“Ta có thể gia nhập sao?”
Quân Thanh Uyên nén xuống kích động hỏi lại.
Dương Thiên gật đầu nói.
“Từ ngày ngươi quy phục vào ta thì Nhật Nguyệt Các đã có một vị trí dành cho ngươi.
Hơn nữa, Nhật Nguyệt Các vốn chỉ là nơi tập hợp những người mà ta tin tưởng.”
Những người mà ta tin tưởng.
Quân Thanh Uyên ghi tạc lấy lời nói này, không ngừng lẩm nhẩm trong đầu, giống như cân nhắc cái gì.
Nếu nói như vậy, Nhật Nguyệt Các có vẻ cũng không cường đại, nhưng Hà Tuyết Nguyệt chính là Chuẩn Vương, nói không cường đại cũng không đúng.
Chỉ nhận những người tin tưởng, vậy nhân số sẽ không nhiều.
Quân Thanh Uyên ngẫm nghĩ, một hồi, chợt cười nhẹ nói.
“Thanh Uyên nguyện trọn kiếp trung thành với công tử.”
Dương Thiên lắc đầu, lập tức cắt ngang.
“Không nói đến trung thành.
Đây là ta tín nhiệm, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.”
Quân Thanh Uyên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lưỡng lự một lúc, nàng lại hỏi.
“Vậy Nhật Nguyệt Các...”
Dương Thiên giơ tay biểu thị chớ vội rồi từ từ nói.
“Tình huống cụ thể cũng không cần vội vàng, sau khi ngươi chính thức gia nhập sẽ được biết rõ ràng, hiện tại giải quyết vấn đề gia nhập trước đi.
Nếu như ngươi dồng ý gia nhập, hiện tại lấy một phong hào cho chính mình.
Đồng thời, mỗi người của Nhật Nguyệt Các đều nắm giữ lĩnh vực của riêng mình, mỗi người đều nắm giữ chức vụ Tinh Chủ của Tinh Võng, nhưng không được tham gia vào chuyện nội bộ của Tinh Võng, Tinh Võng sẽ có một người nắm quyền ở trong Nhật Nguyệt Các, như vậy là đủ rồi.”
Quân Thanh Uyên gật đầu, nói đơn giản thì mỗi người đều là Tinh Chủ nhưng không thể đưa ra quyết sách cho Tinh Võng được, trong Nhật Nguyệt Các chỉ có một người duy nhất điều hành Tinh Võng mà thôi.
Nghĩ lại cũng không hoàn toàn hợp lý, Tinh Võng là thế lực phụ thuộc, mỗi người trong Nhật Nguyệt Các đều ngang hàng với chủ của Tinh Võng, lại tham gia vào chuyện bên dưới của mình làm gì, nhàn quá tự hạ địa vị xuống tranh giành với thuộc hạ của mình à?
Quân Thanh Uyên suy nghĩ sâu xa, rất nhanh liền hiểu nội hàm trong đó.
Có vẻ như việc lấy phong hào này cũng đồng nghĩa với việc lựa chọn thế lực phụ thuộc.
Hiện tại nàng đang điều hành thương hội lẫn tinh võng, sau khi gia nhập thì nàng chỉ có thể điều hành một trong hai mà thôi.
Quân Thanh Uyên có chút xoắn xuýt, Thần Hành Thương Hội là tổ nghiệp để lại, nàng không thể nào bỏ được.
Đến việc bán đi chính bản thân mình để cứu thương hội mà nàng cũng chấp nhận nữa là.
Có điều, sau khi tiếp xúc Tinh Võng, nàng cảm thấy ưa thích công việc này hơn làm kinh doanh nhiều.
Nắm bắt lấy thời cuộc, thông hiểu bí văn trong thiên hạ, liệu địch tiên cơ, thật sự để nàng yêu thích đến say mê.
Toàn bộ tư liệu của khu vực Đường Đô đều được nàng chỉnh lý cẩn thận, sắp xếp một cách có hệ thống, dễ tìm hiểu, dễ ghi nhớ.
Một lượng công việc khổng lồ mà không phải ai cũng có thể hoàn thành được, mà nàng, hoàn thành một cách mỹ mãn, xuất sắc.
Không thể không nói Quân Thanh Uyên vô cùng có thên phú ở mặt quản lý thông tin này.
Khả năng ghi nhớ của nàng cũng vô cùng chính xác, chỉ cần thông tin nàng đã từng xử lý qua thì nàng hoàn toàn nắm rõ nó ở trong đầu.
Một bên là thiên phú của bản thân, có thể phát triển đến tương lai huy hoàng, một bên là tổ nghiệp để lại, cũng đứng ở đỉnh Đông Nam Vực.
Bên nào nặng, bên nào nhẹ, Quân Thanh Uyên quả thực khó lòng lựa chọn.
Nếu nàng chọn Tinh Võng, vậy thì chín phần mười nàng sẽ thành người chủ quản Tinh Võng, vững chắc một vị trí lớn trong Nhật Nguyệt Các.
Nếu nàng chọn Thần Hành Thương Hội, nàng không chắc mình có thể phát triển thương hội quay về đến thời kỳ đỉnh cao hay không, chỉ cố gắng không còn kém nhất trong tứ đại thương hội là tận lực rồi.
Lưỡng lự rất lâu, cuối cùng Quân Thanh Uyên thở dài nói.
“Ta nghĩ chưởng quản thương hội.
Thân thuộc nhiều năm, có lẽ sẽ dễ dàng hơn.”
Dương Thiên không bình luận gì, chỉ nhàn nhạt nói.
“Thần Hành Thương Hội vẫn là của ngươi, chỉ cần ngươi không cho phép thì không ai có tư cách nhúng tay vào chuyện nội bộ này cả, ta sẽ điều động những người khác rút lui.”
“Cảm ơn công tử.”
“Không cần căng thẳng như vậy, có thể gọi ta là Dương Thiên được rồi.”
Dương Thiên tùy ý khoát tay, đối đãi với người một nhà thì Dương Thiên vẫn tương đối thoải mái.
Hắn lấy ra chìa khóa, cười nói.
“Đã nghĩ kỹ phong hào chưa? Nhật Nguyệt Các còn chưa đến thời cơ hiện thế, phong hào cũng chưa chắc có người biết đến, nội bộ cũng không cần dùng.
Có điều khi hoạt động ở Tinh Võng cũng nên có cái một cái tên, để kẻ muốn biết cũng nên biết đến.”
Tinh Võng tình báo trải rộng thiên hạ, sao lại không có mấy kẻ muốn đánh sâu vào trong nội bộ của nó đâu, nhiều là đàng khác.
Ngoài việc ăn cắp bí mật của huyền văn ra thì cũng muốn lợi dụng tài Tinh Võng, mình không phải bỏ tài nguyên mà vẫn được hưởng lợi.
Đương nhiên trộn lẫn ở tầng thứ nào thì Dương Thiên không biết, nhưng Tinh Sứ cùng Tinh Chủ đều là Nhật Nguyệt Các tự thân điều tra cùng đảm bảo, sẽ không đến mức trao quyền lung tung rồi bị nằm vùng lên đến chức vị cao mà cũng không biết.
Nói đi thì cũng phải nói lại, người Nhật Nguyệt Các đều là Tinh Chủ nhưng không phải vị Tinh Chủ nào cũng là người của Nhật Nguyệt Các, vẫn luôn duy trì thần bí mới có tính chấn nhiếp được.
Quân Thanh Uyên nghiền ngẫm hồi lâu, cảm thấy không có đầu mối nào liền hỏi.
“...Dương Thiên? Phong hào của ngươi là gì?”
Vẫn có chút ngập ngừng câu nệ nhưng Dương Thiên mặc kệ, chuyện phong hào này cũng không phải ngày một ngày hai.
Đầu tiên là Quách Kỳ gợi ý cho hắn, mà nàng cũng lấy luôn cả phong hào cho mình rồi.
Dương Thiên cảm thấy nàng chủ yếu là thấy chơi vui thôi chứ không có mục đích to lớn gì.
Nhưng hắn cảm thấy phong hào là một biện pháp tốt, đảm bảo thần bí về thân phận cũng đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người.
Về phân phong hào, Dương Thiên chỉ lạnh nhạt nói.
“Dương Chủ Hạo Nhật.”
Quân Thanh Uyên gật đầu, Dương Chủ Hạo Nhật, Nguyệt Chủ Lãnh Nguyệt, Nhật Nguyệt Các, Thần Hành Thương Hội.
Một loạt ý nghĩ lao nhanh trong đầu của Quân Thanh Uyên.
Một phong hào khác giống như đổi một thân phận, có thêm người cùng nàng gánh vác, có người để cho nàng bình yên.
Nàng không còn trẻ nhưng nàng không có tuổi thơ, gánh vác trên vai áp lực quá lớn, nếu không có Dương Thiên thì giờ phút này nàng đã sụp đổ lâu rồi.
Thoặt nhìn nàng hết sức kiên cường nhưng bên trong lại không mạnh mẽ như vậy.
Nàng yếu lòng, nàng tuyệt vọng, nàng bị những người khác bức ép, đến cuối cùng, chỉ có Dương Thiên giúp nàng, làm chỗ dựa cho nàng, thay nàng dẹp ngang áp lực.
Từ nay...cũng thế nhỉ?
Quân Thanh Uyên nhẹ lẩm bẩm, sau đó ánh mắt mờ mịt thoáng chốc thanh minh, long lanh như ngấn lệ, nàng nhẹ nói.
“Kim Chủ, Gian.”
Dương Thiên ngoài mặt không biểu thị gì, trong lòng thì một đống dấu hỏi bay tung tóe.
Trình độ đặt tên thế này...có chút khó lòng chấp nhận.
Mà cũng kệ, nàng thích thì cứ làm thôi, mặc dù nghe có vẻ hơi bình thường nhưng lại mang chút thần bí khác biệt.
“Ngươi chắc chứ?”
Dương Thiên vẫn phải hỏi lại cho chắc, thứ này dù có thể thay đổi thì cũng nên nghiêm túc suy nghĩ.
Quân Thanh Uyên chắc chắn gật.
“Đúng vậy, liền gọi là Gian đi.”
Gian nan?
Gian thương?
Không rõ bản ý của Quân Thanh Uyên thế nào, Dương Thiên cũng lười đi đoán.
Chìa khóa được Dương Thiên nâng trong không trung, hai tay kến ấn đánh ra mấy trăm huyền văn, huyền văn nhanh chóng kết thành ấn ký, ấn ký sáng rực chiến ra hai hư ảnh một mặt trời một mặt trăng.
Mặt còn lại cũng hiện ra một chữ kỳ quái, giống như từng con nòng nọc bò loạn không có quy tắc gì lại giống như có quy tắc vô hình nào đó sắp xếp chúng lại với nhau.
“Máu tươi.”
Dương Thiên quát khẽ, Quân Thanh Uyên cũng không nghi ngờ gì, cong tay búng ra một giọt máu, lao thẳng về phía chìa khóa.
Huyết dịch hòa vào, biến đàn nòng nọc thành màu đỏ, nhanh chóng liên kế giống như một sợi dây thật dài, nối đuôi nhau không ngừng.
“Kết!”
Dương Thiên quát một tiếng, một chữ cái ngưng hiện, in vào một mặt của chìa khóa.
“Gian!”
Khoa đẩu văn, chữ “gian” nhanh chóng nguội lạnh, giống như bị thời gian gột rửa, trở nên cổ lão, hoa văn giống như tự nhiên mà sinh ra chứ không phải bị người khắc vào.
Đây là đồ mà Dương Thiên chuẩn bị từ trước, chìa khóa mở cửa Nhật Nguyệt Tháp.
Về phần tại sao không cho Hà Tuyết Nguyệt...
Cố Ngưng Giới khống chế toàn bộ Nhật Nguyệt Giới rồi, bao gồm cả Nhật Nguyệt Tháp, còn đưa thêm chìa khóa làm cái gì nữa.
Dương Thiên đưa chìa khóa cho Quân Thanh Uyên, truyền âm nói.
“Mười lăm tháng tám đến Hồ Thiểm Tây.”
Dương Chủ, Hạo Nhật.
Nguyệt Chủ, Lãnh Nguyệt.
Huyết Chủ, Đồ Lam.
Mạn Chủ, Thiên Diễn.
Trì Chủ, Dược Tuệ.
Mộng Chủ, Mị Yểm.
Kim Chủ, Gian.
Đến đây Nhật Nguyệt Các đã đủ như dự tính ban đầu của Dương Thiên, mười lăm tháng tám năm nay, gặp mặt một lần mới có thể chính thức thành lập, thất chủ quy tụ mới có thể hoàn chỉnh ra đời.