì đã trải qua.
Hà Tuyết Nguyệt có thừa khả năng để giết chết Dương Thiên, lại nắm lấy gần như toàn bộ bí ẩn của hắn cho nên nếu có ý đồ xấu thì đã ra tay từ lâu rồi.
Dương Thiên cũng không chắc mình cảm nhận đúng hay là sai, nhưng hắn vẫn thả lòng tín nhiệm, so với Quân Thanh Uyên thì Dương Thiên càng tín nhiệm Hà Tuyết Nguyệt hơn.
Cũng có thể do cả hai biết đến nhiều bí mật của nhau, giống như một sự liên kết ràng buộc lẫn nhau vậy.
Lúc này, ba người đang ngồi tại một mái đình nhỏ, xung quanh không có người khác.
Dương Thiên truyền âm nhờ Hà Tuyết Nguyệt phong tỏa khu vực xung quanh để tránh người dò xét.
Hà Tuyết Nguyệt cũng không nghi vấn gì, lập tức vung tay lên, huyền văn trong không gian bay múa, thoáng cái kết thành một kết giới, hóa thành một làn sương mỏng bao phủ mười mét xung quanh ba người.
Quân Thanh Uyên hơi ngơ ra một chút, nàng cũng là cao thủ huyền trận sư nên lập tức bị thủ đoạn của Hà Tuyết Nguyệt khiến cho rung động không thôi, cũng may tinh thần của nàng trấn định, không hỏi loạn mà chờ Dương Thiên lên tiếng.
Dương Thiên đảo tay, lấy ra một cái chìa khóa, chìa khóa cỡ hai ngón tay toát ra ánh vàng kim, cũng không biết rèn đúc từ vật liệu gì.
Dương Thiên nhìn Quân Thanh Uyên, cười nói.
“Gia nhập Nhật Nguyệt Các cần lấy một cái phong hào.”
Quân Thanh Uyên có chút kích động, nàng nghe được một chút tin tức về Nhật Nguyệt Các, là thế lực sau lưng của Dương Thiên, có vẻ như vô cùng cường đại.
Nàng cho rằng quy phục vào Dương Thiên thì cũng có nghĩa là nàng sở thuộc vào Nhật Nguyệt Các.
Nhưng từ đầu đến cuối Dương Thiên đều không đề cập đến truyện này, chỉ để cho nàng hỗ trợ làm việc đan xen giữa Thần Hành Thương Hội lẫn Tinh Võng, đó cũng là một trong những lý do mà nàng luôn cho rằng thân phận của mình thấp hơn Dương Thiên, luôn gọi “công tử” giống như thị nữ.
Hôm nay, cuối cùng nàng cũng được công nhận, cũng được chấp thuận để nhập vào thế lực cường đại này.