Huyền Lục

Khương Hy lẩn trốn ở trong ngọn núi đó được hai ngày, trong hai ngày này, thương thế của tiểu Hoàng cũng đã dần tốt lên, bất quá hiện tại nó không được xuất chiến nữa.

Tiểu Hoàng cần một đoạn thời gian để tiêu hóa cảm ngộ từ trận tử chiến kia với Băng Giáp Hổ nên trước mắt Khương Hy cũng không vội cải tạo huyết mạch của nó.

Bắc Nguyên Vạn Dặm chắc chắn vẫn còn yêu thú họ hổ mạnh hơn nên hắn không cần gấp làm gì, quan trọng là tiểu Hoàng phải thật sự khỏe lại thì mới có thể tiến hành được.

Dù sao tinh huyết của yêu thú ngoại trừ truyền thừa ra thì vẫn còn tính hung sát của chúng ở trong đó, tâm thần của tiểu Hoàng không ổn định thì hắn cũng không dám mạo hiểm.

Đồng thời, Khương Hy cũng tranh thủ đoạn thời gian ngắn này đi nghiên cứu Lam Thiên Tuyết Tộc.

Cái bộ tộc này rất cường đại, lần thí luyện bí cảnh này thể nào cũng sẽ đụng độ với bọn họ một lần nữa.

Mấy đệ tử tông môn kia thì thôi, đằng nào cũng đi theo đoàn, nếu có gặp Lam Thiên Tuyết Tộc thì vẫn có thể ứng chiến được nhưng còn hắn thì khác.

Khương Hy thân cô thế cô, tiểu Hoàng thì đang dưỡng thương, một thân một mình hắn đi lại cần phải cẩn thận, nếu không gặp vây công liền xong.

...

Lại nói về các đệ tử tông môn kia, sau khi xác định được trận hình cùng cách phá trận xong thì ngay sau buổi tối hội họp ngày hôm đó, tất cả đã chuẩn bị hết tất cả mà lên đường.

Một đường phá trận của các đệ tử tông môn quả thực rất gian nan, dù sao không phải ai cũng là Trận sư xuất chúng.

Hồng nữ tử cùng các Trận sư của thế lực khác mặc dù không tệ nhưng đây là lần đầu bọn hắn phải đối mặt với một tòa đại trận tự nhiên, bị khớp là chuyện hết sức bình thường.

Bất quá sau khi tìm được Sinh Môn những mười lần thì tự tin của bọn hắn cũng dần dần tăng vọt lên, chỉ có điều trong quá trình phá trận vẫn còn vài người cứng đầu hoặc không theo kịp.

Cuối cùng lại lọt vào một trong bảy cửa còn lại mà trầm luân trong phong tuyết.

Sau một ngày trời liên tục phá trận, đoàn người đệ tử của các đại tông môn rốt cuộc cũng nhìn thấy được ánh ban mai mà mừng rỡ.

Thạch Thương nhìn thấy được quang cảnh đồng tuyết cùng ánh nắng xen qua kẽ mây mà vui mừng, hắn mỉm cười nói ra:

“Chúng ta thành công rồi”.

Những người còn lại nhao nhao gật đầu, thần sắc kinh hỉ không thôi, những ngày như địa ngục kia rốt cuộc cũng đã qua, bây giờ với bọn hắn mà nói, mối nguy hại lớn nhất có lẽ đã trôi qua rồi.

Nhưng đáng tiếc rằng, bọn hắn còn chưa được diện kiến Lam Thiên Tuyết Tộc như Khương Hy, nếu không thần sắc kia của bọn hắn tuyệt sẽ khó coi lắm đây.

Bạch Tương Duyệt nhìn qua Hồng nữ tử mà mỉm cười nói ra:

“Ta đại diện Huyền Thủy Am đa tạ Hồng sư muội đã giúp chúng ta ra khỏi đại trận kia”.

“Địa Cung xin đa tạ”, Cố Phi Thiên nói.

“Đồng dạng Thái Huỳnh gia cũng vậy”.

“...”.

Có người đầu tiên tự nhiên sẽ có người thứ hai, các thế lực khác lần lượt tiến đến hướng Hồng nữ tử cảm tạ không thôi.

Đối với chuyện này, Hồng nữ tử cảm thấy có chút bối rồi, bất quá phá được đại trận tự nhiên này nàng cũng có chút tự ngạo.

Ước muốn mong mỏi nhất của Trận sư chỉ có hai điều, đầu tiên là tạo ra một tòa đại trận của riêng mình, thứ hai là phá hết các tòa trận của tiền nhân.

Đại trận tự nhiên lớn như thế này mặc dù không phải do tiền nhân tạo thành nhưng tự nhiên còn đáng sợ hơn tiền nhân, Hồng nữ tử phá được thì thiên tư của nàng cũng rất tốt.

Nàng vội vàng hướng các thế lực kia nói ra:

“Các vị sư huynh, sư tỷ xem trọng ta quá rồi”.

Những người kia cười cười không nói, dù sao cái tòa trận kia khốn đốn bọn hắn mấy ngày trời, nay có thể trở ra ngoài an toàn tự nhiên không thể thiếu lời cảm tạ.

Nếu có thể thì bọn hắn cũng muốn kéo lên một chút quan hệ, ngày sau có thể sẽ cần đến sự trợ giúp của nàng cũng nên.

Thái Huỳnh Liên Phương hướng Thạch Thương nói ra:

“Theo như ước định ban đầu, chúng ta sẽ đi cùng thêm một ngày rồi tách ra”.

Thạch Thương gật đầu, sở dĩ bọn hắn không tách đi luôn vì ai biết được kế sau đó sẽ có cái cạm bẫy gì, nhỡ đâu lại gặp thêm một cái đại trận nữa thì xong.

Cửu Tiêu Tông cùng Đại Tinh Hoàng Triều còn đỡ, dù sao hai thế lực này đều có Trận sư đi kèm, những thế lực còn lại nhiều lắm là có Phù sư mà thôi.

Mà không phải Phù sư nào cũng tinh thông trận pháp được như Khương Hy.

Đời trước Khương Hy có bốn trăm năm đọc sách, tự nhiên cũng nhờ vào đó mà có thời gian nghiên cứu trận pháp.

Còn đám đệ tử này đến phù đạo cũng chỉ mới có chút tiểu thành thôi, phù trận không phải ai cũng tạo ra và chưởng khống được, thành ra tác dụng cũng không có mấy.

Đoàn người di chuyển một đường thì cũng đến phụ cận được cái ôn tuyền kia, linh thức của Thạch Thương liền buông ra phụ cận mà kiểm tra.

Đột nhiên, ánh mắt của hắn có chút hơi đổi mà vận thân pháp di chuyển, đồng dạng năm người của năm thế lực kia cũng cảm nhận được mà di chuyển.

Trong chớp mắt, bọn hắn đã xuất hiện ở bên cạnh một đám tro cốt trên mặt tuyết, đám tro cốt này phân bổ phi thường dài ở trên đó, độ dài phải lên đến hai mươi mét.

Thạch Thương nửa quỳ xuống đưa tay ra mà kiểm tra, hắn nói ra:

“Vết tích không lâu, hẳn là mới cách đây vài ngày”.

Liêm Đào nhìn qua một chút số tro tàn này rồi ngáp một tiếng nói ra:

“Yêu khí không lưu lại trong không khí, hẳn không phải là yêu thú”.

“Nhưng bất kể là gì thì dựa vào kích thước này, lúc còn sống nó ít nhất cũng ngang cơ với đỉnh giai Trúc Cơ yêu thú”, Cố Phi Thiên trầm giọng nói.

Khắc Hoàng lúc này đột ngột mở mắt ra, hai mắt hắn chứa đầy tinh quang, một cột ánh sáng bất ngờ tỏa ra từ người hắn rồi hóa thành từng đạo ánh kim bao phủ lấy phiến khu vực này.

Không bao lâu sau, hắn liền nhíu mày nói ra:

“Đến linh hồn cũng không tồn tại, rốt cuộc là kẻ nào đã ra tay?”.

Thái Huỳnh Liên Phương lạnh nhạt đáp:

“Còn ai vào đây ngoài thư sinh của Thư Viện, hắn hẳn đã phá Bát Trận Đồ trước chúng ta rồi”.

Bạch Tương Duyệt đi lại gần ôn tuyền kiểm tra một chút rồi nói ra:

“Xung quanh đây không có mấy vết tích đánh nhau, trận chiến diễn ra có lẽ không đến mấy phút. Cảnh giới của vị thư sinh kia hẳn không thua chúng ta đâu”.

Thạch Thương trầm ổn bước lên phía trước mà suy nghĩ, một lát sau hắn nói ra:

“Liệu có thật là người của Thư Viện?”.

Cố Phi Thiên hướng hắn có chút khó hiểu mà nói:

“Ý của Thạch đạo hữu là thế nào?”.

Thạch Thương đáp:

“Theo như lời của Khắc đạo hữu nói, linh hồn của con yêu thú bị thiêu chết này đã không còn nhưng nó chỉ mới chết chưa được bốn mươi chín ngày, làm sao lại không có linh hồn được. Giải thích duy nhất là người kia đã rút linh hồn của nó ra”.

Khắc Hoàng gật đầu nói:

“Ý của ta đúng là vậy”.

Thạch Thương nói tiếp:

“Mọi người đã nghe qua Thư Viện có thủ đoạn nào rút hồn rồi?”.

Nghe vậy, cả năm người còn lại liền trầm mặc, thủ đoạn của Nho Môn đích thật rất phong phú cùng kỳ lạ nhưng đúng là không có thủ đoạn nào có thể rút linh hồn ra khỏi cơ thể cả.

Phật Môn thì không rút hồn, chỉ có siêu độ, nhưng nếu là siêu độ thì sẽ để lại dấu vết. Đạo Môn đúng là có rút hồn, bất quá thư sinh không tu Đạo Môn, hơn nữa Thạch Thương cũng không cảm nhận được dấu hiệu của đạo pháp tại nơi này.

Vậy thì chỉ còn lại một giả thiết duy nhất mà thôi.

“Ma Đạo...”, Bạch Tương Duyệt nhỏ giọng nói.

Không khí đột nhiên có chút ngưng trọng lại, sáu người bọn hắn là Ngưng Dịch cảnh, xem xét dấu vết tuyệt không thể nào sai sót được, dựa vào những dấu vết này, bọn hắn sẽ khó mà không nghĩ đến Ma Đạo nhất mạch.

Rút hồn quả thực là một trong những thủ đoạn đáng sợ của Ma Đạo nhưng bọn hắn một đời này cũng chưa tiếp xúc qua tu sĩ Ma Đạo bao giờ cả.

Thậm chí các vị tiền bối ở trong tông môn cũng chưa chắc đã thấy qua tu sĩ Ma Đạo, làm sao có thể chắc chắn đây là thủ đoạn của Ma Đạo được.

Liêm Đào vươn vai lên cao rồi lười biếng nói ra:

“Huyền Thủy Am có hai người đã từng gặp hắn, đem ra cho các nàng kiểm tra là được rồi”.

Bạch Tương Duyệt nhìn hắn một chút mà thở dài nói ra:

“Vô ích, người này rất cẩn thận, đến một vết tích liên quan đến bản thân cũng không chừa lại, chúng ta còn không cảm ứng được thì hai vị sư muội cũng vô pháp nhin ra”.

Liêm Đào nhún nhún vai không đáp.

Cố Phi Thiên nhìn qua hiện trường một hồi rồi khóe miệng khẽ nhếch lên mà nói:

“Quản làm gì cho nhiều, đã ở trong Bắc Nguyên Vạn Dặm thì thể nào cũng sẽ gặp nhau thôi. Có thể trong thời gian ngắn giải quyết được con yêu thú này, hắn chắc chắn không yếu, ta cũng muốn xem thử Thư Viện lần này cử đến nhân vật như thế nào”.

Những người còn lại không đáp lời hắn, bất quá nội tâm cũng thừa nhận cùng cảnh giác, đối phương ẩn ẩn là một tu sĩ Ngưng Dịch cảnh ngang cơ với bọn hắn, không thể tùy tiện mà hành động theo cảm tính được.

Nhất là Bạch Tương Duyệt, nàng đã nghe qua hai vị sư muội kia nói qua về vị thư sinh đó rồi.

Ngoại hình đẹp mắt, tu vi là ẩn số nhưng chắc chắn rất cao, khí tức cũng mang theo một cỗ kính ý, lễ độ cùng nho nhã của thư sinh.

Cùng nhờ có hắn mà hai vị sư muội kia mới không vướng vào nhân quả với phàm nhân, nếu không con đường tu hành về sau không dễ đi.

Bạch Tương Duyệt cũng không rõ nếu gặp được thư sinh đó thì nàng sẽ làm ra quyết định gì nữa.

Là động thủ hay không động thủ đây?

...

...

Đoàn người cũng không nán lại chỗ đó lâu, dù gì cũng không có gì hay ho để xem cả. Cố Phi Thiên vì một chút hiếu kỳ nên cũng đã thử lặn xuống dưới đáy ôn tuyền xem thử có cái gì không.

Thực lực của hắn rất mạnh, mạnh hơn hẳn Khương Hy cho nên việc xuống được tận đáy hồ với hắn là một chuyện phi thường đơn giản.

Bất quá trong hang động của Trầm Nê Ngư, trừ bỏ Hỏa Liên đã bị Khương Hy lấy đi thì những thứ còn lại cũng không có gì đáng giá cả.

Cố Phi Thiên cũng không chê ít, chuyến đi này ăn thiệt thòi đã nhiều, có cơ hội kiếm chút lợi tức sao hắn lại bỏ qua được, vậy nên trong động phủ Trầm Nê Ngư có cái gì thì hắn liền tranh thủ vơ vét hết.

Lúc hắn trở lên lại thì sắc mặt vẫn không đổi, làm cho cả năm người còn lại đoán già đoán non.

Rồi lại thêm một ngày nữa trôi qua, đoàn người rốt cuộc cũng không tiếp tục đi cùng nữa mà tách ra.

Bắc Nguyên Vạn Dặm mở ra trong một tháng mà bọn hắn đã hoang phí được một tuần rồi, vậy nên không thể chậm trễ hơn được nữa.

Tông môn nào thì phải đi làm nhiệm vụ của tông môn nấy thôi.

Còn đám tán tu thì khác, tán tu cơ hồ thích đi một mình nên cũng không muốn bắt đội chung với người khác.

Dù sao đến cuối cùng, cơ duyên to lớn nhất vẫn là một người hưởng mà thôi. Nhiều người cùng hưởng thì sao lại xem là cơ duyên được.

Lại nói, các đại thế lực của Bắc Nguyên cũng không cấm tán tu đi vào, ngược lại càng hoan nghênh không ít.

Nhất là lục đại thế lực, bọn hắn biết sự tồn tại của Lam Thiên Tuyết Tộc, tự nhiên để cho đám tán tu đi bán mạng dò đường cũng xem như tiết kiệm một chút sức lực cho tông môn mình.

Mặt khác, nếu trong đám tán tu đó có nhân vật xuất chúng thì có thể mở miệng mời chào gia nhập tông môn.

Suy đi tính lại thì đây cũng là một công đôi việc, người có lợi cuối cùng vẫn là các đại thế lực kia.

Khương Hy kể cả nếu không vô tình bắt gặp Bắc Nguyên Vạn Dặm trước thì hắn cũng sẽ vào chung đợt với đám tán tu này thôi.

Bất quá kiểu gì hắn cũng sẽ đi trước những người đó một bước, bởi hắn biết cách phá Bát Trận Đồ.

Phá trận xong liền tự động rời đi.

Lại nói, hiện tại Khương Hy đang ở đâu rồi?

Nói thật, cá nhân hắn cũng không rõ nữa, chỉ biết không gian hắn hiện tại đang đứng là một mảng băng dày rộng lớn, xa xa là rừng thông cùng núi tuyết.

Còn đối diện là năm con yêu thú đang nhe hàm răng sắc nhọn ra mà nhìn lấy hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui