Hai ngày sau, Dương Thiên cùng Hà Tuyết Nguyệt rời khỏi Thanh Tĩnh Thành, tiến về Trầm Hương Cốc.
Dương Thiên lặng yên ngồi trong xe ngựa, suy tư một vấn đề.
Tinh Võng báo lại, hiện tại toàn bộ Vân Lan Vương Triều đang truy nã hắn.
Không phải là “Dương Thiên” mà truy nã Hạo Nhật.
Nhật Nguyệt Các Hạo Nhật.
Không biết có phải lão già Man Chủ bán hắn hay không mà có thể lọt danh hiệu này ra ngoài nhưng Dương Thiên cũng không để tâm lắm, không phải chính danh cũng không phải hình dáng thật của hắn cho nên chẳng có gì phải sợ cả.
Mà Man Sơn lúc này cũng không dễ chịu, bị Kim Vũ Vệ phong sơn, nội bất xuất ngoại bất nhập.
Kim Vũ Vệ sát khí đằng đằng, nộ khí đao giống như muốn đem Man Sơn diệt môn vậy.
Cũng không thấy Man Chủ ra mặt giải quyết cho nên thế cục đã kéo dài bảy tám ngày.
Ngoài ra Cẩm Y Vệ cũng điều động ở quy mô lớn, quét sạch hơn trăm cứ điểm của Huyết Giáo, chém đầu thị chúng để an ổn dân tâm.
Gần như mọi tội danh ở Đại Hội Võ Lâm đều đổ lên đầu Huyết Giáo, mà không có ai cảm thấy nghi ngờ cả.
Huyết Giáo vốn là vũng nước bẩn, có dội thêm cũng không thể đen hơn được, cho nên toàn bộ tội lỗi đổ lên đám này cũng giúp dân tâm yên lòng hơn.
Dương Thiên ngẫm nghĩ một chút, thuận nước đẩy thuyền.
Cho Tinh Võng đẩy ra tung tích của hắn, đương nhiên là tung tích giả.
“Nhật Nguyệt Các ở tại Vạn Lý Trường Sa.”
Đây là câu nói được nhắc đến nhiều nhất ở Vân Lan trong mấy ngày nay.
Vạn Lý Trường Sa là một quần đảo ở tận cùng phía Đông Nam của Đông Nam Vực.
Mỗi một đại vực đều bị bao phủ ở Vô Tận Hải, Vô Tận Hải vô cùng vô tận, di chuyển càng xa càng dễ dàng bị mê thất, không tìm được đường về.
Vạn Lý Trường Sa là một khu vực rất đặc biệt của Đông Nam Vực cũng như toàn bộ Cửu Thiên Giới.
Bởi vì vị trí của nó rất xa đất liền, là vị trí xa nhất mà người ta có thể đi đến được.
Những đại vực khác cũng chỉ đi được đến vạn dặm, lại tiến thêm sẽ bị mê thất.
Vạn Lý Trường Sa lại vừa vặn nằm cách đất liền vạn dặm, cho nên người ta lại có thể đi xa thêm vạn dặm nữa từ quần đảo này.
Nói cách khác, nhờ có quần đảo này mà người của Đông Nam Vực có thể đi xa đất liền hai vạn dặm, khám phá một khu vực rộng lớn của Vô Tận Hải.
Vô Tận Hải lại có rất nhiều tài nguyên, cho nên việc mở thêm một khu vực rộng vạn dặm có ý nghĩa cực lớn về mặt kinh tế.
Vạn Lý Trường Sa có diện tích hơn nghìn dặm, nói giàu có thì cũng không phải, điều kiện không quá thuận lợi, thường xuyên bị hải yêu công kích cho nên ở đây thường trú không ít quân đội.
Chủ quản là Vân Lan Vương Triều, Đường Đô cũng muốn một chén canh nên tranh chấp không ít.
Giờ có người nói Nhật Nguyệt Các là thế lực của Vạn Lý Trường Sa thì cũng không có người nghi ngờ, nhanh chóng có hàng trăm đội thuyền lớn di chuyển đến nơi này để thăm dò.
Ngay cả thông tin bảo vật ở bán đảo bị Nhật Nguyệt Các lấy đi cũng bị tung ra, mặc dù Man Sơn nói hai bức đồ giám đó vô dụng nhưng ai mà tin chứ.
Đơn giản hai cái tên của nó cũng khiến người động tâm rồi, bảo vô dụng thì ai mà tin
Thông Thiên Bảo Giám.
Triệt Địa Bảo Giám.
Đặt tên kêu như vậy, tất nhiên không thể là vật bình thường, cho nên nhiều người chạy đi truy tìm cũng không có gì lạ.
Nói đi thì cũng phải nói lại, hai đồ này đúng thật không phải phàm vật.
Ban đầu Dương Thiên không biết vật này có tác dụng gì, nhưng Hà Tuyết Nguyệt rất nhanh làm cho hắn biết.
Thông Thiên Bảo Giám cùng Triệt Địa Bảo Giám có thể luyện hóa vào trong linh hải, sau khi luyện hóa vào trong linh hải, dựa theo quy luật đặc thù mà vận chuyển sẽ sinh ra một lực hút huyền bí.
Lực hút này cũng không hút huyền khí mà hút ra một loại dị huyền khí từ trong hộp ngọc chứa hai cuốn bảo giám này.
Dị huyền khí này cũng không biết là cái gì, chỉ có một sợi bị Hà Tuyết Nguyệt rút mất, hộp ngọc liền vỡ vụn.
Dương Thiên đương nhiên không được sợi huyền khí này, nhưng Hà Tuyết Nguyệt lại đưa hai cuốn bảo giám cho hắn cùng với biện pháp tu luyện.
Để Dương Thiên ngoài ý muốn thì đây là một loại tu luyện Đồng Thuật.
Hơn nữa còn cực kỳ phù hợp với Cấm Đồng của Dương Thiên.
Thông Thiên Triệt Địa – thấu triệt thiên địa.
Mặc dù không có tính công kích gì nhưng khả năng nhìn thấu bản chất cực kỳ cường đại, so với Chân Thị Kim Nhãn còn cường đại hơn.
Nhưng có vẻ như huyền linh thuật của Dương Thiên không đủ, hiện tại đồng thuật hơi yếu, cũng không khác biệt với trước là mấy.
Khả năng công kích thì lại vô cùng kém cỏi, gần như không có khả năng gây tổn thương đến đồng cấp.
Dương Thiên luyện xong cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa, nói chung là không tệ khi có thể bổ trợ cho tu luyện huyền văn nên Dương Thiên cũng không ghét bỏ.
Cuối cùng, Thông Thiên Triệt Địa luyện thành cũng qua năm ngày, lối vào Trầm Hương Cốc cũng hiển hiện trong tầm mắt.
...
Vân Lan Vương Triều.
Tây Nguyên, Thiết Huyết Thành.
Đỗ Quyết toàn thân mang khải giáp đen nhánh, đứng ở trên tường thành, mắt nhìn về bình nguyên trước mặt.
Chiến trường bình nguyên, đất đỏ như máu, không một cọng cỏ.
Gió khô thổi qua, cát bụi như sương, từng hạt cát cũng nhuốm lên màu đỏ, màu đỏ của máu kèm theo một mùi tanh nồng.
Xuyên thấu qua cát bụi mờ mịt có thể nhìn thấy đại quân của Càn Lang trú đóng ở đây, lều trại san sát, binh lính như nấm.
Ba mươi vạn đại quân của Càn Lang đã áp cảnh hai mươi ngày, tính thế cấp bách, chiến trận bùng nổ liên tục.
Mỗi một lần giao chiến đều là đại quân đánh trực diện, ba ngày một trận nhỏ, thương vong không đến một nghìn, năm ngày một trận lớn thương vong cũng hơn nửa vạn.
“Thiếu tướng, quân địch lại gửi chiến thư đến.”
Một binh lính chạy lên tường thành, tay nắm chiến thư bẩm báo với Đỗ Quyết.
Không nói sai, binh lính này gọi Đỗ Quyết là “thiếu tướng”, chưa đến hai mươi tuổi quân hàm thiếu tướng, trước nay chưa từng có.
Đỗ Quyết quân công quá lớn, bách chiến thành danh, ở trên chiến trường giết địch vô số, trấn giữ Thiết Huyết Thành chưa từng vắng mặt bất cứ trận chiến nào.
Tu vi của Đỗ Quyết cũng tinh tiến rất nhanh, tên này giống như sinh ra vì chiến tranh vậy, đánh trận nhiều, thời gian tu luyện ít nhưng tu vi lại tiến nhanh đến dọa người, lúc này mới qua một thời gian mà đã huyền chân cảnh tam trọng, căn cơ vững chắc, nội tình cường đại.
Phải biết Đỗ Quyết mới mười bảy tuổi mà thôi, so với Dương Thiên còn nhỏ một tuổi.
Mười bảy tuổi huyền chân cảnh tam trọng, quân hàm thiếu tướng, thống lĩnh vạn quân.
Bất cứ một điều nào cũng là thành tựu khó được, trăm năm hiếm gặp, tất cả đều nói lên một điều.
Đỗ Quyết quá xuất sắc, quá sáng chói, giống như nhân vật chính của thời đại.
Đỗ Quyết không nói gì, khuôn mặt trẻ trung không bộc lộ ra cảm xúc, giống như một người vô hồn, ánh mắt lãnh tĩnh.
Hắn tiếp nhận chiến thư, đọc lướt qua rồi tùy ý truyền lệnh.
“Chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị ứng chiến.”
Binh lính kia cũng không bất ngờ gì, lập tức cao lui đi truyền lệnh.
Đây cũng là điều quen thuộc, đánh nhiều cũng thành thói quen.
Binh lính cáo lui, Đỗ Quyết cũng không nhìn lại, ánh mắt có chút chuyển động, thu hồi chiến thư.
Trong lòng có chút không hiểu, Lục Bình Du có ý định gì.
Thời gian gần đây liên tục ước chiến hắn, hơn nữa lúc giao chiến liên tục nói nhảm làm cho Đỗ Quyết vô cùng chán ghét.
Ban đầu Đỗ Quyết mặc kệ, nhưng càng lúc càng cảm thấy khó hiểu, cho nên vẫn lưu ý một chút, dần dần cũng nắm được một số điểm đáng ngờ.
Quân đội của Càng Lang không bình thường.
Không phải là phi phàm, mà là có một loại cảm giác không hài hòa, toàn quân không thống nhất...giống như nội loạn.
Mà Lục Bình Du cố ý phô bày điểm này ra cho Đỗ Quyết là có mưu tính gì, muốn làm cái gì?
Đỗ Quyết thở dài.
Thật là đau đầu.
...
“Tấn công!!!”
“Giết!!!”
Mặt nước sóng chảy cuồn cuộn, mặt trời đứng bóng đun nóng cả dòng sông.
Hai bên thuyền chiến to lớn chắn ngang sông, từng bóng người nhảy vọt qua thuyền chiến của đối thủ, hung mãnh vô song.
Dương Tiềm Ngạn một kiếm bổ xuống, đem quân địch xẻ ra làm đôi, máu tươi nóng hổi bắn lên khuôn mặt của nàng.
Dương Tiềm Ngạn cũng không nháy mắt chút nào, lập tức giết đến một binh lính khác, một kiếm chém ra, thân thể lìa đôi, máu tươi tung tóe.
Nơi nàng đi qua, không một bóng địch, thân xác không toàn vẹn, máu nhuộm đỏ thuyền.
Dương Tiềm Ngạn là huyền chân cảnh, lúc này nàng chỉ là một binh lính thông thường, cả đại đội cũng không tìm ra được ngươi có tu vi cao hơn nàng, cho nên một đường càn quét, không có đối thủ.
Dương Tiềm Ngạn từ bỏ hết quân công, chấp nhận làm lại từ đầu bằng một binh lính thông thường.
Nhưng những thứ này cũng không che đậy được sự mạnh mẽ của nàng.
Huyền chân cảnh nghiền ép linh huyền cảnh quá mức dễ dàng.
Thậm chí huyền biến cảnh tiến đến, không phải loại thiên tài đỉnh cấp cũng không cản nổi một kiếm của nàng.
Một đường đồ sát, đem hơn trăm người giết đổ khắp sàn, Dương Tiềm Ngạn liền bị một vị đội trưởng bên phía Đường Đô để mắt tới.
Một vị đại đội chưởng, tu vi huyền chân cảnh, không yếu hơn Dương Tiềm Ngạn, thậm chí là mạnh hơn.
Người này nâng lấy trường thương, từ một chiến thuyền khác, cách xa hơn trăm mét giết tới, một bật xé rách không khí, trường thương đâm ra, hướng thẳng về Dương Tiềm Ngạn.
Dương Tiềm Ngạn siết chặt hai tay, trường kiếm như đao, lập tức bổ thẳng xuống, chân khí bùng nổ, phá tan lớp gỗ sàn thuyền.
Oành!!!
Thuyền chiến rung lắc, mặt thuyền đứt gãy, cột buồm nghiêng ngả muốn đổ sập.
Hai vị huyền chân cảnh giao thủ bùng phát ra sức mạnh quá lớn, cho dù bị áp chế từ huyền linh đến chân khí cũng không thể che giấu sự cường đại kinh khủng của hai người này.
Oanh! Oanh! Oanh!!!
Binh khí va chạm, hai người không ngừng giao thủ, đánh cho chiến thuyền chia năm xẻ bảy, có giấu hiệu vỡ nát.
Những người khác cũng không dám phân địch ta, lập tức hướng các thuyền chiến khác mà bỏ chạy, có người không thấy đường chạy liền nhảy thẳng xuống sông, tránh xa hai vị cường giả này.
Càng xa càng tốt.