Huyền Lục

Sáu người nói qua nói lại một hồi, chủ đề đi càng ngày càng xa, mục đích tụ họp ban đầu cũng biến đi đâu mất dạng.

Cuối cùng, Thạch Thương liền chủ động bãi họp cho lành, phần ai về trại của người nấy mà dặn dò đội ngũ của tông môn mình.

Chờ năm người rời đi hết, Thạch Thương liền thở ra một hơi nhẹ nhõm không thôi, hắn lẩm bẩm:

“Làm cái vị trí lĩnh đoàn này thật mệt mỏi”.

Mỗi đội ngũ của các tông môn tự nhiên sẽ có đệ tử đi lĩnh đội, như Thạch Thương hắn là lĩnh đội của Cửu Tiêu Tông vậy.

Bất quá hắn không quá am hiểu làm cái nhiệm vụ lĩnh đội này nên cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà làm thôi, ai bảo tu vi của hắn cao làm gì, chí ít cũng không gây mất mặt cho Cửu Tiêu Tông.

Nào ngờ vừa nhập Bắc Nguyên Vạn Dặm thì đã gặp phải trận cuồng phong bão tuyết này rồi. Cho đến khi số lượng đệ tử mất tích cùng vẫn lạc vượt qua một con số lớn thì tất cả tông môn mới tập hợp lại với nhau mà xây dựng cái doanh trại này.

Chỉ có điều cùng lúc ấy cũng sẽ phát sinh ra vấn đề mới.

Đó là ai lĩnh đoàn?

Đệ tử của các tông môn khác thì không nói, dù sao ai bảo tông môn của bọn hắn có thực lực yếu làm gì.

Nhưng đám đệ tử của lục đại thế lực thì khác, bọn hắn cơ hồ là không ai phục ai. Đám sư đệ, sư muội của Thạch Thương suốt ngày cứ tâng bốc hắn lên mà cố ý đẩy hắn làm trưởng đoàn.

Hắn thì lại không muốn nhận cái áp lực này làm gì, quản nhà mình đã mệt, hơi đâu đi quản nhà khác.

Bản ý của Thạch Thương đó chính là tùy tiện bầu một người trong năm nhà còn lại lên làm là được. Nào ngờ cuối cùng cả năm nhà kia đều chỉ là vào hắn.

Nguyên lai, cả năm người kia cũng không muốn tiếp nhận cái vị trí lĩnh đoàn này. Trong số cả sáu người, chỉ có mỗi Thạch Thương hắn là trầm ổn nhất, vậy nên nghiễm nhiên liền thành nhân tuyển cho vị trí lĩnh đoàn.

Thạch Thương thật sự không phản bác lại được gì cả, bởi nếu xem xét tình huống thực tế thì hắn đúng là phù hợp nhất thật.

Bạch Tương Duyệt mặc dù trông hợp nhưng nàng lại rất hiền hòa, bản thân Huyền Thủy Am cũng ưa chuộng thanh tu không tranh đấu nên dẫu cho nội bộ đoàn người này có xích mích thì e rằng nàng cũng sẽ không làm gì đâu.

Cố Phi Thiên mặc dù mạnh nhưng hắn lại suy nghĩ không thấu đáo chút nào, hơi một tí là muốn dùng thực lực ra làm đạo lý, khó mà phục chúng.

Khắc Hoàng thì khỏi nói, hắn quá kiệm lời, hơn nữa mỗi lần mở miệng là cứ ca tụng quang minh bất diệt, quang thần trường tồn đến phát mệt. Làm lĩnh đoàn không khéo có khi lại kéo thành tín ngưỡng chi chiến cũng nên.

Thái Huỳnh Liên Phương thì lại quá lạnh nhạt, hơn nữa cũng chỉ nhìn về phía Thái Huỳnh gia mà thôi, nàng làm lĩnh đoàn thể nào cũng sẽ thiên vị cho Thái Huỳnh gia, các thế lực khác có uất ức gì thì cũng phải nín hết.

Nhìn đi nhìn lại, Liêm Đào đáng lý ra là hợp nhất, dù sao xuất thân của hắn vẫn là Hoàng Tộc mà thân là Hoàng Tộc, chỉ tay năm ngón đáng lý ra là môn đạo của hắn.

Vậy mà cái thằng này thật sự là một tên quỷ lười biếng, hận không thể đẩy hết trách nhiệm cho người khác không thôi. Nghe đồn ngay cả trong đội ngũ của Đại Tinh Hoàng Triều, hắn cũng không quản bất cứ việc gì cả.

Tùy tiện giao cho thuộc hạ đi làm là được.

Suy đi tính lại, chỉ có Thạch Thương hắn mới không có chút vấn đề nào mà thôi.

...

Thạch Thương thở dài, hắn nhanh chóng rời ra khỏi lều trại mà tiến về phía trận doanh của Cửu Tiêu Tông.

Hắn trở về tự nhiên sẽ có người ra tiếp đón, bất quá hắn cũng không vội đi nghỉ ngơi mà nhanh chóng đi tìm Hồng nữ tử.

Hồng nữ tử sau khi bàn giao nhiệm vụ cho các Phù sư cùng Trận sư xong rồi thì đã trở về lều trại của mình mà ngồi đợi.

Y như rằng, Thạch Thương đến tìm nàng.

Hồng nữ tử liền hành lễ nói ra:

“Gặp qua Thạch sư huynh”.

“Sư muội miễn lễ”. Thạch Thương cười nói.

Sau đó hai người bọn hắn liền ngồi đối diện với nhau, ánh mắt vô cùng nghiêm túc, Thạch Thương nhớ lại những lời truyền âm kia của nàng rồi nói:

“Sư muội, thật sự là có ám hiệu để lại?”.

Hồng nữ tử nghiêm túc gật đầu, nàng đáp:

“Bẩm sư huynh, đích thật là ám hiệu của tông, bất quá dấu vết còn tương đối mới, muội vô tình tìm được ở phụ cận của cổng vào bí cảnh”.

Thạch Thương trầm mặc một chút rồi nói ra:

“Chỗ đó bây giờ ra sao rồi?”.

Hồng nữ tử đáp:

“Sư huynh yên tâm, muội đã xóa sạch dấu vết. Chuyện này chỉ có hai ta biết mà thôi”.

Thạch Thương gật đầu, hắn trầm mặc một hồi rồi mỉm cười nói ra:

“Muội làm rất tốt, chuyện này để về trong tông ta sẽ thương nghị lại với mấy vị trưởng lão. Còn trước mắt, mục tiêu vẫn là phải thoát ra khỏi cái đại trận này đã”.

Nghe vậy, Hồng nữ tử liền gật đầu đáp lại:

“Vâng, thưa sư huynh”.

...

...

Các đại thế lực cho đệ tử nhập Bắc Nguyên Vạn Dặm đương nhiên Khương Hy có thể tính ra một hai, bất quá hắn cũng không có nghĩ đến cái cảnh bọn hắn bị giam ở cổng vào suốt ba ngày được.

Ba ngày của đám đệ tử kia có thể nói là địa ngục nhưng đối với Khương Hy thì lại là thiên đường.

Bởi Bắc Nguyên Vạn Dặm là một không gian khác hoàn toàn độc lập với thế giới của hắn sống, hay nói cách khác thì bí cảnh vốn không nằm cùng hệ quy chiếu với Huyền Đô Đại Lục.

Suy ra, ở nơi này, hắn có thể sử dụng toàn bộ nhân tức của mình mà không cố kỵ. Trong tình huống bình thường, Khương Hy muốn dùng nhân tức thì phải có trợ lực ẩn giấu hỗ trợ.

Nhưng tại Bắc Nguyên Vạn Dặm này, hắn tùy tiện dùng lúc nào cũng được. Cho nên chỉ trong vòng ba ngày này, tu vi của hắn như bị đè nén bấy lâu nay mà tăng tiến rất nhanh.

Hơn nữa, thời gian nảy Khương Hy cũng tận lực dung nhập nhân tức vào bên trong chiến kỹ của mình.

Nhân tức có tác dụng đối với phù đạo như thế nào bản thân hắn đã thấy rõ. Nếu không thì thượng phẩm phù văn làm sao có thể đả thương được Trầm Nê Ngư.

Hắn cũng muốn xem thử Lưu Thủy Quyền Pháp, Hãn Hải Điệp Gia, Nhân Gian Hành Tẩu cùng Thủy Đàm Ảo Cảnh nếu được gia trì thêm nhân tức thì uy lực sẽ khác biệt ra sao.

Kết quả liền làm hắn phi thường ngạc nhiên, mỗi loại chiến kỹ sau khi có nhân tức dung hòa vào liền mang theo một loại đại thế nghiền ép rất đáng sợ.

Nếu như trước đây, Khương Hy đánh ra một chiêu Thủy Lưu thì có thể tạo ra một đoàn thủy ảnh đi công kích đối phương thì nay thủy ảnh của hắn đã mang theo thủy chi ý cảnh cùng một cỗ đại thế chấn nhiếp đi cùng rồi.

Đối phương muốn tránh được một quyền này thì cũng không dễ dàng như trước được nữa.

Mà trong bốn loại chiến kỹ trên, Nhân Gian Hành Tẩu là kinh hãi nhất, bởi nhân tức cứ như là một thể với nó vậy.

Có nhân tức gia trì, tốc độ cũng như khả năng ẩn thân của Nhân Gian Hành Tẩu còn muốn nghịch thiên hơn mấy thành.

Giờ phút này đây thì Khương Hy không còn hoài nghi gì nữa, giả thiết đời trước của hắn có tám đến chín phần là đúng.

Cửu Tiêu tổ sư có lẽ chính là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ. Nếu không thì người không thể nào sáng tạo cùng tu luyện Nhân Gian Hành Tẩu đến đỉnh cao được.

Một đường tu luyện của hắn đúng thật là rất suôn sẻ, duy chỉ có một vấn đề là hắn còn chưa tìm ra được cách giải quyết mà thôi.

Đó là làm sao để ẩn được nhân tức khi sử dụng chiến kỹ. Tại Bắc Nguyên Vạn Dặm thì không có vấn đề gì nhưng ngoại giới thì khác

Hiểu biết của Khương Hy về nhân tức quả thực còn rất ít, vậy nên hắn vẫn chưa hoàn toàn chưởng khống được thực lực của hắn.

Chuyến đi này hi vọng có thể tìm kiếm ra được một vài thứ bổ ích liên quan đến nhân tức.

Lại nói, trong ba ngày này, trừ bỏ tu luyện ra thì hắn cũng đi qua được khá nhiều nơi, chiến đấu qua rất nhiều yêu thú, nhưng không có con nào mạnh hơn được Trầm Nê Ngư cả. Phần lớn đều trở thành bị thịt để hắn thử chiêu mà thôi.

Trường hợp của Trầm Nê Ngư có lẽ là thuộc dạng hiếm gặp rồi.

Mặt khác, trừ bỏ Hỏa Liên cùng một vài loại linh tài có chút đặc biệt khác ra thì Khương Hy cũng không thu hoạch được thêm bất cứ thứ gì.

Hắn đang rất ngóng chờ đụng độ với Tuyết Quái mà tìm mãi vẫn không ra một con.

Theo cổ tịch mà các tiền bối trong Cửu Tiêu Tông ghi chép lại thì Bắc Nguyên Vạn Dặm là một bí cảnh rất rộng, dài vạn dặm, rộng vạn dặm, cao vạn dặm và thậm chí là sâu đến vạn dặm.

Nói chúng, để hình dung Bắc Nguyên Vạn Dặm thì nó giống như là một thế giới lập phương cô lập vậy.

Khương Hy cũng muốn điều tra xem thực hư của những thứ này như thế nào nhưng thú thật hắn không có thời gian, đúng hơn là Bắc Nguyên Vạn Dặm không cho hắn thời gian để tìm hiểu.

Khương Hy ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời, ở trên đó có treo một cái đồng hồ tuyết phi thường khổng lồ, hình dáng của nó giống hệt như đồng hồ cát, bất quá chỉ thay thế cát bằng tuyết mà thôi.

Số tuyết ở nửa cái đồng hồ trên đang dần rơi xuống bên dưới, đến nay thì đã rơi được một phần cũng kha khá rồi.

Theo Khương Hy ước tính thì thời gian mở ra bí cảnh này cũng phải rơi vào một tháng. Chiếu theo tiền lệ trong quá khứ thì được xếp vào năm hạng đầu tính theo thời gian tồn tại bí cảnh.

Khoảng thời gian này có lẽ cũng đủ để hắn đi du lịch một chuyến, tìm một chút Tuyết Quái mà nghiên cứu.

Tuyết Quái là một dạng quái vật đặc trưng của Bắc Nguyên Vạn Dặm, chúng không phải là yêu thú nhưng so với yêu thú thì cũng không kém.

Bởi chúng là sinh linh do phiến thiên địa này thai nghén mà thành. Lịch sử có ghi chép lại như sau, Tuyết Quái không đơn giản là một bộ tộc quái thú tập hợp mà thành, tập quán của chúng tựa hồ có đôi chút giống với nhân loại.

Chúng có vương của riêng mình và cũng có một thể chế xã hội nhất định.

Nghe đồn vương của chúng chính là Nguyên Anh cảnh, không biết chuyến này Tuyết Vương kia có hiện thế ra không nhưng Khương Hy ngàn vạn lần cầu mong nó đừng hiện.

Kể có nổi hứng đi dạo chơi thì cũng đừng có xuất hiện trong thời điểm này, hắn thật chịu không nổi đâu.

Giữa lúc này, một tiếng meo đột nhiên vang lên. Khương Hy đình chỉ tu hành lại nhìn tiểu Hoàng nói ra:

“Tiểu Hoàng, có chuyện gì sao?”.

Tiểu Hoàng quay ra nhìn hắn mà meo một tiếng, biểu thị có chuyện cần hắn xử lý. Thế là Khương Hy liền nhìn về phía khu rừng thông phụ cận một chút.

Khóe miệng bất giác khẽ cong lên mà nói:

“Ra đi”.

Theo đó, một tiếng xào xạc vang lên, giữa một bụi cây thấp bất ngờ lòi ra một cái đầu hổ. Con hổ này từ tốn bước về phía trước, trọng tâm có hơi thấp xuống tựa như muốn vồ mồi.

Trên thân là một màu trắng có điểm họa tiết vằn đen, trên đầu, tứ chi cùng đuôi được phủ lên một lớp băng giáp rất ấn tượng. Từng tiếng gầm gừ trầm thấp liền vang ra từ kẽ răng của nó.

Thấy vậy, Khương Hy liền biết lai lịch của nó rồi.

Nguyên lai là một con Băng Giáp Hổ, tu vi rơi vào trung giai Trúc Cơ yêu thú. Luận về giống loài thì cũng không phải loại có huyết mạch quá mạnh.

Khương Hy nhìn con hổ này một chút, khóe miệng liền cong lên mà lui lại phía sau. Tiểu Hoàng có chút không hiểu nhìn lấy hắn.

Khương Hy mỉm cười nói ra:

“Tiểu Hoàng, tay làm hàm nhai nha”.

Vừa dứt lời, Băng Giáp Hổ phía đối diện liền gầm lên một tiếng kinh thiên, nó liền lao thẳng về phía trước, ánh mắt gắt gao nhìn lấy Khương Hy rồi di chuyển xuống mà nhìn tiểu Hoàng.

Một cỗ nộ hỏa liền bốc lên không thôi, Băng Giáp Hổ có cảm giác nhân loại này đang coi thường nó, lại dám để một con mèo đi đối phó với nó.

Vậy thì nó liền xé xác con mèo này ra cho hả giận.

Một tiếng gầm này rất lớn, tiểu Hoàng cũng giật mình mà lui lại vài bước không thôi. Khí thế của Băng Giáp Hổ phi thường lớn, huyết mạch của nó cũng thuần hơn so với tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng bị uy hiếp cũng là chuyện bình thường. Bất quá, bản thân nó cũng không phải đèn dầu đã cạn.

Tiểu Hoàng liền meo lên một tiếng giận dữ, bộ lông trên người nó liền xù lên không thôi. Nó nhanh chóng bật miêu trảo ra mà chém về phía trước.

Một tiếng kiếm minh trong trẻo liền vang lên, theo đó, một đạo kiếm quang liền đánh ra về phía trước.

Thấy vậy, Băng Giáp Hổ vội vàng hãm người lại rồi bật hổ trảo ra mà chém ra một chiêu đối ứng.

Oanh!

Va chạm xảy ra, đôi bên liền lùi ra sau một, hai bước. Thần sắc của Băng Giáp Hổ bây giờ càng lúc càng nồng đậm sát khí hơn, không gian xung quanh nó mỗi lúc một lạnh lại, nhiệt độ càng ngày càng giảm xuống.

Ở phía đối diện, tiểu Hoàng cũng không chịu thua, xung quanh người nó bắt đầu nổi lên một lớp cương phong mà tỏa ra xung quanh chống đỡ lại không gian lạnh giá kia, sắc thái cũng ‘gầm gừ’ lại mà nhìn đối thủ.

Bất quá hành động này rơi vào mắt Khương Hy tựa hồ có chút đáng yêu.

Hắn vốn có thể nhanh gọn xử lý con Băng Giáp Hổ này rồi cho tiểu Hoàng ăn nhưng dù sao hắn tìm là một trợ thủ chứ không phải thú cảnh.

Tiểu Hoàng không thể nào một mực chịu sự che chở của hắn hoài được, phải biết tự mình tranh đấu thôi.

Chưa kể, tiểu Hoàng được hắn huấn luyện qua rất kỹ càng, luận thực lực thì đã không kém đê giai Trúc Cơ yêu thú rồi, phối hợp thêm một chút chiến thuật nữa thì cũng có tư cách đi đối chiến với trung giai Trúc Cơ yêu thú một trận.

Khương Hy cũng muốn xem xem tiềm lực của tiểu Hoàng có thể đến đâu mà vận mệnh lại cột hắn cùng nó lại một chỗ.

Mặt khác...

“Dạo này cũng mập quá rồi”, Khương Hy nhìn tiểu Hoàng mà lẩm bẩm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui