Huyền Lục

Đao quang hạ xuống, sát na vào không khí mà tạo thành cương phong thổi ngược lên bầu trời.

Hai vị lão tổ thấy vậy liền kinh hỉ mà nhanh chóng ngự khí lui ra sau. Thuần Thú Môn chủ hừ lạnh một tiếng, tay nắm lại thành quyền, hư ảnh một con hổ khổng lồ liền hiện ra.

Hắn đánh ra một quyền đáp trả, va chạm xảy ra, đao quang liền gãy đôi, hư ảnh con hổ cũng bị chém nát đầu.

Dư lực tản ra liền như sóng chấn bắn ngược ra xung quanh.

Khương Hy thấy vậy, sắc mặt liền đại biến mà thi triển Thủy Hà Giá Y ngay lập tức. Thủy y vừa ra, sóng chấn liền đập vào người hắn mà bay ngược ra sau.

Đồng dạng những tu sĩ Trúc Cơ cảnh khác ở đó cũng bị đập bất ngờ mà thổ huyết tại chỗ. Một ngụm ngòn ngọt đột nhiên trào lên tận cổ, Khương Hy miễn cưỡng níu giữ lại mà nuốt ngược vào trong.

Thủy Hà Giá Y liền run lên một chút mà hóa thành Thủy linh khí tiêu tán đi. Hắn chống người đứng dậy, ánh mắt mang vẻ ngưng trọng mà quan sát về phía trước.

Tần Khiêm cũng bị đánh văng ra sau, bất quá hắn cũng như Khương Hy, trên thân đã có sẵn một lớp giáp pháp khí rồi nên cũng miễn cưỡng không thổ huyết.

Bất quá sắc mặt tái nhợt cùng hoảng sợ.

Tần Khiêm không biết vì lý do gì mà đến thời điểm này đối phương lại có thể xuất ra một cường giả bậc này.

Nhưng cũng vì thế mà chiến sự sẽ có chuyển biến phi thường lớn. Hắn không chắc lão tổ nhà mình liệu có thể đánh lại được người kia không nữa.

Còn Khương Hy thì thở ra một hơi tương đối nhẹ nhõm. Thuần Thú Môn đã xuất ra nội tình, vừa vặn cường giả của Tinh Sơn Thành cũng đã đến nơi.

...

Cương phong xung thiên mà tản đi mây mù, ba bóng người liền ngự khí mà xuất hiện ở trên cao. Đi đầu là một trung niên nhân có chút béo mập cùng lùn, trên tay đang nắm lấy một thanh trường đao phi thường dài.

Ánh mắt hắn mang sát cơ nồng đậm hướng Thuần Thú Môn chủ mà nói:

“Từ Thiên Hạng, nguyên lai ngươi còn sống”.

Thì ra tên thật của Thuần Thú Môn chủ là Từ Thiên Hạng.

Từ Thiên Hạng nhìn qua Lục Thần Du một chút rồi nhếch mép nói ra:

“Lão hồ ly, ngươi không chịu trốn trong mai rùa nữa sao?”.

Lục Thần Du hừ lạnh không đáp, một đao vung lên cao mà chém ra. Hùng hậu đao quang liền ép xuống, khí cơ mười phần nặng nề.

Cung Thương vốn đang nửa quỳ trên mặt đất thì dưới áp lực của một đao này, hắn liền trực tiếp nửa nằm xuống dưới đất. Toàn thân không thể nào cử động được.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh đại đao đó hạ xuống mà thôi.

Từ Thiên Hạng cười vang một tiếng, hai tay nắm lại thành quyền, chân vững mặt đất, hùng hậu huyết khí liền nổi lên.

Hắn đánh ra một quyền đối ứng, hư ảnh một con cự viên bất ngờ xuất hiện. Nó liền dùng hai cánh tay lực lưỡng mà chụp lấy đạo đao quang kia lại.

Hai bên liền lập tức rơi vào thế giằng co, khí tức tỏa ra xung quanh làm rung chấn hết cả một khu vực đại địa.

Hai người ở đằng sau Lục Thần Du thấy vậy liền lui ra mà tiến đến chỗ Tần gia lão tổ cùng Chu gia lão tổ.

Một trung niên nhân có chút nhíu mày nhìn cả hai mà nói ra:

“Đối phương mạnh đến thế?”.

Tần gia lão tổ tặc lưỡi một cái, vội vàng lấy đan dược cho vào miệng mà điều tức, đồng thời ánh mắt không quên canh chừng Cung Thương.

Chu gia lão tổ thì từ sớm đã ăn đan dược trị thương, bất quá hiệu quả không nhanh được như loại mà Cung Thương được ăn nhưng tạm thời thương thế của nàng đã ổn định rồi.

Nàng nói ra:

“Không tính là mạnh, bất quá Dương Tân Minh phản bội nên tình huống có hơi chật vật”.

Trung niên nhân nghe vậy liền giật mình, hắn cùng lão nhân bên cạnh quay sang nhìn nhau một chút mà khó tin.

Lão nhân còn lại vội nói ra:

“Chu đạo hữu, Dương đạo hữu sao lại phản bội được?”.

Nghe vậy, Chu gia lão tổ liền cười lạnh, nàng nói:

“Tiêu đạo hữu, Dương Tân Minh không phản bội thì hà cớ gì ta phải giết hắn?”.

Lão nhân họ Tiêu kia nghe xong liền giật mình. Cũng giống như Chu gia lão tổ cùng Dương gia lão tổ, lão cũng là Kim Đan cảnh sơ kỳ, chiến lực của lão cũng không sai biệt lắm so với hai người họ.

Nhưng Chu gia lão tổ đã tự mình nói giết Dương gia lão tổ rồi, hơn nữa Tần gia lão tổ cũng không phản bác.

Tiêu gia lão tổ liền bất khả tư nghị.

Dù sao Dương gia lão tổ cũng là cao thủ số một về phong ngự ở Tinh Sơn Thành, lão có thể không giỏi tấn công nhưng toàn Tinh Sơn Thành trừ Lục Thần Du ra thì còn lại không mấy ai dễ dàng phá lớp phòng ngự của lão cả.

Lão thật không hiểu được rốt cuộc Chu gia lão tổ mạnh đến mức nào nữa.

Bên cạnh đó, Tiêu gia lão tổ đã xuất hiện ở đây thì trung niên nhân cũng chính là vị tu sĩ Kim Đan cảnh trung kỳ còn lại của Tinh Sơn Thành - Trịnh gia lão tổ.

Tần gia lão tổ vừa khóa vị trí Cung Thương, miệng vừa nói:

“Các vị đạo hữu, Thuần Thú Môn vẫn còn Mị Cơ, từ nãy đến giờ lão phu không thấy nàng ở đâu cả”.

Chu gia lão tổ nghe xong liền không nhịn được mà mắng:

“Hừ, tiện nhân đó đừng để cho ta gặp lại, nếu không...”.

Trịnh gia lão tổ lắc đầu không nhìn nàng nữa, hắn nhìn xuống Cung Thương ở bên dưới một chút rồi nhanh chóng xuất ra một cây trường thương mà tụ khí lại, khí thế của Kim Đan cảnh trung kỳ liền bộc phát ra như sóng triều.

Thấy vậy, Tiêu gia lão tổ cũng xuất ra pháp khí của mình, là một cây trường tiên, khí thế của lão cũng bùng phát ra rồi nhanh chóng mà quật một chiêu về phía Cung Thương.

Trường tiên lọng động mà hóa thành hư ảnh một con đại xà đang há cái miệng khổng lồ ra như muốn đớp mồi.

Cung Thương gầm lên một tiếng, xung quanh thân hắn liền xuất hiện hư ảnh một con Yêu Hầu mà giang hai cánh tay ra chụp hư ảnh đại xà kia lại.

Cảnh tượng có chút tương tự so với Từ Thiên Hạng tạo ra, bất quá hư ảnh hai bên lại chênh lệch nhiều không thể tả.

Đây chính là khoảng cách thực lực giữa đỉnh phong cùng trung kỳ.

Đòn thế của Cung Thương đã bị khóa lại, Tiêu gia lão tổ quát lớn lên:

“Trịnh đạo hữu, ra tay thôi”.

Trịnh gia lão tổ gật nhẹ đầu, một tay xoay nhẹ, mũi thương chứa đựng hùng hồn linh lực kia liền đâm ra... nhưng là đâm về phía Tiêu gia lão tổ.

Chu gia lão tổ thấy vậy liền vội vàng triệu hồi kiếm khí lên hộ thể cùng hỗ trợ ngăn chặn, mũi thương chạm vào kiếm khí.

Xung lực liền tản ra mà đẩy hai người Tiêu, Chu ra sau. Tần gia lão tổ lúc này liền phát hiện ra dị biến mà vội quay lại trợ giúp.

Bất quá Trịnh gia lão tổ nhanh hơn, hai tay nắm chặt lấy trường thương rồi đập ngang về phía Tần gia lão tổ.

Khoảng cách của hai người tương đối gần lên trường thương đập tới, lão cũng chỉ vừa vặn đưa thanh trường kiếm của mình lên đỡ lại.

Chỉ có điều lão ở thế bị động nên súc thế không đủ, một thương của Trịnh gia lão tổ liền đánh lão văng xuống bên dưới.

Một tiếng gầm liền vang lên, con ngươi Tần gia lão tổ liền co rụt lại mà vội vàng triệu hồi hỏa y, hai mắt chứa đầy nộ hỏa mà nhìn về hư ảnh con Yêu Hầu ở sau lưng.

Cung Thương cười lạnh, hắn quát một tiếng dài, cánh tay lực lưỡng của Yêu Hầu kia liền đập mạnh vào người Tần gia lão tổ mà đánh lão về phía xa.

Tình huống diễn ra quá nhanh, dường như trong một tích tắc nhưng ngần đó cũng đã xoay chuyển tình thế rồi.

Tiêu gia lão tổ cùng Chu gia lão tổ vội vàng ngự khí đến bên cạnh Tần gia lão tổ, ánh mắt chứa đầy sát khí cùng phẫn nộ nhìn về phía Trịnh gia lão tổ mà quát:

“Trịnh Tam Thủy, ngươi cũng phản bội?”.

Trịnh gia lão tổ thu thương lại, một tiếng cười vang liền thoát ra, hắn nói:

“Các vị đạo hữu, suy cho cùng cũng là vì lợi ích thôi, các vị đừng trách ta”.

Tần gia lão tổ ổn định thân hình mình lại, hai mắt chứa đầy sát cơ, con ngươi của lão đã triệt để hóa thành nộ diễm đỏ rực rồi.

Một thân hỏa diễm liền bành trướng ra mà hóa thành hỏa điểu, khí thế cực kỳ dọa người, lão hướng hai người Tiêu, Chu mà nói ra:

“Lão phu sẽ đấu với Trịnh Tam Thủy, còn Cung Thương giao cho hai vị”.

Vừa dứt lời, hai cái cánh lửa liền đập một cái mà lao về phía Trịnh gia lão tổ. Trịnh gia lão tổ cười vang, trường thương lọng động, cương phong xung quanh hắn liền hiện lên mà hóa thành một con phong long lao thẳng về phía trước.

Va chạm xảy ra, một đợt xung lực kinh khủng khác lại tản ra, không khí liền rung động kịch liệt.

Một bên khác, Chu gia lão tổ hít vào một hơi, trường kiếm xuất hiện trên tay, hư ảnh anh đào sau lưng liền hiện ra.

Từ một cây thành hai cây, hai cây hóa thành bốn.

Bất quá trải qua một hồi kịch chiến, nàng không còn đủ lực để triệu hồi tám cây anh đào được nữa.

Anh đào rời cành liền hóa thành kiếm khí mà đi.

Đồng dạng Tiêu gia lão tổ cũng bộc phát chiến lực của mình ra, một tay cầm trường tiên huy động mà quất thẳng về phía Cung Thương,

Cung Thương gầm lên, hàng loạt hư ảnh yêu thú khác liền hiện ra mà đối chiến.

...

Sự việc diễn ra giữa các lão tổ đương nhiên Lục Thần Du có thể cảm ứng được. Sắc mặt hắn âm trầm lại nhìn Từ Thiên Hạng mà nói ra:

“Nguyên lai các ngươi đã chuẩn bị đầy đủ”.

Từ Thiên Hạng cười hào sảng, hai tay khẽ dùng lực, hư cảnh yêu hầu liền bóp nát đạo đao quang kia rồi biến mất.

Hắn nói ra:

“Nếu không phải Mị Cơ trốn đi, Tinh Sơn Thành của các ngươi đã sớm tiêu vong rồi”.

Nghe vậy, khóe miệng Lục Thần Du khẽ nhếch lên mà nói:

“Nói như vậy, lần này ngươi không tự tin?”.

Từ Thiên Hạng cười cười không nói, một thân huyết khí đột ngột bùng phát ra như thủy triều, nét mặt văn nhã kia của hắn bỗng dưng biến mất đi.

Thay vào đó mà một gương mặt phi thường vặn vẹo có chút cuồng sát, hai mắt đỏ thẫm như máu, toàn thân liền to lên một vòng.

Giọng của hắn mang theo một cỗ huyết tinh cùng khản đặc mà quát:

“Lấy cái thân già đó của ngươi ra thử thì sẽ biết thôi”.

Nói xong, một chân hắn liền dẫm mạnh xuống mặt đất mà phóng thẳng lên trời như đạn pháo.

Từ vị trí của hắn làm trung tâm, bán xung quanh năm mươi mét bị sụp đổ xuống mà tạo thành một cái hố rộng.

Một thân man lực của Thuần Thú Môn chủ quả nhiên đáng sợ.

Lục Thần Du đương nhiên không chịu thua, một thân tu vi Kim Đan cảnh đỉnh phong triệt để bộc phát. Đao khí liền hiển hóa trong không gian rồi hòa vào thân mà tiếp chiến.

Giữa lúc này, Từ Thiên Hạng bỗng nhiêncười lên một cách điên cuồng mà quát ra:

“Các con, động thủ đi!”.

Nghe vậy, mí mắt Lục Thần Du hơi đổi mà cảnh giác xung quanh nhưng không có phát hiện gì cả. Hắn liền hừ một tiếng, ánh mắt chứa đầy sát cơ mà vận đao khí tấn công Từ Thiên Hạng.

Đại chiến đỉnh cao nhất liền trực tiếp nổ ra.

...

...

Một tiếng quát kia của Từ Thiên Hạng đương nhiên rất lớn. Đến Chu gia lão tổ còn có thể quát vọng cả phiến thiên địa này thì Từ Thiên Hạng không lý gì lại làm được.

Mấy vị lão tổ khác cũng nghe được, bất quá tình huống bây giờ của họ cũng không tốt mà đi phân tâm.

Tại vị trí của mấy tu sĩ Trúc Cơ cảnh.

Sắc mặt Khương Hy liền ngưng trọng lại sau khi nghe được tiếng quát đó. Hắn không phải tu sĩ của Tinh Sơn Thành nên hắn sẽ không rơi vào bàng hoàng như những kẻ xung quanh này.

Thời điểm Trịnh gia lão tổ phản bội lại Tinh Sơn Thành, đám tu sĩ này đã như rơi vào hầm băng rồi.

Bình thường, lấy thân phận của bọn hắn đương nhiên không thể được diện kiến mấy vị lão tổ Kim Đan cảnh rồi. Vậy mà hôm nay lại có thể thấy được toàn bộ cả năm vị.

Nhưng thế sự vô thường, hai người đã trực tiếp phản bội trước mắt bọn hắn, thậm chí Dương gia lão tổ còn bị Chu gia lão tổ dùng vạn kiếm oanh sát nữa.

Tình thế ở đây thú thật cũng không khả quan là bao.

Tham chiến hôm nay đương nhiên có đội ngũ của ngũ đại thế gia, theo hai vị lão tổ Dương gia cùng Trịnh gia phản bội thì thái độ của mọi người đối với tu sĩ đến từ hai thế gia đó cũng thay đổi.

Giờ đây, tu sĩ Dương gia và Trịnh gia đã tạo thành một phe mà đứng đối lập với toàn bộ mọi người. Hai bên hoàn toàn đã ở thế giương cung bạt kiếm rồi.

Khương Hy thì không để ý đến bọn hắn lắm, mà hắn quan tâm đến những lời của Từ Thiên Hạng hơn. Hắn không nghĩ ‘các con’ trong lời Từ Thiên Hạng lại là mấy tên tu sĩ từ Dương gia cùng Trịnh gia rồi.

Từ Thiên Hạng là Thuần Thú Môn chủ, ‘các con’ của hắn hẳn phải là...

Giữa lúc này, một tiếng gầm như lôi minh bỗng nhiên phát ra.

Khương Hy liền nhịn không được mà mắng:

“Chết tiệt!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui