Huyền Lục

Tần Khiêm lãnh đạo tu sĩ Trúc Cơ cảnh đồng loạt đi công phạt yêu thú, chiến sự diễn ra cực kỳ căng thẳng, nhất là mấy con đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú kia.

Chiến lực của chúng cực kỳ cường hoành, phải cần một vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ cùng hai vị Trúc Cơ trung kỳ liên hợp lại mà áp chế một con, ba con liền hao tổn đi chín vị.

Những người còn lại thì phân liệt ra mà đối phó với năm con cao giai Trúc Cơ yêu thú. Còn hai con Giả Đan yêu thú thì không ai dám nhận mệnh đi đối phó cả.

Đây là tầng thứ sinh mệnh ngang ngửa với tu sĩ Ngưng Dịch cảnh của nhân loại, Trúc Cơ cảnh không có cửa đi đối phó với chúng.

Mà may mắn là bọn chúng cũng không có ý định tham gia cuộc chiến này. Hai con Giả Đan yêu thú đó bây giờ đang nhàm chán mà quan chiến. Trong mắt bọn chúng, đám nhân loại này quá yếu ớt, không đáng để ra tay.

Thậm chí có con chán đến độ mà nằm ngủ luôn.

Nhờ thế mà bên nhân loại liền rảnh tay hơn nhiều.

Giữa lúc này, một bóng người đột nhiên bị bay ra khỏi chiến trường mà thổ huyết. Sau đó một vài bóng người khác liền xuất hiện mà tấn công người mới bị bay ra.

Người kia chật vật đứng dậy mà gồng mình chống đỡ, hắn phẫn nộ quát lên:

“Dương gia, Trịnh gia, các ngươi đang làm cái quái gì đấy?”.

Một vị tu sĩ của Dương gia lạnh giọng nói ra:

“Tần đạo hữu, thứ lỗi cho, lão tổ nhà ta đã không còn, Tinh Sơn Thành nếu thắng thì Dương gia chúng ta liền nguy”.

Một vị tu sĩ Trịnh gia khác cũng cười ha hả chen giọng vào mà tiếp lời:

“Tần đạo hữu, ý chí của lão tổ là ý chí của Trịnh gia, chúng ta chỉ làm theo lệnh mà thôi”.

Nguyên lai, người bị đánh văng ra kia là Tần Khiêm. Ánh mắt Tần Khiêm nổi lên một cơn nộ hỏa, hắn chĩa kiếm về phía người Dương gia cùng Trịnh gia mà quát lên:

“Các ngươi có còn là người không? Sao lại dám đứng về phía yêu thú mà chém giết đồng loại?”

Ở xa xa, từng tiếng hét thảm cùng cầu cứu của các tu sĩ Trúc Cơ cảnh khác liên tục vang lên, tử thương dần dần xuất hiện.

Mà đáng giận hơn là nguyên nhân lại đến từ chính sự phản bội của nhân loại.

Dứt lời, Tần Khiêm liền xoay kiếm, hàng loạt kiếm khí như thủy triều liền dâng lên chém giết về phía trước.

Tu sĩ Dương gia cùng Trịnh gia thấy vậy liền tế pháp khí ra mà đối ứng chém giết. Đột nhiên, một đạo phù bay đến trước người Tần Khiêm rồi bùng nổ ra.

Con ngươi Tần Khiêm co rụt lại, vội vàng dựng kiếm khí thành tường chắn lại. Bạo tạc xảy ra, xung lực liền đẩy hắn về phía sau một đoạn.

Sắc mặt hắn có chút tái nhợt lại mà quát:

“Sao đến đám Phù sư các ngươi cũng phản?”.

Một bóng người lóe lên đứng ở giữa Tần Khiêm cùng tu sĩ Dương gia, Trịnh gia. Nếu Khương Hy ở đây, hắn sẽ nhận ra được người này là người ở trong số những tên Phù sư còn sống trước đó mà hắn thấy được.

Bất quá sắc mặt của người đó hiện tại lại rất phẫn nộ, xen lẫn trong đó còn là sự ghen ghét đố kỵ. Hắn chỉ tay về phía Tần Khiêm mà nói ra:

“Tần đạo hữu, ta nể ngươi là người của Tần gia nên mới chịu đến nơi này để áp trận, vậy mà cuối cùng thì sao?”.

“Ngươi lại đi o bế cho một tên tiểu tử Trúc Cơ cảnh khác, bắt Phù sư bọn ta phải nghe theo chỉ đạo của hắn. Thậm chí ngươi còn đưa đan dược trị thương cho hắn”.

“Ngươi cho rằng bọn ta chỉ có ăn không ngồi rồi hay sao, tại sao ngươi lại phân biệt đối xử với bọn ta như vậy?”.

“...”

Tên Phù sư kia liên tục giở công phu miệng lưỡi khiển trách cùng bán thảm cho Tần Khiêm, hắn nói nhiều đến mức độ có thể viết thành sớ, hơn nữa nghe đâu đó trong đấy là cả một bầu trời ghen ghét đồ kỵ.

Tần Khiêm nghe xong liền phun ra một ngụm máu vì quá giận. Hắn hận không thể trực tiếp tiến đến mà chém rụng cái đầu của tên Phù sư kia xuống.

Gặp thú triều các ngươi liền run lên như cầy sấy, hận không thể bỏ chạy đi. Bảo các ngươi tiên phong ra chặn thú triều, các ngươi dám sao?

Huyết Tế Phù Trận nổ ra trên người Tứ Thủ Huyết Hầu, lúc đó các ngươi ở đâu?

Các ngươi phá được tòa Thiên Lý Băng Phong Phù Trận này không? Hay là bị yêu thú dọa cho bay hết hồn phách rồi?

Lại nói các ngươi có thể trợ Chu gia lão tổ chém giết Dương gia lão tổ sao?

Cái gì mà o bế, cái gì mà đối xử bất công.

Trong mắt ta, các ngươi chính là lũ ăn không ngồi rồi.

Hàng loạt tiếng mắng chửi vang lên ở trong đầu Tần Khiêm, bất quá thương thế hiện tại của hắn không nhỏ, hắn đương nhiên không phí sức mà đi mắng chửi rồi.

Còn tên Phù sư kia không thấy Tần Khiêm đáp, hắn liền hiểu là không thể chối cãi, hắn liền ngửa đầu lên trời mà cười thảm rồi nói thêm vài câu hoa ngôn gì đấy như ‘ta thật tin lầm ngươi’, ‘sao ta lại có thể ngu ngốc đến vậy cơ chứ?’,...

Tần Khiêm thật sự nhịn không nổi cái tên này nhưng mắt thấy thời gian chỉ mới trôi qua tám phút, vẫn còn thêm hai phút nữa Vô Nhai đạo hữu mới có thể động thủ được.

Nhưng trong hai phút còn lại này, tử thương của Tinh Sơn Thành chắc chắn sẽ tăng lên.

Một tu sĩ của Trịnh gia chứng kiến được cảnh này liền quay lại phía sau chiến trường mà nói lớn:

“Các vị đạo hữu, Tinh Sơn Thành đã không thể thắng được trận này, chi bằng các vị sang Thuần Thú Môn, tin tưởng sẽ có tương lai tốt hơn”.

“Trịnh gia, ngươi...”, Tần Khiêm mở to mắt căm phẫn mà nói, hai hàm răng nghiến ken két lại với nhau mà phát ra thanh âm khó chịu.

Theo lời đó của tu sĩ Trịnh gia, không bao lâu sau, hai người bên phe Tinh Sơn Thành liền chuyển ngược mũi tấn công trở lại đồng sự trước đó của mình.

Giờ đây đội ngũ của Tinh Sơn Thành bao gồm thế gia lẫn tán tu thì cũng chỉ còn vẻn vẹn mười người mà thôi.

Tần Khiêm thấy vậy liền quát lên một tiếng giận dữ, hùng hồn linh lực liền tỏa ra bên ngoài không giữ lại chút nào, kiếm khí liền bay loạn xạ ra ngoài, đầu tóc hắn loạn lên mà tung bay trong không trung.

Sau lưng hắn, hư ảnh bốn vòng luân bất ngờ liền hiện ra, khí thế cực kỳ dọa người.

Mấy tu sĩ đối diện thấy được cảnh này liền ngưng trọng không thôi. Tần Khiêm sở dĩ lãnh trách nhiệm lĩnh đội vì chiến lực của hắn cực kỳ đáng sợ.

Trong trận liệp sát yêu thú trước đó, một mình hắn đã quét ngang không biết bao nhiêu là Trúc Cơ yêu thú đâu.

Bây giờ bị dồn về bước đường cùng như thế này, Tần Khiêm thậm chí có thể sẽ kéo bọn hắn chết chung.

Giữa lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tần Khiêm, một tay đưa lên rồi vỗ nhẹ vai hắn.

Cảm nhận được cái vỗ này, giọng hắn có chút run rẩy không biết là vì tức hay vì mừng nữa mà nói ra:

“Vô Nhai đạo hữu... ngươi đến rồi”.

Khương Hy gật đầu đáp lại:

“Ta đến rồi”.

Sau đó hắn nhìn về phía đám tu sĩ kia mà lạnh giọng nói:

“Các ngươi chọn xong phe rồi?”.

Đám tu sĩ phản bội nghe xong liền quay sang nhìn nhau rồi bật cười lên, một tên trong đó nhìn hắn như một kẻ ngốc mà trào phúng nói ra:

“Ngươi bị mù sao, Tinh Sơn Thành không thể thắng trận này”.

Lời hắn nói phi thường chắc nịch, nghe vậy Khương Hy liền gật đầu, đột nhiên một cỗ sát khí kinh người bỗng nhiên bùng phát ra.

Hai mắt Khương Hy lập lòe từng đoàn quang hỏa, sát khí tỏa ra như sóng triều mà quét về phía đám phản bội kia.

Bọn hắn liền rợn hết cả người lên, thần sắc lập tức hoảng sợ cùng ngưng trọng lại, pháp khí lũ lượt xuất hiện trên tay mà thủ thế.

Đến Tần Khiêm mặc dù không phải là đối tượng bị đám sát khí này tràn đến nhưng hắn lại ở cạnh Khương Hy nên cũng cảm thấy rợn hết cả người cả.

Nội tâm hắn liền bất khả tư nghị không thôi.

Người có thể có sát ý nhưng sát khí thì không phải ai cũng có. Chí ít, người đó phải giết rất nhiều người, huyết sát bám vào thân mới tạo ra được sát khí.

Nhưng sát khí nhiều như thế này thì rốt cuộc Khương Hy phải giết bao nhiêu người?

Mặc dù đã hơn ba tháng Khương Hy không nhận bất kỳ nhiệm vụ nào từ Dạ Ma nhưng đừng tưởng thấy hắn văn nhã mà xem thường.

Luận giết người, ở đây trừ bỏ lão tổ Kim Đan cảnh ra thì chưa chắc đã có người vượt qua hắn ở mặt sát khí đâu.

Sau đó, một tay hắn đưa lên, linh thức khẽ động, không gian xung quanh hắn liền chấn động mà hiển lộ phù văn trong không khí.

Từng đoàn phù văn lũ lượt xuất hiện như vô hạn không hồi kết.

Tên Phù sư đối đầu kia thấy vậy liền run rẩy hết cả người, hắn vội vàng quát lớn:

“Không ổn, là phù trận! Mau giết hắn!”.

Lời vừa ra, đám tu sĩ phản bội kia liền nhanh chóng xuất thủ tấn công về phía Khương Hy. Phù sư đơn thuần chưa chắc đã đáng sợ nhưng nếu Phù sư có phù trận hỗ trợ thì đồng giai phải lo mà bỏ chạy.

Bất quá phản ứng của bọn hắn đã chậm.

Khương Hy lạnh giọng nói ra:

“Định Thân Phù Trận - Khai”.

Theo một lời này của hắn, một chuỗi phù văn liền phát ra quang huy. Ngay lập tức, phía bên dưới chân của đám tu sĩ phản bội liền xuất hiện một chữ ‘Định’, hành động của bọn hắn liền đình chỉ lại ngay.

Những tu sĩ thuộc phe Tinh Sơn Thành thấy vậy liền đại hỉ, ánh mắt lóe lên sát cơ mà oanh sát về phía đám phản bội kia, đồng thời không quên né tránh đòn tấn công của yêu thú.

Tần Khiêm cũng không bỏ lỡ cơ hội này, bốn vòng luân sau lưng hắn hiện lên, khí thế bùng nổ mà hóa thành kiếm khí oanh tạc về đám tu sĩ Dương gia, Trịnh gia.

Đám tu sĩ phản bội kia dù biết mình bị tấn công nhưng không thể nào cử động mà đánh trả được.

Chỉ trong một hơi thở, hàng loạt tiếng hét thảm thê lương liền phát ra. Đám tu sĩ phản bội kia cơ hồ đã chết đi tám thành.

Hai thành còn lại chính là tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ. Thời điểm Định Thân Phù Trận xuất hiện, bọn hắn đã sớm tự tổn hại linh thức của mình mà hủy đi một chữ ‘Định’ đó.

Chỉ có điều Khương Hy không đơn giản chỉ có thế, cổ tay của hắn khẽ xoay chuyển, toàn thân đạp nhẹ trên mặt đất mà xoay một vòng trên không trung.

“Xạ Kim Phù Trận - Khai”.

Vừa dứt lời, phù trận lại sáng lên, quang cảnh ngày hạ sát Lý Viễn Trình một lần nữa lại hiện ra.

Vô tận kim quang như mưa rơi liền bắn thẳng về phía đám tu sĩ phản bội cùng yêu thú. Tu sĩ Tinh Sơn Thành thấy vậy liền giật nảy mình lên mà lui về phía sau.

Tu sĩ Trúc Cơ cảnh phản bội đang ứng phó với một tu sĩ của Tinh Sơn Thành gặp cảnh này cũng vội vàng tế pháp khí lên chống đỡ.

Bất quá kim quang xuất hiện tứ phương tám hương, hắn cũng không thể chống đỡ được lâu hơn.

Vị tu sĩ Tinh Sơn Thành kia thấy vậy liền vận trường kiếm lên, hư ảnh anh đào sau lưng bỗng nhiên xuất hiện, anh đào rời cành, kiếm khí liền hiện.

Phối hợp với kim quang, vị tu sĩ kia rất nhanh liền oanh sát chết tên phản bội kia rồi mượn thân pháp lướt về phía Tần Khiêm.

Tần Khiêm thấy vậy liền mừng rỡ nói ra:

“Mộng Hân, ngươi không sao chứ?”.

Nguyên lai vị tu sĩ kia là nữ tu sĩ đến từ Chu gia, hơn nữa nhìn vào thủ pháp tấn công của nàng thì ít nhiều có quan hệ trực hệ với Chu gia lão tổ rồi.

Chu Mộng Hân thấy Tần Khiêm liền thở ra một hơi mà đáp:

“Tần đạo hữu, xin tự trọng cho”.

Nghe vậy, Tần Khiêm liền có chút xấu hổ mà giả vờ đưa tay lên khụ khụ vài tiếng, Chu Mộng Hân không để ý đến hắn, nàng có chút tò mò mà nhìn qua Khương Hy.

Nàng biết hắn là Phù sư nhưng không nghĩ đến lại có thể tự mình tạo ra một cái phù trận lớn như thế này. Chí ít nhờ nó mà cũng nhẹ nhõm giải quyết được đám phản bội kia, nhưng yêu thú thì vẫn còn đó.

Nàng hướng Khương Hy nói ra:

“Đạo hữu, kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?”.

Chu Mộng Hân biết Tần Khiêm lĩnh đội nhưng ở trong phù trận, quan trọng nhất vẫn là Phù sư, Phù sư nói gì bọn họ phải nghe thôi. Nếu không lại ăn phải đạn lạc của đám kim quang này thì khổ.

Khương Hy nghe vậy liền quan sát tình huống phía trước một chút. Trừ bỏ hai con Giả Đan yêu thú hắn chừa lại ra thì còn lại đều chịu tấn công của Xạ Kim Phù Trận.

Trên thân bọn chúng bây giờ đều là bê bết máu nhưng hoạt động của bọn chúng lại không có chút xíu nào gọi là chậm đi cả. Ngược lại bọn chúng càng gầm thét giận dữ hơn.

Những tu sĩ Tinh Sơn Thành đối chiến với bọn chúng cũng không chịu được nữa mà dần dần lui lại về phía này.

Xạ Kim Phù Trận đương nhiên khó mà tạo ra được thương tổn thực sự cho bọn chúng. Dù sao sinh mệnh của cao giai Trúc Cơ yêu thú rất mạnh.

Sau đó hắn nói ra:

“Các vị cứ theo như cũ mà tấn công là được, ta sẽ sử dụng phù trận hỗ trợ cho các vị. Mặt khác, giao con Tử Ngân Lang đầu kia lại cho ta”.

Tần Khiêm nghe vậy liền không có ý kiến gì nhưng nửa câu sau làm hắn có chút lo lắng mà nói ra:

“Vô Nhai đạo hữu, Tử Ngân Lang là đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú, một mình đạo hữu liệu có giải quyết được không?”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Đỉnh giai yêu thú rất phiền phức, bất quá ta có phù trận trong tay, Tử Ngân Lang cũng khó mà làm gì được. Đồng dạng Tần đạo hữu cùng Chu đạo hữu cũng phân biệt ứng phó với hai con đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú còn lại.

Còn Tiêu đạo hữu cùng các vị còn lại cố gắng giải quyết năm con cao giai Trúc Cơ yêu thú kia...”

Đang nói, hắn đột nhiên dừng lại một chút làm mọi người có hơi chút không hiểu, nghĩ thoáng một chút, hắn nói trầm giọng nói tiếp:

“Trong trường hợp nguy cấp... mong các vị đừng lưu giữ Trúc Cơ lực lại làm gì, chúng ta phải lấy đại cục làm trọng”.

Nghe vậy, sắc mặt tu sĩ Tinh Sơn Thành có hơi chút biến hóa. Bất quá Chu Mộng Hân đứng ra nói:

“Được, ta đáp ứng”.

Nàng nói xong, Tần Khiêm cũng gật đầu đáp ứng rồi dần dần các tu sĩ khác cũng lên tiếng đồng lòng.

Tiếng yêu thú gầm thét mỗi lúc một nhiều, khoảng cách giữa chúng và tu sĩ nhân loại đang dần giảm lại.

Thấy vậy, Khương Hy liền quát lên:

“Động thủ thôi”.

Tần Khiêm rút kiếm ra, kiếm khí dâng trào mà quát lớn:

“Vì Tinh Sơn Thành... Giết!”.

“Giết!”.

Vừa dứt lời, tu sĩ nhân loại liền hóa thành từng đạo lưu quang tiến về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui