Huyền Lục

Ở trên không trung, tại nơi cao nhất cơ hồ đã có thể chạm đến trần, Thạch Thương, Bạch Tương Duyệt cùng Thái Huỳnh Liên Phương đồng loạt ngự khí đối mặt với Tuyết Vương.

Tuyết Vương từ đầu đến giờ vẫn rất âm trầm, loại sát cơ mà toàn thân hắn tỏa ra cực kỳ đáng sợ. Càng bay đến gần thì ba người Thạch Thương lại càng cảm thấy lâm nguy.

Thạch Thương nói:

“Tuyết Vương... tiền bối, quân đội của ngươi không thể chống chịu lâu được nữa đâu, chi bằng rút quân thôi”.

Tuyết Vương không đáp nhưng đoàn huyết vụ xung quanh kiệu lại nhiều hơn một tầng, cũng biểu hiện cho câu trả lời của hắn rồi.

Tấm rèm che chắn kia được linh lực gia trì mà kéo ra hai bên, để lộ ra thân hình của một đứa trẻ mười hai, mười ba tuổi.

Tuyết Vương mở hai con mắt hoàng kim của mình ra, bình tĩnh quan sát ba người Thạch Thương, không bao lâu sau, hắn nhàn nhạt nói:

“Tên tiểu tử lười biếng kia không đến?”.

Thạch Thương mỉm cười đáp:

“Liêm đạo hữu còn phải chủ trì trận chiến, Bạch đạo hữu tự nhiên đến thay”.

Tuyết Vương di chuyển ánh mắt sang nhìn Bạch Tương Duyệt một chút rồi nói:

“Tuyết tướng đầu tiên là do ngươi giết”.

Những lời này mang theo một cỗ sát cơ cũng hàn khí phi thường nồng đậm, Bạch Tương Duyệt có cảm giác như bị đánh rơi vào bên trong hầm băng vậy, cực kỳ lạnh lẽo.

Vậy ra đây là Tuyết Vương.

Nàng cố gắng trận định bản thân mình một chút rồi đáp lại:

“Không sai, là ta giết”.

Nghe vậy, Tuyết Vương liền đứng thẳng người dậy, thanh trường kiếm được tra vào vỏ đột nhiên vắt ngang trên hông, cái kiệu kia lập tức hóa thành quang vụ mà biến mất đi, toàn thân hắn liền lăng không giữa không trung.

“Đã vậy thì cả ba người các ngươi chết đi”.

Vừa dứt lời, một chưởng liền vỗ ra, bàn tay nhỏ bé của Tuyết Vương nhìn qua tưởng chừng có chút nhiều thịt cùng khả ái nhưng ai ngờ đâu lực lượng của nó cũng khủng bố không kém.

Không gian hàng chục mét xung quanh liền tràn ngập một cỗ phong bạo tuyết hoa, nhiệt độ liên tục giảm xuống không dứt.

Thạch Thương thấy vậy liền vận công pháp lên, Triêu Dương Quyết được thôi động đến tột cùng, một cỗ nhiệt khí hùng hồn liền tỏa ra từ người hắn.

Giờ đây nhìn hắn không khác gì một mặt trời nhỏ vậy.

Tay nắm lại thành quyền, Thạch Thương liền xuất thủ, một cột lửa liền xuất hiện mà đánh thẳng về phía Tuyết Vương, uy thế cực kỳ mạnh mẽ cùng hung bạo.

Sắc mặt của Tuyết Vương vẫn như cũ, bàn tay xuất chưởng của hắn liền biến chiêu, phong tuyết liền xoáy lại mà bao vây lấy cột lửa kia, hàn khí được khống chế cực kỳ tài tình mà hóa giải đi số lửa đó.

Cho đến khi một quyền chạm đến được thân thể Tuyết Vương thì cột lửa kia đã triệt để hóa thành một cơn gió nhỏ thoảng qua, chỉ là có chút nóng mà thôi.

Tay của hắn lại tiếp tục biến chiêu, tuyết chi ý cảnh liền hiện, phong tuyết tạm ngừng, lục giác tuyết hoa liền xuất hiện đầy trời, sau đó chúng liền xoay thành một phòng liên hồi rồi đồng loạt phóng thẳng về đám người Thạch Thương.

Bạch Tương Duyệt ngự khí lên phía trước, pháp lực trong thể nội nàng liền tràn ra một cách nhu hòa, hai tay đan chéo ở trước ngực, lòng bàn tay khép vào nhau rồi hướng lên trời, tựa như một đóa liên hoa sắp nở vậy.

Theo đó, hư ảnh một đóa liên hoa màu hồng liền hiện ra mà bao bọc lấy toàn bộ cả ba người lại. Lục giác tuyết hoa lao đến liền bị đóa liên hoa này cản lại ở bên ngoài.

Kế tiếp, hai tay đang khép lại của Bạch Tương Duyệt lại mở ra, hư ảnh liên hoa liền khai mở tuyệt đẹp, từng đạo quang mang liền bắn ra xung quanh mà đối ứng với lục giác Tuyết hoa.

Từng tiếng va chạm cùng bạo tạc liền vang lên trên khắp vùng không gian này.

Thái Huỳnh Liên Phương cũng không ngồi chơi, thanh trường kiếm liền xuất hiện trong tay, kiếm khí lập tức xuất hiện mà oanh sát về phía Tuyết Vương.

Quỹ tích cực kỳ loạn xạ, không theo bất cứ một cái quy củ nào hết, Tuyết Vương đối với một chiêu này cũng không lạ, tuyết chi ý cảnh lại lên, băng nhận liền hiện rồi đối ứng với kiếm khí mà lao đến.

Mức độ kiểm soát linh lực cùng chưởng khống ý cảnh của Tuyết Vương cực kỳ cao, mọi hành động của hắn cứ như là thuận lý thành chương vậy.

Thái Huỳnh Liên Phương vẫn tiếp tục chơi trò cũ, một bộ phần kiếm khí nhanh chóng lách mình tránh né lao đến gần người Tuyết Vương thì trực tiếp bạo tạc.

Rầm!

Từng tiếng bạo tạc liên hồi cùng va chạm liền diễn ra, Thái Huỳnh Liên Phương quả nhiên rất độc thủ, nếu gặp người khác có khi nàng đã chiếm tiên cơ rồi.

Đáng tiếc đối thủ hiện tại của nàng quá biến thái, bạo tạc trôi qua, thân ảnh của Tuyết Vương vẫn sừng sững nơi đó, xung quanh người hắn được bao phủ bởi một lớp phòng hộ lam quang cực kỳ vững chắc.

Đột nhiên, một con hùng sư hỏa diễm bất ngờ xuất hiện ở sau lưng.

“Lộng Diễm Quyết - Sư Hình”, Thạch Thương niệm.

Con hùng sư hỏa diễm kia liền đưa một chân trước lên đập mạnh xuống lớp phòng hộ lam quang kia, nhiệt lực cực kỳ kinh người.

Một đạo khói trắng liền bốc lên từ lớp phòng hộ đó, tựa như băng bị lửa nung chảy vậy.

Toàn thân Tuyết Vương liền khẽ rung động mà rơi xuống phía dưới vài mét, thần sắc hắn liền rét lạnh lại, một tay liền vung ra, hàn khí liền tích tụ lại mà hóa thành lưu quang đánh thẳng về phía hùng sư.

Thạch Thương không chịu yếu thế, hai tay kết ấn, cuống họng hùng sư liền căng phồng lên, ngay sau đó, nó liền khạc ra một cột lửa đối phó với lưu quang lạnh lẽo kia.

Bạch Tương Duyệt ở một bên phát hiện ra sơ hở, hai tay liền đổi thế kết ấn lại, đóa liên hoa liền tách ra thành từng cánh hoa mà phóng thẳng về phía Tuyết Vương, thiên địa linh khí liền điên cuồng hấp thu lại mà bùng nổ.

Một chiêu này của Bạch Tương Duyệt không khác gì ném pháo về phía Tuyết Vương cả.

Oanh!

Xung lực kinh người liền tỏa ra, toàn thân Tuyết Vương liền bị đánh lùi ra phía sau. Giữa lúc này, xung quanh hắn đột nhiên bị bao vây lại bởi hàng loạt kiếm khí có màu đen.

Khí tức âm u phát ra từ đó liền khiến hắn nhíu mày lại, một kiếm chiêu này cũng cực kỳ quen thuộc, đồng thời cũng là kiếm chiêu hắn cảm thấy phiền hà nhất.

Tuyết Vương liền đưa tay ra sau, thanh trường kiếm ngay lập tức xuất ra khỏi vỏ, khí tức tỏa ra từ nó cực kỳ lạnh lẽo, số kiếm khí màu đen kia liền hóa thành băng mà vỡ nát đi.

Hàn khí toát ra từ mỗi việc rút kiếm ra thôi cũng đủ khiến cho lượng kiếm khí đó đóng băng lại, thanh kiếm đó tự nhiên không bình thường.

Thạch Thương cũng là lần đầu thấy nó, hắn liền nhíu mày nói ra:

“Thượng phẩm pháp khí?”.

Thái Huỳnh Liên Phương liền lắc đầu, thần sắc cực kỳ ngưng trọng lại, nàng nói:

“Không phải, là pháp bảo”.

Nghe vậy, cả Thạch Thương cùng Bạch Tương Duyệt cũng phải chấn kinh không thôi. Thượng phẩm pháp khí đã đủ phiền rồi, vậy mà lần này lại còn xuất hiện thêm cả pháp bảo nữa.

Bất quá lý trí suy ngẫm một chút thì cũng hiểu được thôi. Tu sĩ Nguyên Anh cảnh đã mạnh đến một mức độ có thể suy chuyển tình huống của tu chân giới, cho nên pháp khí bình thường đã không thể chịu tải được sức mạnh của nhóm người này.

Từ đó liền sinh ra một loại vũ khí khác, gọi là siêu pháp khí hay có tên gọi khác là pháp bảo. Pháp bảo được chính tu sĩ Nguyên Anh cảnh tự mình tạo ra nên độ phù hợp của nó đối với công pháp tự thân là cực kỳ cao.

Tại thế lực nhất lưu, pháp bảo cơ hồ đã được tụng xưng là trấn tông thần khí rồi. Tuyết Vương nguyên bản là lão tổ Nguyên Anh cảnh, tự nhiên sử dụng vũ khí cũng sẽ là pháp bảo.

Chỉ có điều pháp bảo không thể tùy tiện dùng được, Tuyết Vương rút kiếm ra, mượn hàn khí triệt hạ số kiếm khí âm u kia xong liền nhanh chóng tra lại vào vỏ.

Hai bên thái dương liền lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Thấy vậy, ba người Thạch Thương liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, cũng còn may, Tuyết Vương không thể tùy tiện xuất động pháp bảo được.

Nếu không bọn hắn coi như có mười cái mạng cũng phải vứt hết cả thôi.

Kế tiếp, Tuyết Tướng nhanh chóng lấy lại tinh thần, tốc độ của hắn đột nhiên bạo tăng, trong chốc lát đã xuất hiện trước người Thạch Thương, một quyền liền đánh ra.

Thạch Thương liền kinh hãi, Triêu Dương Quyết nhanh chóng vận lên hộ thể, linh lực trong cơ thể liền bành trướng lên mà ngạnh kháng một quyền này.

Oanh!

Thân hình hắn liền bay ngược ra phía sau, lớp áo ngoài liền nát đến không thể tả, đồng thời trên đó cũng hiện lên một tầng băng mỏng.

Thạch Thương thổ ra một ngụm máu tươi, một tay đưa lên trước ngực mà khẽ xoa, nơi đó cũng may đã sớm mang một lớp giáp pháp khí nên một quyền này còn chưa đánh gãy xương hắn.

Nhưng hắn biết nếu tiếp tục ngạnh kháng thêm vài quyền nữa thì đừng nói là xương, đến lớp giáp này cũng phải vỡ nát thôi.

Tốc độ của Tuyết Vương rất nhanh, hắn một lần nữa lại biến chiêu, toàn thân liền chốc xuống bên dưới, hai chân nhỏ liền vung ra phân biệt đá về Bạch Tương Duyệt cùng Thái Huỳnh Liên Phương ở hai hướng khác nhau.

Có Thạch Thương làm bài học, các nàng nào dám ngạnh kháng, các nàng liền nhanh chóng vận linh thức lên mà điều khiển pháp khí lui ra sau.

Đột nhiên, thân ảnh của Tuyết Vương hóa thành mê vụ trôi đi, hắn bất ngờ xuất hiện sau lưng Bạch Tương Duyệt, sát cơ cực kỳ lạnh lẽo.

Hai tay Bạch Tương Duyệt liền vội vàng khép lại, hư ảnh liên hoa liền hiện ra bao bọc lấy nàng. Tuyết Vương cười lạnh quát:

“Trò cười”.

Một chưởng liền đánh ra, vô tận hàn khí liền dung nhập vào bên trong liên hoa theo lộ tuyến vận công.

Đóa liên hoa ngay lập tức liền hóa thành băng mà vỡ ra, xung lực từ một chưởng này liền chấn động đến thể nội Bạch Tương Duyệt, nàng liền thổ ra một ngụm máu.

Tuyết Vương định biến chiêu hạ sát thủ thì đột nhiên hàng loạt kiếm khí âm u bất ngờ xuất hiện mà chém về phía hắn.

Hai mắt Tuyết Vương hơi mở, tốc độ lại bạo tăng mà biến mất, trong chốc lát đã xuất hiện ở trước người Thái Huỳnh Liên Phương.

Thái Huỳnh Liên Phương liền đại biến, tốc độ của Tuyết Vương quá nhanh, nàng không kịp phản ứng lại.

Đơn chưởng của Tuyết Vương vỗ ra, hàn khí kinh người liền khóa không gian xung quanh của Thái Huỳnh Liên Phương lại.

Nàng liền nhanh chóng cắn nhẹ môi, một giọt máu liền bắn ra, một cỗ đại lực hùng hồn đột nhiên bộc phát ra từ đó, sắc mặt Tuyết Vương liền đại biến, nhưng một chưởng này đã súc thế xong, hắn không thể thu tay lại kịp.

Giọt máu ngay lập tức bùng nổ, một đạo u lãnh màu đen liền đánh thẳng về phía Tuyết Vương. Song phương liền đồng loạt phun ra một ngụm máu tươi mà bay ngược ra phía sau.

Sắc mặt của Thái Huỳnh Liên Phương khi bức giọt máu đó ra đã đủ tái rồi nhưng trực tiếp ăn thêm một chưởng của Tuyết Vương nữa cũng làm nàng ăn không tiêu.

Lớp y phục bên ngoài liền triệt để hóa thành băng vụ mà trôi đi mất, để lộ thân hình hoàn mỹ của nàng ra bên ngoài.

Thạch Thương vô tình thấy được liền có chút thất thố mà quay đi chỗ khác, sắc mặt Thái Huỳnh Liên Phương liền ửng đỏ lên, đồng thời hai mắt tràn ấp sát khí nhìn thẳng về hướng Tuyết Vương.

Bạch Tương Duyệt nhanh chóng xuất hiện ở bên cạnh nàng mà xuất ra một bộ y phục để nàng thay.

Bộ y phục này được làm từ một loại tài liệu rất đặc biệt nên cách mặc của nó cũng đặc biệt không kém.

Bộ y phục này vừa chạm vào người Thái Huỳnh Liên Phương xong thì lập tức biến đổi mà hóa thành từng dải lụa quấn chặt lấy nàng.

Không qua một hơi thở, Thái Huỳnh Liên Phương liền mang xong y phục của mình, đồng thời một cỗ khí ấm cũng tỏa ra từ nó giúp nàng khu trừ đi số hàn khí còn lưu lại.

Thấy vậy, nàng bất giác nhìn sang Bạch Tương Duyệt một chút, phát hiện bộ y phục của Bạch Tương Duyệt cũng không bị đóng băng sau khi ăn một chưởng đó.

Nàng liền minh bạch bộ y phục này là pháp khí xuất ra từ Huyền Thủy Am. Huyền Thủy Am là Phật Môn chính phái, tự nhiên sẽ không để nữ đệ tử của mình lộ thân ra bên ngoài.

Cho dù là có đấu pháp kịch liệt đến đâu thì tôn chỉ kín cổng cao thành vẫn phải đặt lên hàng đầu. Từ đó mới sinh ra loại y phục như bây giờ mà Bạch Tương Duyệt đang mặc.

Đối với nữ tử mà nói, thân thể của mình rất quan trọng, vô luận là đấu với ai thì cũng không nên để lộ ra bên ngoài, ở mặt này, Thái Huỳnh Liên Phương liền cảm kích Huyền Thủy Am không thôi.

Đồng thời nàng cũng không quên trừng mắt về phía Thạch Thương một chút, sau khi ra khỏi đây nàng nhất định phải tìm hắn tính sổ một trận.

Bất qua, ra được thì quá tốt rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui