Trầm Hương Cốc, nhật nguyệt phai mờ, bầu trời đen kịt.
Tám ngôi sao khổng lồ dựa sát vào bầu trời, giống như từng khỏa mặt trời khổng lồ rọi sáng xuống khu vực Thiên Sát Phong Linh Trận, cộng minh với Trầm Mộng Thư giống như đem nàng trở thành ngôi sao thứ chín.
Onggg!!!
Một tiếng rung chấn động không gian, giống như dây đàn căng cứng bị người gõ rung một cái, trời đất vạn vật như bị sợi dây này xỏ xuyên qua, nối liền cùng một chỗ, cùng nhau rung động một cách kịch liệt.
Một sắc xanh lục le lói bốc lên từ trên cơ thể của Trầm Mộng Thư, sắc xanh ngược dòng cột sáng bay thẳng lên bầu trời, tốc độ vô cùng nhanh, không qua bao lâu toàn bộ bầu trời đều chuyển thành màu xanh, toàn bộ cột sáng cũng phát xạ ra ánh xanh bao trùm phạm vi nghìn dặm.
Trầm Hương Cốc có không gian bên trong rộng hơn nghìn dặm nhưng nếu đặt ở bên ngoài thì chỉ chiếm diện tích hơn một trăm dặm mà thôi, đại trận cấp vương vốn đã ảnh hưởng rất mạnh đến không gian rồi.
Nhưng đạo kiếp của Trầm Mộng Thư bao phủ nghìn dặm là tính theo bên ngoài, cũng đồng nghĩa với việc bao phủ toàn bộ Trầm Hương Cốc cùng với chín trăm dặm xung quanh nơi này.
Từ vị trí của Dương Thiên nhìn đến có thể nói là toàn bộ thiên địa đều bị đạo kiếp này bao phủ.
Lúc này toàn bộ thiên địa đều là một màu xanh lục mượt mà thơm ngát.
Nhưng không khí đè nén không hề mất đi mà ngày càng nặng nề, sự hoảng hốt xuất phát từ trong linh hồn không ngừng lan tràn khiến cho Dương Thiên không nhận ra được Thiên Sát Phong Linh Trận vừa thoáng tăng cường thêm một chút.
Đông!!!
Một ngôi phát ra tiếng va chạm kịch liệt khi sắc xanh xâm lấn đến sau đó nhanh chóng bị sắc xanh bao phủ.
Ngôi sao này giống như bị Trầm Mộng Thư cưỡng ép kéo đến, rung động ngày càng kịch liệt, kích thước không ngừng phóng to, cảm giác cũng càng ngày càng gần với mặt đất.
Phanh!!!
Giống như có thứ gì bị đụng nát, ngôi sao đột ngột co rút lại, hóa thành một chiếc lá.
Viền là có vô vàn răng cưa phát ra khí tức sắc bén vô cùng, cắt chém hết thảy, phá diệt tất cả, trái ngược hẳn với sắc xanh đầy sức sống mà nó sở hữu.
Chiếc lá vừa xuất hiện chợt chia đôi bầu trời, cắt ngang qua không gian.
Trời đất như bị chia ra làm hai nửa với một nét gấp kéo dài không có điểm cuối.
Chiếc lá lao thẳng đến Trầm Mộng Thư, nhanh đến khó người nào bắt kịp.
Trầm Mộng Thư cũng không né không tránh, không phòng thủ mà mặc cho chiếc lá lao thẳng vào trong cơ thể của mình.
Oanh!!!
Trầm Mộng Thư chỉ thấy cơ thể của mình bị rót vào một nguồn năng lượng vô cùng dồi dào, giống như muốn đem nàng no đến nổ tung.
Dòng máu trong cơ thể không chịu sự điều khiển, theo nguồn năng lượng tràn vào mà từng dòng máu hóa thành từng lưỡi đao bén chọn, phát xạ ra bốn phía, phá tan cơ thể bắn thẳng ra bên ngoài.
Cơ thể của Trầm Mộng Thư giống như nổ tung, hàng loạt tia máu bùng nổ ra ngoài, đem cơ thể cùng quần áo của Trầm Mộng Thư tàn phá lỗ chỗ, toàn bộ cơ thể chìm trong ánh sáng xanh lục có chút chói lọi cho nên không thể nhìn rõ ràng tình huống cụ thể.
Theo từng dòng máu bắn mạnh qua không trung, dòng máu nóng bỏng cấp tốc tiêu tán trong quá trình tán xạ, không để lại dấu vết nào ngoài một mùi hương ngào ngạt mê người.
Không phải hương thơm say đắm mà là một mùi thơm khiến người ta cồn cào vì đói.
Dạ dày của Dương Thiên réo lên từng hồi, nước miếng không ngừng tiết ra cùng cảm giác đói bụng, muốn đem Trầm Mộng Thư nuốt xuống ngay tức khắc.
Cảm giác này vụt qua trong chốc lát nhưng nhanh chóng bị Dương Thiên áp chế xuống, xua tan đi ảnh hưởng.
Thật đáng sợ.
Chỉ là mùi máu tươi liền đánh thức bản năng đói khát của người khác, vật đại bổ như thế chẳng trách Hương Thảo Linh Thể luôn rơi vào số phận bi đát.
Cũng may Dương Thiên không đến mức đánh mất bản thân vào trong bản năng nguyên thủy.
Trầm Mộng Thư tràn ngập trong cảm giác căng đầy, máu tươi không ngừng trào ra theo vết thương, dưới ánh sáng mạnh mẽ bị bốc hơi trong phút chốc, các vết thương cứ không ngừng nứt toác rồi lại hồi phục, lặp đi lặp lại với tần suất vô cùng nhanh.
Ngay khi cỗ lực lượng cuồng bạo kia bị tiêu hao gần hết, một ngôi sao lại tiếp tục áp sát, phá tan không trung, hội tụ thành một nhánh cây đen nhánh.
Nhánh cây phát tán ra chi chít gai nhọn bắn thẳng vào Trầm Mộng Thư, hàng trăm hàng nghìn mũi tên che kín bầu trời chuẩn bị đem nàng bắn thành một con nhím.
Vạn tiễn nhập thể.
Phanh! Phanh! Phanh!
Thân thể của Trầm Mộng Thư không ngừng rung lên khi từng mũi tên bắn vào trong cơ thể.
Mỗi một giây phút qua đi, Trầm Mộng Thư lại không ngừng rút lui, toàn bộ mũi tên bắn xong thì Trầm Mộng Thư đã lui hơn ba nghìn mét, toàn thân vẫn bị bao phủ trong ánh sáng thiêu đốt, chỉ có thể trông thấy bóng hình có chút chật vật, tóc dài tung bay.
Máu tươi của Trầm Mộng Thư lại một lần nữa bị đổi mới, từng dòng máu cứ như không bao giờ cạn, dòng chảy cũng không thấy giảm bớt, tuôn ra như suối.
Hương thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía, lan tràn nghìn dặm, vượt xa khỏi khu vực đại trận.
Bởi vì hương thơm này không phải công kích hay mê hoặc mà là một mùi hương tự nhiên, đại trận không thể ngăn cản, mà cho dù ra tay ngăn cản cũng không thể ngăn được.
Trầm Mộng Thư cũng không phải chỉ thay máu đơn thuần, hàng nghìn mũi tên cắm thẳng vào trong xương cốt, đem tủy sống của nàng cũng thanh tẩy một lần, thay đổi từ bản chất mà ra, từng đốt xương không ngừng bị hóa đen nhánh, cô đọng rồi lại sinh tưởng, mãi cho đến khi xương được cố hóa hoàn toàn, đen thuần túy thì nguồn năng lượng mới hao hết.
Phanh!!!
Ngôi sao thứ ba áp sát, hóa thành một bông hoa đỏ rực, liệt diễm che trời, đốt cháy không trung.
Hỏa diễm cuồn cuồn lan đến Trầm Mộng Thư, đem nàng dìm vào biển lửa.
Lần này biển lửa cũng không nhập thể mà ở thiêu đốt ở bên ngoài, thế lửa cuồn cuồn muốn hóa Trầm Mộng Thư thành tro tàn.
Còn chưa xong, ngôi sao thứ tư hạ xuống, lần này không hóa hình mà là một luồng khí màu vàng nâu bao bọc lại cơ thể của Trầm Mộng Thư.
Một lần phải hứng chịu sức mạnh của hai ngôi sao, hơn nữa giống như sự kết hợp này còn thoáng tăng cường lẫn nhau, uy lực không đơn giản là một cộng một bằng hai mà phải tính lên gấp bội.
Trầm Mộng Thư bị bao bọc không thấy hình dáng, cũng không biết nàng có thể chống chọi hay không.
Lần này là hai ngôi sao đồng loạt hạ xuống lực lượng, đồng nghĩa với đạo kiếp của Trầm Mộng Thư đã qua được một nửa nhưng càng về sau mức độ nguy hiểm càng ngày càng cao, cho nên từ giờ mới là giai đoạn khó khăn.
Dương Thiên cũng không có ý định sử dụng đại trận để độ kiếp, đây là kiếp cũng là cơ duyên, sử dụng đại trận sẽ khiến cho lợi ích mà Trầm Mộng Thư thu được bị giảm đi rất nhiều.
Nhưng kế tiếp Dương Thiên liền biến sắc mặt.
Chỉ thẩy ngôi sao thứ năm ha xuống ầm ầm.
Một vệt kim quang chói lóa trực tiếp bắn xuyên thấu Trầm Mộng Thư.
Trầm Mộng Thư khẽ rên lên một tiếng đau đớn, cơ thể hoàn toàn bị che lấp bởi biển lửa cùng bạch kim song sắc, hoàn toàn không nắm rõ được tình hình.
Dương Thiên không khỏi lo lắng, đây là lần đầu tiên hắn thấy Tinh Thể Kiếp cho nên không có sự hiểu biết gi nhiều.
Chưa kể đến mỗi người đều có chòm sao khác nhau, cho dù có cùng một chòm sao nhưng lực lượng phải hứng chịu cũng không giống, cho nên không có cơ sở nào để phán đoán chính xác cả, lỡ chẳng may Trầm Mộng Thư độ kiếp không thành thì Dương Thiên phải xui xẻo rồi.
Lo lắng vừa lên, lại thấy “đông” một tiếng, hồng thủy ngập trời đổ xuống.
Hồng thủy không hề xung đột với hỏa hải mà cả hai giống như hô ứng với nhau, bắt đầu xoay vòng đan xen.
Thoặt nhìn như cả hai đang triệt tiêu, diện tích bao phủ không ngừng bị rút nhỏ nhưng thực tế cả hai lại đang hội tụ tràn vào Trầm Mộng Thư chứ không hề triệt tiêu nhau gì cả.
Lần này thì nguy thật rồi, bốn ngôi sao đồng loạt rót vào lực lượng, mỗi ngôi sao cũng sẽ không kém hơn ngôi sao đầu tiên, cũng tức là một đòn đủ để Trầm Mộng Thư bị thương nặng.
Bốn ngôi sao kết hợp lại, liệu có thể chống nổi hay không, trong khi cảnh giới vẫn còn ở đó.
Dương Thiên không muốn lo lắng cũng không được.
Đắn đo một chút, Dương Thiên quyết định thăm dò.
Huyền linh thuật: Cấm Đồng – Thông Triệt Thị Giác.
Đây chính là đồng thuật mà Dương Thiên thu được từ Thông Thiên Bảo Giám cùng Triệt Địa Bảo Giám.
Mặc dù cảm giác không hoàn toàn đầy đủ nhưng lại vô cùng thích hợp với cảnh giới của Dương Thiên, nếu là đồng thuật hoàn chỉnh có thể Dương Thiên cũng không thể sử dụng ra được.
Đôi mắt của Dương Thiên giống như phát sáng, một bạch một kim chói lọi như mặt trăng cùng mặt trời nhìn về phía Trầm Mộng Thư.
Đây cũng là điểm mà Dương Thiên không thích ở môn đồng thị này, động tĩnh quá lớn.
Chỉ cần sử dụng ra thì ai cũng biết mình là người thi triển.
Có điều hiệu quả của nó thì không thể chê được.
Dưới cái nhìn của Dương Thiên, thế giới trở thành một thế giới tĩnh được bao phủ bằng các đường kẻ phân chỉa khung cảnh thành các ô vuông đồng đều như một tấm lưới.
Dòng năng lượng từ những ngôi sao kia giống như những sợi dây đan xen lại với nhau, mà điểm cuối của những sợi dây này đang nối vào cùng một điểm.
Thân thể của Trầm Mộng Thư.
Đương nhiên Dương Thiên cũng không thật sự nhìn thấy Trầm Mộng Thư mà chỉ nhìn thấy một dòng năng lượng hình người mà thôi, tương đối tẻ nhạt vô vị.
Mà bỏ qua hình người kia, có bốn nguồn năng lượng đang đổ dồn vào Trầm Mộng Thư.
Một dòng màu đỏ tượng trưng cho hỏa, màu vàng tượng trưng cho thổ, màu trắng tượng trưng cho kim, màu xanh dương tượng trưng cho thủy.
Đây cũng không phải là Dương Thiên tự định nghĩa mà là một luồng thông tin tự truyền vào trong đầu của Dương Thiên, giúp cho hắn nhận biết, giống như ký ức đã tồn tại từ lâu rồi vậy.
Oanh!!!
Một tiếng nổ vang, toàn bộ linh hải của Dương Thiên chấn động kịch liệt.
Việc hắn sử dụng Thông Triệt Thị Giác cũng chính là đang can thiệp vào đạo kiếp của Trầm Mộng Thư cho nên đã bị thiên đạo cảnh cáo.
Dương Thiên buồn bực thu hồi ánh mắt của mình.
Mặc dù chỉ nhìn lướt qua thôi nhưng mà tiêu hao vô cùng lớn, đầu óc của Dương Thiên cũng có chút choáng váng luôn rồi.
Lát nữa còn phải điều khiển đại trận cho nên Dương Thiên không dám nhìn thêm nữa, ngồi xuống chậm rãi khôi phục tinh thần hồn lực.
Trầm Mộng Thư có vẻ vẫn ổn, dòng năng lượng càng ngày càng sáng, còn lâu mới bị đánh chết được.
Mà bốn dòng năng lượng, tượng trưng cho bốn hệ trong ngũ hành, có lẽ mục tiêu cũng không đơn thuần là đánh chết nàng, khôg có gì phải lo lắng.