Huyền Lục

Khương Hy cùng Trầm gia lão tổ sau khi đạt được nhận thức chung thì quyết định không nói đến chuyện này nữa. Song phương cũng đã đạt được những mục đích của riêng mình và những mục đích nằm ngoài dự liệu rồi.

Vì vậy, Khương Hy liền ôm quyền cáo từ rồi quay trở lại xem xét tình huống của Trầm Luân. Trầm gia lão tổ thấy thế liền không nghĩ nhiều rồi trực tiếp đi theo hắn.

Hiện tại, không nói đến chuyện của Thẩm Hạo thì lão cũng cảm thấy Khương Hy là một người đáng để giao hảo. Trong ánh mắt của lão, Khương Hy thể nào cũng sẽ bước vào Kim Đan cảnh, trở thành một nhân vật cùng cấp độ với lão.

Cho nên lão cần phải kéo gần quan hệ một chút.

Mặt khác, lão còn không quên chuyện của Trầm Luân đâu, nếu tên tiểu tử này thành công qua ải thì mối quan hệ này sẽ càng khắng khít hơn, với cá nhân Khương Hy cũng tốt mà với đại tộc Nguyên Anh cảnh kia lại càng tốt.

Khương Hy từng trải nghiệm hành động này một lần từ Triều gia lão tổ rồi nên hắn cũng không cảm thấy ngạc nhiên mấy, suy ra thì cảnh giới của hắn gần với Trầm gia lão tổ hơn nên áp lực trong lòng cũng giảm đi không ít.

Khoảng một, hai phút sau, bọn hắn đã đến chỗ dãy hành lang ban đầu. Khương Hy trở về rất lặng lẽ nên không một trưởng lão nào ở đó có thể nhận ra cả, đến Trầm Thiên cũng không ngoại lệ.

Về phần Trầm gia lão tổ thì không cần nói, lấy cảnh giới của lão thì dưới Kim Đan không ai có thể cảm ứng được lão đến gần cả.

Lão định lên tiếng nói một vài câu để toàn bộ quay lại nhưng khi thấy được thần sắc của Khương Hy thì lão liền mỉm cười rồi quyết định im lặng.

Khương Hy chăm chú nhìn vào Trầm Luân ở đó, xung quanh hắn giờ đây đã tứ tung bát nháo không biết bao nhiêu là giấy rồi, hơn nữa mỗi tờ giấy đều là một chữ ‘nhẫn’ được viết rất cẩn thận.

Những tờ giấy này nằm chồng đè lên nhau cơ hồ đã phủ hết toàn bộ một mặt hành lang. Nhìn vào những tờ giấy kia, khóe miệng của Khương Hy liền mỉm cười.

Trầm Luân xác thực có tiến bộ.

Những tờ giấy nằm dưới là những tờ đầu tiên hắn viết, nét chữ vẫn còn rất cứng, mực đi còn chưa đều, khoảng cách giữa các đường nét còn chưa hài hòa nhưng càng về sau thì tốt rất nhiều.

Mực ra đã đều, nét chữ tuy chưa thể đi được thanh đậm rõ rệt nhưng chí ít cũng đã thành hình được một chữ đúng nghĩa, phối hợp giữa các đường nét với nhau cũng đã hài hòa hơn không ít.

Đó là nói về chữ, còn về người thì Trầm Luân xác thực rất có lòng.

Khương Hy đi gặp Trầm gia lão tổ trong khoảng ba canh giờ, trong ba canh giờ này, tư thế của Trầm Luân vẫn được tính là chuẩn mực, lưng thẳng, tay vững, ánh mắt chuyên chú.

Nhưng Khương Hy vẫn có thể thấy được sự mệt mỏi ẩn đằng sau ánh mắt đó. Người bình thường viết chữ liên tục ba canh giờ đảm bảo sẽ không viết được nhưng Trầm Luân là tu sĩ, hắn vẫn có thể kham được chuyện này.

Bất quá ba canh giờ liền chỉ viết một chữ duy nhất lại mang ý vị khác.

Ý vị mang tên gánh nặng tinh thần.

Viết một chữ mười lần thì vẫn viết được, viết lên một trăm lần sẽ thấy nản, viết lên một ngàn lần sẽ thấy mệt, còn một vạn lần thì bỏ đi, không viết nữa.

Trầm Luân không phải thiên sinh linh thức, linh thức của hắn cũng chỉ như tu sĩ bình thường thôi, ấy vậy mà đến giờ hắn vẫn có thể chèo chống đến tờ thứ một ngàn một trăm hai mươi hai.

Tay của hắn nhìn qua thì vẫn vững nhưng đi nét đã chậm rãi hơn rồi, hắn đã mệt.

Thấy vậy, Khương Hy vẫn chưa hành động, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.

Cho đến khi chữ ‘nhẫn’ thứ một ngàn một trăm hai mươi hai hoàn thiện, Khương Hy liền đưa tay lên phất nhẹ một cái, chữ ‘nhẫn’ trôi nổi trên không trung kia liền tán ra thành từng đoàn quang vụ rồi biến mất.

Trầm Thiên lúc này mới để ý mà vội vàng nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Khương Hy thì hắn liền giật mình, không biết đối phương đến từ lúc nào.

Nhưng trọng điểm lại là lão nhân ở bên cạnh.

Trầm Thiên vội vàng ôm quyền cung kính nói ra:

“Trầm Thiên xin thỉnh an lão tổ”.

Những trưởng lão kia nghe vậy cũng vội vội vàng vàng rời khỏi chỗ rồi nhanh chóng hành lễ, bọn hắn chưa từng gặp lão tổ bao giờ, cũng chưa bao giờ nhìn qua bức họa nên không thể nào biết mặt lão tổ.

Bất quá Trầm Thiên đã hành lễ rồi thì còn phải suy nghĩ nhiều sao?

Suy nghĩ nhiều chính là muốn chết, tốt nhất là cứ thuận theo gia chủ mà làm việc.

Trầm Luân cũng phát hiện ra điểm này nên liền vội vàng đứng dậy hành lễ, nhưng chân vừa đứng dậy thì lại loạng choạng vài cái rồi ngã xuống.

Hắn ngồi liên tục như vậy một khoảng thời gian dài không bị tê chân mới lạ. Khương Hy thấy thế liền nâng một tay lên rồi cách không truyền pháp lực vào thể nội của hắn.

Đẳng cấp pháp lực của Khương Hy rất cao nên khi chỉ mới nhập thể Trầm Luân, mọi mệt mỏi trong người ngay lập tức liền biến mất không còn một mảnh nhưng đồng thời sắc mặt hắn cũng ửng đỏ lên không kém.

Hai chân không nhịn được tự động khép lại rồi co lên trước ngực như muốn che giấu gì đó.

Khương Hy truyền pháp lực cho Trầm Luân nhưng cũng chỉ truyền vài tia mà thôi, pháp lực của hắn có mang theo hiệu ứng của Sắc Dục Thiên nên nửa thân dưới của Trầm Luân không rục rịch mới là lạ.

Huống hồ Trầm Luân hiện nay còn đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, chuyện tế nhị này đúng là khó tránh được.

Chỉ là Trầm Luân cũng không dám bảo trì trạng thái đó lâu nên cũng vội vàng chuyển từ ngồi sang quỳ rồi hành lễ nói:

“Trầm Luân xin thỉnh an lão tổ, thỉnh an đại sư”.

Trầm gia lão tổ thấy vậy liền gật nhẹ đầu rồi nói ra:

“Đừng để ý đến lão phu, lão phu chỉ đi ngang qua thôi”.

Trầm Thiên có chút hơi nghệt người ra, hắn có cảm giác bản thân như đang nằm mơ vậy.

Lão tổ đi ngang qua?

Đánh chết hắn cũng không tin, huống hồ lão tổ còn đến đây với Khương Hy là cũng đủ hiểu cả hai đã đạt thành một loại hiệp nghị gì đó rồi.

Trầm Thiên suy nghĩ rất nhiều chuyện trong đầu nhưng cả Khương Hy cùng Trầm gia lão tổ đều không để ý đến chuyện đó. Chuyến này Khương Hy làm chủ nên Trầm gia lão tổ cũng sẽ không can dự vào việc thu đồ này.

Bất quá trong đầu lão còn đang mong hai chữ ‘thành công’ đây, lão cũng đã nhìn qua mấy chữ ‘nhẫn’ kia một lượt rồi, chữ viết xác thực có tiến bộ nhưng có lọt vào pháp nhãn của Khương Hy không thì lão không chắc được.

Dù sao tiêu chuẩn thu đồ của mỗi người là khác nhau, Khương Hy lại còn xuất thân từ đại tộc Nguyên Anh cảnh nữa nên e rằng tiêu chuẩn sẽ dọa người lắm đây.

Khương Hy nhìn Trầm Luân một hồi rồi nói:

“Cảm giác như thế nào?”.

Trầm Luân nghe vậy liền thành thật đáp:

“Bẩm đại sư, vãn bối có cảm giác mình đã chạm đến thứ gì đó nhưng mỗi lần muốn vươn tay ra thì thứ đó liền biến mất. Vãn bối cũng đã thử lại nhiều lần nhưng vẫn không thể chạm được”.

Khương Hy có chút cau mày rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của Trầm Luân, khí tràng trên người hắn cũng vô tình tỏa ra khắp dãy hành lang này.

Khí tràng của hắn mang theo nhân tức đã được cô đọng nên không cần phải nói, khí tràng của hắn rất mạnh.

Đến Trầm Thiên cũng phải nổi hết cả da gà, còn đám trưởng lão thì không cần phải đề cập, bọn hắn bây giờ đã không khác bị dính định thân thuật rồi.

Trầm gia lão tổ ngạc nhiên quan sát Khương Hy, lão biết hắn sâu hơn những gì thể hiện bên ngoài nhưng không nghĩ đến hắn sâu đến mức này.

“Không hổ danh là từ đại tộc Nguyên Anh cảnh”, lão âm thầm kinh thán.

Nếu lão biết đây còn không phải khí tràng toàn bộ của hắn thì không biết cảm thụ của lão sẽ ra sao nữa, có khi lần này không phải Trầm Thiên mà đến lượt lão nổi da gà cũng không chừng.

Nhưng đó không phải điểm chính, Khương Hy đột ngột thả ra khí tràng như thế này lại khiến cho lão nghĩ đến câu trả lời của Trầm Luân.

Lão sợ hắn đã trả lời sai cái gì đó dẫn đến Khương Hy bạo nộ rồi. Lão hiện tại còn không muốn Khương Hy trở mặt đâu.

Đồng dạng với lão, Trầm Thiên cũng như thế và Trầm Luân lại càng vậy.

Bởi hắn hiện tại mới là người phải hứng khí tràng này nhiều nhất. Hắn cũng cảm thấy hình như mình trả lời sai rồi và đây cũng là lần đầu hắn cảm thấy... thành thật cũng không phải tốt lắm thì phải.

Lúc này, Khương Hy nhàn nhạt lên tiếng:

“Ngươi cảm nhận được bao nhiêu lần?”.

Khí tràng kia đột nhiên biến mất, Trầm Luân có thể hoạt động lại như cũ, ánh mắt hắn liền nhìn lên lại Khương Hy rồi khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Hắn sợ đến mức không dám nói thật, hắn sợ một lát nữa lại phải chịu loại áp lực kinh khủng kia. Khương Hy thấy thế liền cảm thấy hình như ban nãy hắn phản ứng hơi quá nên thả áp lực hơi lớn.

Hắn từ tốn nói tiếp:

“Không sao, ban nãy ta có chút kích động thôi, đừng sợ, cứ nói thật đi”.

Trầm Luân có chút hơi nghệt mặt ra.

Kích động?

Trên đời này vẫn còn loại kích động có thể dọa sợ người khác sao?

Hắn cố gắng nhớ lại một chút rồi ôm quyền đáp:

“Bẩm đại sư, chính xác là... hai trăm mười... tám lần”.

Nghe vậy, Khương Hy liền chớp mắt mấy cái nhìn hắn rồi gật đầu. Sau đó hắn đưa tay ra cầm tờ giấy chữ ‘nhẫn’ cuối cùng lên xem qua một lượt rồi lại gật đầu.

Kế tiếp hắn lấy ra tờ giấy ban đầu kia ở trong tay áo rồi đưa cho Trầm Luân, hắn nói:

“Phù đạo cần thiên phú, cần linh thức và cũng cần tu vi nhưng trên hết, phù đạo cần là sự kiên nhẫn và nỗ lực. Nỗ lực chính là thứ làm nên Phù đạo nhất mạch.

Người xem hai tờ giấy này tự nhiên hiểu ý ta rồi chứ?”.

Trầm Luân cẩn thận tiếp nhận cả hai tờ giấy rồi xem qua một lượt. Cả hai tờ đều được viết trong một buổi này nhưng cảm giác khác nhau quá xa.

Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ ngay đây là do hai người viết, hơn nữa người viết chữ ‘nhẫn’ lại là người chuyên viết chữ.

Sở dĩ Khương Hy thu tờ giấy đầu kia lại là vì sợ Trầm Luân sẽ vứt nó đi. Mọi sự đều nhìn kết quả nhưng Phù đạo trừ kết quả ra thì còn nhìn thêm cả quá trình.

Hắn giữ lại tờ giấy đó là muốn cho Trầm Luân thấy, không có gì là nỗ lực không giải quyết được.

Chênh lệch thiên phú? - Không sao hết, dùng nỗ lực cùng thời gian đến tiếp là được.

Trầm Luân nhìn hai tờ giấy thật lâu, đôi mắt có hơi chút rưng rưng, bản thân hắn cũng không nghĩ đến trong một buổi mình lại có thể thay đổi nhiều đến thế.

Chữ viết này... thật sự là của hắn.

Bờ môi hắn có chút hơi run run nhìn về phía Khương Hy rồi nói:

“Đại sư, ta...”.

“Mau đổi xưng hô”, Khương Hy cắt ngang.

Nghe vậy, Trầm Luân liền có chút nghệt mặt ra, đầu óc còn chưa kịp thông suốt thì đã bị Trầm Thiên hắng giọng vài tiếng nhắc nhở rồi.

Trầm Thiên nghe một câu kia xong sao còn không biết ý được nữa chứ, đáng tiếc thằng con này quá mức chậm hiểu.

Trầm Luân còn cảm thấy cổ họng của phụ thân hắn ngày hôm này có vẻ không được tốt lắm, bất quá sau khi nhận được cái trừng mắt đầy bực mình kia của phụ thân thì hắn không hiểu cũng phải lo hiểu.

Thần sắc hắn chuyển thành kinh hỉ, vội vàng chỉnh lại tư thế rồi quỳ xuống nói ra:

“Đệ tử xin thỉnh an sư phụ”.

Khương Hy lắc đầu đáp:

“Gọi sai, ngươi chỉ mới là đệ tử ký danh thôi, còn chưa được gọi hai tiếng kia, trước mắt gọi ta là tiên sinh”.

Trầm Luân không quản, tiên sinh cũng được, hắn để lộ hàm răng trắng của mình rồi cười tươi nói ra:

“Trầm Luân xin thỉnh an tiên sinh”.

Khương Hy mỉm cười nói ra:

“Đứng lên đi”.

“Vâng, thưa tiên sinh”, Trầm Luân hớn hở đứng dậy rồi thành thành thật thật đứng yên như đang chờ lệnh.

Trầm Luân trên thực tế thì không cao lắm, dáng người có chút hơi nhỏ, có lẽ đây là di truyền của Trầm gia rồi. Gọi là hơi nhỏ nhưng thực ra cũng cao lên được một mét bảy, cách Khương Hy đến tận nửa cái đầu.

Khương Hy rút ra ba quyển sách từ trong giới chỉ đưa cho Trầm Luân rồi nói:

“Tiểu Luân, ba quyển sách này là tổng cương phù đạo, kiến giải của ta về phù đạo cùng họa bản của phù văn. Ta có việc tại thân nên không thể ở đây dạy ngươi nhưng nghiên cứu kỹ lưỡng ba quyển sách này cũng đủ để ngươi bước chân vào phù đạo rồi.

Mặt khác, ngươi đã là đệ tử ký danh của ta thì ở bên ngoài tuyệt đối không được rêu rao cùng làm mất mặt ta. Nếu không coi như cách một vực ta cũng sẽ đánh chết ngươi. Hiểu rồi chứ?”.

Nghe vậy, Trầm Luân liền vội vàng tiếp nhận ba quyển sách rồi cung kính nói ra:

“Vâng, sư... tiên sinh, đệ tử sẽ không để người thất vọng”.

Những trưởng lão xung quanh nghe vậy liền cười tươi rồi tiến đến chúc mừng Trầm Luân nhận được lão sư tốt, đồng thời cũng chúc mừng Khương Hy nhận được đồ đệ ngoan.

Riêng Trầm Thiên thì có chút hơi đứng ra đó nhìn Khương Hy đầy cảm thán.

Cái gì mà cách một vực ta cũng đánh chết ngươi, mới thu đồ có nhất thiết phải đùa quá trớn đến vậy không?

Bất quá, Trầm gia lão tổ lại đổ nguyên một tầng mồ hôi ở sau lưng rồi.

Lão biết một câu kia không đùa.

Khương Hy thật sự có thể sẽ cách một vực đánh chết Trầm Luân thật.

Đại tộc Nguyên Anh cảnh không bao giờ nói đùa đâu.

Xem ra về sau lão phải cho người canh chừng Trầm Luân thật kỹ mới được, nếu không lại sinh ra đại họa thì khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui