Huyền Lục

Văn Đồng Quỳ Liên bước ra cánh rừng liền vận linh lực lên tẩy đi hết vết máu ở trên người mình, sau đó liền mỉm cười hướng về một phía rồi nói ra:

“Ta nên nói là ngươi chết nhát hay là chờ đợi thời cơ đây?”.

Vừa dứt lời, tiếng loạt xoạt của cỏ liền vang lên, một thân ảnh hắc bào mặt đeo Ngân Diện đột nhiên xuất hiện, hai tay chắp ra sau lưng yên tĩnh nhìn lấy nàng.

Văn Đồng Quỳ Liên khẽ nở một nụ cười mê hoặc, nàng cảm thấy người này có chút thú vị. Từ lúc nhập Bắc Nguyên đến giờ cũng đã có hơn một tháng, nàng gặp qua rất nhiều sát thủ cùng đệ tử chính phái.

Bất quá bọn hắn quá yếu, nàng đánh còn không cần dùng đến thực lực chân thật nữa là. Nàng đến Bắc Nguyên chỉ là muốn quan sát một chút phong cảnh, hiểu rõ một chút thiên kiêu, đánh qua một chút trận là đủ.

Nào ngờ từ ngày nàng vào đây là mỗi ngày lại cứ chém chém giết giết rất là phiền, người mạnh thì thôi nhưng đằng này lại quá yếu.

Dây dưa với những người này vừa tốn thời gian vừa không thu hoạch được gì.

Nhưng hôm nay thì khác, lúc nàng đối phó với đám đệ tử chính phái kia thì cũng vô tình phát hiện ra có người ẩn trong bóng tối, chỉ là nàng không biết đang ở đâu mà thôi.

Nàng không xem đám đệ tử chính phái kia ra sao nhưng cũng không dám khinh thị, dù sao công pháp của chính phái ít nhiều đều có khắc chế với nàng.

Sau khi xử lý hết đám đó xong, nàng liền toàn tâm toàn lực truy quét lại một lần nữa thì mới phát hiện ra người này.

Hắc bào nhân kia im lặng được một hồi rồi mới lên tiếng:

“Tùy ngươi, hiểu theo nghĩa nào cũng được”.

Nghe vậy, Văn Đồng Quỳ Liên liền có chút suy nghĩ rồi nói ra:

“Ta nghe nói Bắc Nguyên có mười sát thủ Ngân Diện rất có tiếng tăm, trong đó nổi bật nhất là Vô Nhất nhưng ta cảm thấy hắn còn không bằng ngươi. Ngươi... là Vô Cửu?”.

Hắc bào nhân không biểu lộ gì nhưng đằng sau tấm Ngân Diện đó là một con ngươi khẽ lay động rồi. Hắc bào nhân này đương nhiên là Khương Hy.

Hắn đã chờ đợi nàng âm thầm rời khỏi Tinh Sơn Thành thì mới đem tin tức này nhử đệ tử chính phái đến để kiểm tra xem nàng sâu cạn thế nào.

Bất quá ngay tại giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng, hắn liền bị phân tâm, dù chỉ trong một vài giây nhưng đúng là hắn đã bị phân tâm.

Nàng quá đẹp, Khương Hy nhìn thấy quá rất nhiều nữ nhân, tính cả đời trước cùng đời này lại thì số lượng nữ nhân đẹp hắn thấy cũng vượt qua hàng chục người nhưng trong số đó hắn chỉ công nhận hai người.

Một là Chiêu Hồng Nan, hai là Thanh La.

Luận dung mạo, Chiêu Hồng Nan cao hơn Thanh La một bậc nhưng luận khí chất, Thanh La lại thắng một bậc.

Nhưng khi đem cả hai người này so với Văn Đồng Quỳ Liên, cả hai đều thua rõ rệt.

Văn Đồng Quỳ Liên thắng qua dung mạo của Chiêu Hồng Nan, đồng thời cũng thắng qua khí chất của Thanh La.

Nét đẹp của nàng không phải đẹp vô thực, cũng không phải đẹp như tiêu chuẩn thần tiên. Đẹp như vậy nhìn hoài cũng chán.

Nàng đẹp rất riêng biệt, càng nhìn nàng, Khương Hy lại càng thấy nàng đẹp, nàng đẹp nhưng không hề gây cho hắn nhàm chán chút nào. Ngược lại, hắn càng muốn nhìn lâu hơn, để xem nàng còn có thể đẹp đến tận mức nào.

Và nàng đẹp đến độ có thể câu hồn Khương Hy trong một vài giây.

Nên biết là Khương Hy tu luyện Sắc Dục Thiên đủ cao thâm, cùng cảnh giới muốn câu hồn hắn là chuyện không thể nào.

Nhưng hôm nay Văn Đồng Quỳ Liên thật sự làm được cái chuyện ‘không thể’ đó. Nàng có thể khiến hắn phải buông lỏng phòng thủ của bản thân.

Khương Hy nhìn nàng một chút rồi gật nhẹ đầu đáp lại:

“Đúng vậy, ta là Vô Cửu, có thể cho ta biết lý do được chứ?”.

Hắn tương đối tò mò làm sao nàng có thể nhìn ra hắn, sát thủ tự do tại Bắc Nguyên trên thực tế thì không ít, khoảng tầm trên dưới năm mươi người.

Nhưng nàng lại nhìn ra hắn rất nhanh và gọi tên hắn ra rất chắc chắn. Mặc dù là một câu nghi vấn bất quá hắn lại nghe ra là một câu khẳng định và ngữ khí của nàng cũng không nao núng một chút nào.

Văn Đồng Quỳ Liên mỉm cười, một tay khẽ đặt ngang trước ngực, một tay nhẹ nhàng chống cắm rồi suy tư một chút.

Biểu cảm của nàng cũng rất đa dạng, nàng có thể nói liền nhưng không hiểu sao nàng lại phải suy nghĩ, lại phải đắn đo khi phải nói ra.

Nhìn qua có chút mâu thuẫn nhưng Khương Hy lại thấy, nó rất hiện thực. Khương Hy cũng nhịn không được mà mỉm cười, ánh mắt có chút hơi si ra nhưng rồi cũng nhanh trở lại bình thường.

Một lát sau, nàng đáp lại:

“Trong số mười sát thủ Bắc Nguyên, ta đã giết tám người, bọn hắn cũng đã tự báo danh tự của mình ra. Hai người còn lại thì rất đối lập nhau, một người tĩnh, một người động. Ngươi là tĩnh, tự nhiên sẽ là Vô Cửu”.

Khương Hy gật đầu nhẹ, thần sắc không chút biến đối nào, tám người kia hắn muốn giết thì cũng giết được, dù sao hắn không để mắt đến những người đó. Trước đó hắn đã giết một người, thêm tám người cũng không là gì.

Bất quá tư duy này cũng không phải quá khó khăn, hắn không hiểu sao nàng lại nghĩ nhiều như vậy.

Hắn mở miệng nói ra:

“Kế tiếp ngươi muốn làm gì?”.

Văn Đồng Quỳ Liên đáp:

“Không phải ngươi đến giết ta sao, người đến, ta bồi”.

Rất thẳng thắn.

Khương Hy nhẹ gật đầu, một chân bước ra, hắn đã xuất hiện trước mặt Quỳ Liên, một chưởng liền xuất ra. Tốc độ của hắn rất nhanh, nàng cũng có chút hơi nhướng mày bất ngờ.

Nhưng nàng vẫn nhịp nhàng đưa một tay lên đối chưởng. Song chưởng va chạm, dư lực tản ra xung quanh, Khương Hy liền bị đẩy lùi ra năm bước rồi mượn Nhân Gian Hành Tẩu tránh ra xa.

Quỳ Liên cũng lùi, bất quá nàng lùi hai bước, từng ngón tay trên một chưởng vừa rồi kia liền khẽ di động một chút, nhiệt lực tỏa ra từ đó liền tiêu biến đi.

Khương Hy liền đổ ra một giọt mồ hôi ở bên thái dương.

Khó ăn rồi!

Một chưởng vừa rồi là Ái Tâm Minh Sắc Dục, lượng Sắc Dục Khí nó mang theo không ít nhưng nàng chỉ cần di chuyển một chút ngón tay thôi mà đã nhẹ nhàng hóa giải rồi.

Chưa kể linh lực của nàng cũng cực kỳ thuần, so với Khương Hy còn muốn thuần hơn. Tam Dục của hắn tính ở mặt tu luyện linh lực thì thuộc hàng cao giai Kim Đan công pháp, nhờ có thêm Thực Dục Thiên nữa thì có thể so với đỉnh giai.

Nhưng kể cả thế, hắn vẫn thua nàng.

Điều đó cũng có nghĩa rằng, công pháp chủ tu của nàng là Nguyên Anh công pháp. Cho nên một chuyến này của hắn cực kỳ khó ăn, hoặc nói đúng hơn, là ăn không nổi.

Đổi lại Quỳ Liên, nàng lại càng ngạc nhiên hơn, nàng hiểu công pháp của mình, là công pháp trấn môn của Ma Cung. Nếu so độ thuần của linh lực cùng pháp lực thì nàng không ngán bất cứ người nào trong thế hệ trẻ này.

Thậm chí nàng còn không cần nhìn linh lực của người khác nữa là.

Bất quá người này...

“Ta thật sự rất hoài nghi, ngươi sẽ không phải là La Huyền Tử đi?”.

Khương Hy mỉm cười đáp lại:

“La Huyền Tử ở Nam Vực, Hiên Minh ở Đông Vực, ngươi ở Bắc Nguyên. Mỗi thiên kiêu chi tử các ngươi đều là mục tiêu của Dạ Ma, tình huống của hai người trước so với ngươi cũng không kém đâu”.

Quỳ Liền nghe vậy liền gật nhẹ đầu rồi mỉm cười nói tiếp:

“Tháo mặt nạ ra cho ta xem mặt ngươi được chứ?”.

“Ta có thể nghe lý do không?”, Khương Hy đáp.

“Ngươi rất bình tĩnh, loại bình tĩnh này không phải vì tự tin về thực lực, mà là ngươi không có mấy hứng thú với chuyện khác. Cho nên ta tò mò”, nàng nhẹ giọng nói ra.

Nghe vậy, Khương Hy liền gật đầu, nàng nói không sai, để khơi gợi hứng thú của hắn đúng là rất khó. Hắn cũng có chút hứng thú với nàng, nhưng chỉ mới là lần đầu gặp mặt, có hứng thú thì cũng không đến mức phải khiến hắn thay đổi hành động.

Hắn bình tĩnh tiếp lời:

“Ngươi giết ta xong rồi tháo mặt nạ xuống xem là được mà”.

Quỳ Liên lắc đầu đáp:

“Người chết chỉ là bức tượng, người sống mới thực sự sinh động”.

“Kiến giải rất hay”, Khương Hy mỉm cười nói.

Không biết Quỳ Liên có nhận thấy biểu cảm của hắn không nhưng nàng cũng cười, sau đó nàng liền biến mất rồi xuất hiện trước mặt hắn.

Nàng cũng rất nhanh nhưng nhanh trong phạm vi quan sát của Khương Hy.

Một tay của nàng nhanh chóng chạm vào lớp Ngân Diện đó của hắn như muốn tháo xuống. Một tiếng rắc tan vỡ của thủy tinh liền vang lên, thân ảnh của hắn liền hóa thành quang vụ trôi đi mất.

Khương Hy đột ngột xuất hiện sau lưng nàng, Hãn Hải Điệp Gia được âm thầm súc thế từ đầu đến giờ ở tay còn lại liền đánh ra.

Không có hư ảnh sóng biển, cũng không có dư ba pháp lực. Đây hoàn toàn là một chiêu được nén pháp lực đến cực điểm.

Một sự khống chế tuyệt đối với pháp lực tự thân.

Oanh!

Một chưởng này đập vào lưng nàng, một tiếng gãy xương liền kêu lên, nàng liền phun ra một ngụm máu tươi rồi văng ra phía trước.

Thân ảnh của nàng lăn lộn vài vòng trên thảo nguyên rồi mới dừng lại, bộ dáng chật vật cùng lộn xộn không thôi. Người ngoài nếu nhìn thấy được cũng không đành lòng.

“Vội vã ra sát chiêu rồi sao?”.

Một thanh âm từ tính đến mê hồn đột nhiên vang lên bên tai Khương Hy, một cảm giác ấm ấm bất ngờ bốc lên ở cổ, bàn tay mềm mại đó không biết đã chạm vào yết hầu của hắn từ bao giờ.

Người nói đương nhiên là Quỳ Liên, người chạm tự nhiên cũng là nàng, không biết từ bao giờ nàng lại có thể vòng ra sau hắn rồi.

Cùng lúc đó, thân ảnh chật vật kia ở xa xa đột nhiên hóa thành một đoàn khói hư ảnh rồi tiêu tán đi mất.

Khương Hy nói ra:

“Nguyên lai là ảo ảnh, Thánh Nữ Ma Cung quả nhiên có rất nhiều thủ đoạn”.

Quỳ Liền cười cười, sau đó một tay liền vận lực bóp lấy cổ hắn, đừng nhìn cánh tay mềm mại đó mà nghĩ vô lực, một lực bóp này của nàng cũng đủ biến sỏi đá thành cát cả đấy.

Tiếng tan vỡ của thủy tinh một lần nữa lại vang lên, thân ảnh đó của Khương Hy cũng là ảo ảnh.

Rẹt!

Một đạo hồng quang bất ngờ lướt quang cổ Quỳ Liên, máu tươi liền tuôn ra không ngừng nhưng tuôn một hồi rồi cũng hóa thành khói trôi đi mất.

Nàng cũng là ảo ảnh.

Cứ như vậy, Khương Hy cùng Quỳ Liên cứ vờn nhau qua lại, thân ảnh luân phiên ẩn hiện, nhưng tất cả đều là ảo ảnh, song phương cơ hồ không tìm ra được đâu mới là chân thân của đối phương.

Nhưng đồng thời, cả hai người đều không hẹn mà bật cười thành tiếng.

Tiếng cười của Quỳ Liên rất êm tai, nghe như tiếng chim hót vậy, nàng nói ra:

“Ta công nhận, ngươi đúng là sát thủ Ngân Diện mạnh nhất Bắc Nguyên”.

Cả Khương Hy cùng nàng dây dưa một hồi đều không phân ra thắng bại nên liền cùng nhau tách ra, lấy chân thân quan sát đối phương.

Khương Hy cười cười đáp lại:

“Tạo nghệ luyện hồn của ngươi rất mạnh, đây là lần đầu ta cảm thấy phải nghiêm túc đối đãi với một đối thủ cùng cảnh giới ở khía cạnh này”.

Đúng vậy, Quỳ Liên rất mạnh, tạo nghệ luyện hồn tại cảnh giới Trúc Cơ không hề dưới hắn chút nào. Linh thức của nàng tuyệt đối mạnh ghê hồn.

Hơn nữa trên người nàng còn được gia trì một lớp ảo thuật che mắt tương tự như Khương Hy. Chả trách nhãn tuyến của hắn không ai nhớ ra được dung mạo của nàng.

Thậm chí đến hành tung của nàng cũng phiêu phiêu bất định dẫn đến tin tình báo cũng mê mê hoặc hoặc không thôi.

Nếu không phải Khương Hy tinh mắt nhìn ra trọng điểm thì đúng thật hắn rất khó để truy tung ra tung tích của nàng.

Hắn muốn biết tạo nghệ luyện hồn của nàng cao đến đâu, cho nên liền dùng Thủy Đàm Ảo Cảnh để đấu với nàng.

Nhưng hắn cũng không ngờ rằng, nàng rất mạnh, linh thức của nàng len lỏi vào đầu hắn lúc nào không hay, đến kết giới tinh thần cũng không thể nào phát hiện ra được.

Sống lại một đời này, Khương Hy vốn nghĩ bản thân hắn đã đi đầu về tạo nghệ luyện hồn cùng thế hệ rồi.

Hắn có thiên sinh linh thức, có tinh thần công pháp bậc Nguyên Anh cảnh, có được tri thức của ngàn năm tu hành.

Hắn có đầy đủ tư bản để tự nhận định tạo nghệ luyện hồn của mình nằm ở đâu.

Nhưng gặp Quỳ Liên, hắn đúng là phải bật ngón cái cho nàng mới được.

Có thể tu luyện linh thức mạnh mẽ vượt biên độ đến như vậy thì công pháp sở tu của nàng hẳn phải là tinh thần công pháp, nếu không thì nàng sở hữu thiên sinh linh thức, cùng một lúc tu luyện hai môn.

Một môn Nguyên Anh công pháp, một môn tinh thần công pháp.

Vế đầu có thể sẽ hơi khó xảy ra nhưng chung quy vẫn tồn tại một xác suất nhất định. Nhưng vế sau thì xác suất đúng là cao hơn nhiều thật.

Nguyệt Hải Đà chủ từng nói với hắn rằng, Văn Đồng Quỳ Liên là người có thiên phú cao nhất trong hai ngàn năm qua của Ma Đạo nhất mạch.

Hôm nay, hắn xác nhận điều đó.

Thiên phú của nàng rất đáng sợ, so với thế hệ hoàng kim thì có thể nằm trước năm.

Ba trăm vạn linh thạch cho cái đầu của nàng là chuyện không thể.

Ba ngàn vạn mới đáng giá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui