Huyền Lục

Lão nhân này đương nhiên không ai khác ngoài thiên hạ đệ nhất thần toán Thần Cơ chân nhân của Hạo Nhiên Thư Viện.

Thần Cơ chân nhân đương nhiên là Chân nhân vị bởi lão là người có khả năng toán mệnh thiên cơ tài tình nhất trong lịch sử. Nếu không lão đã chẳng dám tự tin lấy đạo danh là Thần Cơ.

Mặc dù có Chân nhân vị nhưng những người cùng thế hệ với lão lại quen với cái tên gọi Thần Cơ lão nhân hơn là Thần Cơ chân nhân.

Dù sao nếu so về ngoại hình thì Thần Cơ lão nhân đích thật là người có hình dáng già cả nhất trong thế hệ hoàng kim.

Đừng nói là lão, bất kể người nào thuộc thiên cơ nhất mạch cũng sẽ già đi rất nhanh thôi, đánh đổi thọ nguyên nào phải cái giá đơn giản.

Trầm mặc một hồi, Thần Cơ lão nhân hướng vào trong hư không mà nói:

“Sư huynh, tiểu thất chạy rồi”.

Vừa dứt lời không được bao lâu, một thân ảnh lão nhân hôi bào khác bất ngờ xuất hiện ở bên cạnh, lão nhân này không ai khác là Phu Tử.

Phu Tử nói:

“Ai can thiệp rồi?”.

Thần Cơ lão nhân lắc đầu đáp lại:

“Không có ai can thiệp, bất quá tiểu thất đột nhiên biến mất, thiên cơ không cách nào cảm ứng ra được”.

Phu Tử suy nghĩ một chút rồi nói ra:

“Nếu vận dụng ‘thứ đó’ thì thế nào?”.

Nghe vậy, Thần Cơ lão nhân liền nhìn qua Phu Tử, ngữ khí ngưng trọng đáp lại:

“Sư huynh, Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ đích thật là hiếm có thật nhưng không đến mức phải dùng để ‘thứ đó’ chứ?”.

Phu Tử nói ra:

“Sư đệ, ta cùng ngươi đã thượng vị Thư Viện rất lâu rồi, bây giờ đã có chút người an phận làm loạn phía hậu trường, ta cũng phải mau chóng động thủ thôi”.

Thần Cơ lão nhân cau mày đáp:

“Thư Viện lại xảy ra chuyện gì rồi?”.

Phu Tử nhìn lên mặt trăng trên bầu trời kia, trong đầu không biết đang nghĩ gì, lão nhẹ giọng nói:

“Hai nhà Tuyết Giang cùng La Sơn hành động rồi”.

...

...

Sáng hôm sau, Khương Hy dịch dung thành một trung niên nhân mà âm thầm trở về Tinh Hư Thành. Để tránh bị lộ thân phận, hắn đương nhiên không thể dùng lại cái thân phận lão nhân kia, dù sao hắn cũng không có thông hành lệnh cho thân phận đó.

Cho nên hắn liền bỏ ra một ngàn linh thạch để vào thành, sau đó nhân lúc không người để ý, hắn liền lẻn vào bên trong một con hẻm mà tháo lớp dịch dung ra rồi thay lại y phục, trở về với thân phận Vô Nhai mà trở về động phủ.

Hắn trở về cũng đồng nghĩa với việc hắn tu luyện thành công Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ, chính thức nhập môn môn thần thông này.

Mặc dù trước mắt hắn vẫn chưa quen với việc không thể xem thấu thiên cơ nhưng Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cũng có một điểm rất lợi hại, đó là nó khiến cho những người xung quanh vô tình bỏ qua hắn.

Nếu nói tại Tam Đại Hoàng Triều cần thông hành lệnh để chứng minh thân phận thị sự tồn tại của mọi sinh mệnh sống trong thiên hạ này cần đạo tuyến vô hình kia đến chứng minh.

Các đạo tuyến vô hình này này ở gần nhau thì sẽ sinh ra một lực cảm ứng khiến những người xung quanh nhận ra và nhìn thấy được.

Bất quá khi tu hành Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ, Khương Hy đã đoạn mất đạo tuyến vô hình kia rồi, bản thân hắn ngay lập tức liền nằm ở một hệ quy chiếu khác.

Người khác có thể nhìn thấy hắn bằng mắt nhưng chỉ cần lơ đãng một chút thì hắn đi qua lúc nào cũng không ai biết được.

Lấy tình huống hiện tại, chỉ cần tu sĩ nào sở hữu linh thức mạnh hơn Khương Hy thì may ra có thể nhìn ra được hắn có điểm kỳ quặc.

Nhưng thực tế mà nói thì cũng không dễ để phát hiện ra.

Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ tốt xấu gì cũng là thần thông, người nào không ngộ ra tĩnh chi ý cảnh thì còn lâu mới nhìn ra được huyền cơ mà hắn đang che giấu.

Nhờ vào thần thông này, một đường trở về của Khương Hy phải nói là cực kỳ nhàn hạ, gần như chẳng có ai có thể nhìn thấy được hắn cả nên hắn cũng không lo có người nghi thần nghi quỷ.

Tuyết Lam sớm biết hắn trở về nên đã đứng trước động phủ mà đợi. Thay vì Bạch Nguyệt Huy, hôm nay Tuyết Lam đã trở lại với cách ăn mặc cũ của hắn rồi, tóc buộc lên cao, thân nhuyễn giáp đen cùng áo khoác ngoài trắng.

Cách ăn mặc này giúp hắn dễ di chuyển hơn, cũng không quá rườm rà và quan trọng nhất là hạn chế được chú ý bên ngoài.

Sự kiện Bắc Nguyên Vạn Dặm đã sớm trôi qua nên bây giờ cũng chẳng ai nhớ được nổi Tuyết Lam ngày đó ăn mặc như thế nào đâu.

Tuyết Lam hướng hắn mỉm cười nói ra:

“Tu luyện thành công rồi?”.

Khương Hy cười đáp:

“Linh nhãn có nhìn ra được gì không?”.

Tuyết Lam lắc đầu nói ra:

“Những gì ta thấy vẫn như cũ không có gì thay đổi, bất quá nhờ huyết khế nên ta cảm ứng được ngươi có thay đổi không ít”.

“Ví dụ như?”.

“Ngươi cao hứng”, Tuyết Lam cười nói.

Khương Hy gật nhẹ đầu mà cười, xác thực là vậy, hắn rất cao hứng bởi từ này hắn cơ bản đã thoát ly cái gọi là thiên cơ rồi. Không có thiên cơ bên cạnh thì hắn cũng xem như vô tri, vô tri hưởng thái bình.

Sau đó cả hai bọn hắn lại tiếp tục đi vào trong động phủ mà giải quyết tiếp những chuyện khác.

Bây giờ tinh thần của Khương Hy còn đang sung mãn, kết hợp với Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ đã được tu luyện thành công nên bây giờ hắn muốn nhờ Tuyết Lam luyện hóa đạo cấm chế kia ở trong thể nội.

Muốn Khương Hy toàn vẹn thả lỏng thì trừ bỏ cảm ứng thiên cơ ra, hắn còn phải được giải thoát khỏi cấm chế nữa thì mới thực sự an toàn được.

Trên đời này có ai lại muốn bị người khác chưởng quản sinh tử đâu chứ, Khương Hy lại càng không.

Bất quá hắn lại đang là kẻ đi chưởng quản sinh mệnh của mấy vạn nhãn tuyến đây. Theo ngôn ngữ của Tuyết Lam thì đây chính là chó chê mèo lắm lông, không biết xấu hổ.

...

Khương Hy trở lại vào bên trong gian tu luyện rồi cùng với Tuyết Lam ngồi đối mặt với nhau, hai người bọn hắn đã sớm bàn chuyện này rồi nên cũng không nhiều lời thêm làm gì nữa.

Khương Hy nhìn thẳng vào mắt của Tuyết Lam, hai con ngươi hắn liền chuyển thành một màu tím ngời, linh thức của hắn liền buông ra mà kết nối với tinh thần của Tuyết Lam.

Tuyết Lam cũng để mặc cho Khương Hy thâm nhập vào não hải của mình, kế tiếp, nhờ có linh thức dẫn đường, Tuyết Lam liền dùng linh nhãn của mình mà tìm đến đạo cấm chế kia của Dạ Ma Nguyệt Hải Đà chủ.

Sau đó, Tuyết Lam liền đặt một tay lên bụng Khương Hy, chân nguyên ngay lập tức liền xuất ra mà xâm nhập vào bên trong thể nội.

Tuyết Lam đã là tu sĩ Hóa Nguyên cảnh, sử dụng tự nhiên sẽ là chân nguyên, chỉ có điều đẳng cấp của hắn tạm thời còn thấp nên số lượng chân nguyên luyện ra cũng không được nhiều.

Nhưng dùng để luyện hóa cấm chế thì dư sức rồi.

Đạo cấm chế này được đặt sâu ở trong linh căn của Khương Hy, bình thường nếu lướt qua thì cũng chẳng ai để ý đến điểm này.

Mặc Hiên cũng từng nhìn qua linh căn của Khương Hy nhưng lão cũng sẽ không nhìn lâu, dù sao đã thấy tam tạp linh căn rồi thì còn nhìn thêm gì nữa, không lẽ muốn tự mình nghiên cứu cấu tạo linh căn?

Người khác thì còn có thể chứ Mặc Hiên thì vô lý quá rồi.

Cho nên lần đó ở hậu viện Điền y quán, Mặc Hiên mới không phát hiện ra được bất cứ thứ gì kỳ quái ở trong thể nội hắn.

Chân nguyên của Tuyết Lam nhập thể xong liền từ tốn tiến vào bên trong linh căn của Khương Hy. Sắc mặt của hắn liền tái trắng lại không còn một giọt máu.

Dưới Nguyên Anh cảnh, linh căn rất quan trọng, chỉ cần linh căn bị hư hại một chút thôi là đạo đồ của Khương Hy liền xong.

Cái cảm giác mà Khương Hy đang cảm nhận hiện tại nó tương đối vi diệu, có khi thì đau, có khi thì nhột, có khi thì lại nhói nhẹ lên một cái.

Nếu để hình dung thì nó giống như bị ai đó đưa tay vào trong người mà xoa xoa trái tim của bản thân vậy.

Hồi hộp hiếu kỳ nhưng cũng lo sợ đến bất an.

Tuyết Lam rất cẩn thận, lực khống chế của hắn cũng cực kỳ cao, so với tu sĩ khác thì cao hơn hẳn.

Trong chốc lát, đạo cấm chế kia đã bị Tuyết Lam dùng chân nguyên bao phủ hết rồi. Sau đó, một cỗ hàn khí đột nhiên xuất hiện từ trong chân nguyên mà tràn vào bên trong đóng băng cái cấm chế kia lại rồi luyện hóa.

Một đường này luyện hóa này cực kỳ thuận lợi mà không gặp bất cứ trở ngại nào cả, không qua mấy phút, đạo cấm chế kia đã triệt để bị Tuyết Lam luyện hóa hết rồi.

Khương Hy liền phun ra một ngụm máu tươi, tâm thần liền thanh sảng hơn bao giờ hết, một ngụm máu này tích lũy không biết bao nhiêu nỗi lo của hắn đâu.

Phun ra được ngụm máu này, hắn đã có thể thả lỏng được rồi.

Tuyết Lam hoàn thành nhiệm vụ xong liền thu chân nguyên về mà thở nhẹ một hơi, hắn cười nói:

“Cảm giác thế nào?

Khương Hy cười cười mà tự cảm thụ một chút. Thành thật mà nói, hắn cảm thấy có hơi chút vô thực, Đà chủ có tu vi thế nào hắn không rõ nhưng khi Tuyết Lam dùng chân nguyên luyện hóa xong cấm chế thì hắn đã biết rồi.

Đà chủ vẫn là Kim Đan cảnh, thời điểm đưa cấm chế này vào trong người Khương Hy, lão vẫn dùng linh lực.

Cho nên Tuyết Lam trực tiếp vận dụng chân nguyên chẳng khác gì dùng dao mổ trâu để giết gà cả, một đường này luyện hóa cực kỳ thuận lợi.

Mặt khác, nhờ có Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ nên Khương Hy mới có thể nhẹ nhõm che giấu được việc này, nếu không trong tình huống bình thường, Đà chủ chắc chắn sẽ cảm ứng được cấm chế của mình bị phá giải.

Vốn nghĩ chờ đợi bản thân tu luyện đến Kim Đan cảnh rồi thử luyện hóa một chút nhưng không nghĩ đến hắn lại sớm có được cơ hội này.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“Rất tốt, có bảo tiêu Hóa Nguyên cảnh cũng không phải tệ”.

Tuyết Lam nhìn hắn đầy ý vị nói ra:

“Tiểu Hy, ngươi nói sai, là ca ca”.

Khương Hy: “...”

Ngươi thật sự cố chấp với cái danh xưng đó đến như vậy luôn sao?

Hắn thở dài ra một hơi, sau đó linh thức liền tản ra xung quanh mà tìm tiểu Hoàng tự an ủi một chút.

Sau khi phát hiện ra được tiểu Hoàng đã nằm ở trong luyện khí thất thì thần sắc của hắn đột nhiên ngưng trệ lại, hắn vội vàng hướng Tuyết Lam hỏi:

“Tiểu Hoàng làm sao đột phá Trúc Cơ cảnh rồi?”.

Nghe vậy, Tuyết Lam liền nhìn về hướng luyện khí thất một chút mà mỉm cười:

“Đêm qua sau khi ngươi rời đi ta đã giúp nó cải tạo một chút huyết mạch, quá trình có chút hơi phiền phức nhưng rốt cuộc cũng thành công”.

Khương Hy suy nghĩ một hồi rồi nói:

“Không đúng, Túi Linh Thú còn ở chỗ ta, ngươi làm sao có thể cải tạo huyết mạch của nó được?”.

Tuyết Lam nhìn hắn đầy ý vị rồi đáp:

“Không phải chỉ có mỗi mình ngươi có xác Hổ Yêu, ta cũng có, bất quá... là toàn vẹn truyền thừa”.

Nghe vậy, Khương Hy liền chấn kinh, mặt hồ trong lòng liền động đậy, hắn vội vàng rời chỗ mà tiến vào luyện khí thất quan sát tình huống của tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng thành công đột phá Trúc Cơ cảnh nên hiện giờ nó còn đang bận nằm ngủ mà củng cố cảnh giới.

Xung quanh nó được phủ lên mà tầng kim quang rất mạnh, phong mang hiển lộ khiển cho toàn thân Khương Hy liền có chút nhức nhối không thôi.

Rốt cuộc là truyền thừa gì mà lại mạnh mẽ đến thế?

Thanh âm của Tuyết Lam đột nhiên vang lên trong đầu:

“Thế nào? Ngươi hài lòng chứ?”.

Khương Hy truyền âm đáp lại:

“Truyền thừa này ngươi lấy được từ đâu?”.

“Trong một ngôi mộ cổ ở Tuyết Quốc, nơi đó được gọi là Yêu Mộ, là nơi chứa đựng truyền thừa của yêu tu nhất mạch. Nói theo ngôn ngữ của ngươi thì Yêu Mộ cũng được xem là một bí cảnh”, Tuyết Lam nói.

Khương Hy nhìn qua tiểu Hoàng một hồi rồi đi ra ngoài ngồi lại trước mặt Tuyết Lam rồi nói tiếp:

“Đây là truyền thừa của con Hổ Yêu nào?”.

Tuyết Lam nhún vai đáp:

“Không rõ, bất quá là truyền thừa cấp bậc rất cao, nó được đặt ngay tại trọng địa của Yêu Mộ, theo ta nhớ thì hư ảnh ngày hôm đó thấy đươc từ truyền thừa là một con hổ màu trắng”.

Nghe vậy, một tiếng lôi minh liền đánh ngang ở trong đầu hắn. Hổ Yêu có nhiều chi mạch nhưng toàn thân màu trắng thì lại có ý vị khác.

Bởi đó là vương giả của mọi loài Hổ Yêu - Bạch Hổ.

Trong điển tích của Đạo Môn, Bạch Hổ là một trong Tứ Tượng Thần Thú.

Đông Phương Thanh Long, Tây Phương Bạch Hổ, Nam Phương Chu Tước, Bắc Phương Huyền Vũ. Nếu chiếu theo Ngũ Hành thì còn có thêm Trung Ương Hoàng Lân nữa.

Bất quá nói trong tay Tuyết Lam có truyền thừa của Bạch Hổ thì Khương Hy cũng cảm thấy có chút... vi diệu quá rồi.

Bạch Hổ xuất hiện từ thời thượng cổ, mà thượng cổ là từ đời nào thì cũng chẳng ai biết cả cho nên Khương Hy cũng chỉ xem Tứ Tượng Thần Thú như một truyền thuyết thôi.

Không lẽ cái truyền thuyết này có thật?

...

...

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì cho tác 10 sao nha!

Tác cảm ơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui