Huyền Lục

Khương Hy vốn đã hoàn thành đầy đủ số lượng nhiệm vụ bắt buộc rồi nên đáng lý ra không cần phải đi nữa, bất quá hắn không còn nhiều thời gian.

Quỳ Liên nán lại Bắc Nguyên tận bốn năm đã là chuyện hắn không ngờ đến rồi nhưng nàng tuyệt đối sẽ trở về trong năm tới.

Bản ý của hắn ngay từ đầu là chấp nhận chịu phạt để an ổn tu hành qua năm năm nhưng nàng lại không cho hắn ý định này, chưa kể còn kéo hắn xuống nước cùng, bây giờ hắn còn không ra mặt thì cao tầng Dạ Ma sẽ không hài lòng lắm đâu.

Dạ Ma là tổ chức sát thủ đứng đầu thiên hạ, không người nào có thể khiến cho cỗ thế lực này ngán ngẩm cả, coi như thế hệ hoàng kim nó cũng không sợ.

Cho nên để Quỳ Liên thong thả rời khỏi Bắc Nguyên tuyệt đối là một đại sỉ nhục đối với Dạ Ma, uy nghiêm của Dạ Ma cũng vì thế mà hao tổn đi không ít.

Khương Hy đã bỏ cấm chế ở trong người rồi nên hắn muốn rời đi lúc nào cũng được bất quá hiện tại trong bóng tối còn đang có sát thủ cao tầng nhìn chằm chằm vào hắn nên hắn chưa thể đi được.

Trước mắt phải hiện thân ra đánh lại với Quỳ Liên một trận vậy, đồng thời cũng xem thử nàng hiện nay đã mạnh đến mức độ nào và giới hạn của hắn là ở đâu.

Lại nói, tại sao trong năm tới nàng phải rời đi?

Chính xác hơn thì nàng bắt buộc phải đi, nếu không lần này truy sát nàng sẽ không phải là dưới Kim Đan cảnh nữa mà là chân chính Kim Đan cảnh sẽ xuất thủ.

Về phần cường giả Nguyên Anh cảnh dùng thần thức tra xét hắn ngày đó tự nhiên sẽ có lão tổ Nguyên Anh cảnh khác đối phó.

Trong một năm tới đây, Huyền Đô Đại Lục sẽ nghênh đón một bí cảnh chỉ mở ba trăm năm một lần, luận về độ lâu đời thì nó còn có tính lịch sử lâu hơn cả Bắc Nguyên Vạn Dặm.

Bí cảnh này chính là bí cảnh lớn nhất dành cho tu sĩ Trúc Cơ cảnh trên Đại Lục, Thập Đại Chính Phái chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm vào bí cảnh này.

Đến lúc đó, cảnh giới của toàn bộ ba vực Bắc Nguyên, Đông Vực cùng Nam Vực sẽ được nâng cao đến cực điểm, tà ma ngoại đạo trong thời điểm này nếu dám xuất hiện thì chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ.

Nhất là tại Bắc Nguyên.

Bởi ngay trong thời điểm này, Đại Địa chân nhân sẽ trực tiếp giáng lâm đến khu vực biên cảnh của Bắc Nguyên cùng Cực Tây.

Quỳ Liên cùng vị lão tổ đi theo nàng tốt nhất phải lo rời khỏi Bắc Nguyên từ trước, nếu không một khi bí cảnh mở ra, cả hai sẽ vĩnh viễn không thể trở về được nữa.

...

Hoàng Thành Đại Tinh vào ban đêm rất đẹp, không nói đến tinh hải cùng dải cực quang ngàn dặm thì ánh đèn của toàn Hoàng Thành cũng đẹp đến mê người rồi.

Tại thời điểm này Nhân Khu đã chìm trong bóng đêm bởi đây là thời điểm phàm nhân đi ngủ, nhưng Tiên Khu thì vẫn luôn sáng đèn.

Người tu hành không cần phải ngủ, coi như Trúc Cơ cảnh thì cũng phải một, hai tháng mới đi ngủ một lần hoặc là đấu pháp mệt mỏi quá mới cần đi ngủ thôi.

Khương Hy rời khỏi trạch viện bây giờ rất nguy hiểm nhưng trên thực tế thì cũng chẳng có gì gọi là nguy hiểm cả.

Suốt bốn năm nay hắn vẫn luôn rời khỏi bằng cách này, chưa bao giờ hắn gặp phải bất trắc cả bởi hắn tự tin vào thực lực của mình.

Có Thiên Nguyệt Tàng Thiên Hạ cùng Nhân Gian Hành Tẩu ở trong tay, tu sĩ dưới Kim Đan cảnh tuyệt đối không thể nào phát hiện ra được hắn.

Về phần Kim Đan cảnh thì chắc chắn sẽ phát hiện ra thôi bất quá theo luật lệ của Hoàng Thành, đám tu sĩ này sẽ bay trên trời, còn Khương Hy thì đi dưới đất.

Ở dưới đất này có hàng triệu người, Khương Hy chỉ cần dùng Nhân Gian Hành Tẩu hòa mình vào bên trong dòng người thì cũng chẳng ai tìm ra được hắn cả.

Nếu hắn đứng yên thì có thể bọn họ sẽ tìm ra nhưng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.

Hiện nay, tung tích của Quỳ Liên có đôi chút bí ẩn, nhãn tuyến của hắn đã không thể tìm ra nàng được nữa. Hắn cũng đã từng điều động Mị Cơ đi nhìn chằm chằm vào nàng rồi nhưng đến Mị Cơ cũng không tra ra nổi tung tích của nàng.

Quỳ Liên bây giờ cẩn thận hơn bốn năm trước rất nhiều, Khương Hy luôn bám theo nàng còn không tìm ra được thì thông tin của Dạ Ma lại còn ít ỏi hơn.

Bản ý của hắn là nhờ cậy Tuyết Lam bói một quẻ bất quá bên người nàng có lão tổ Nguyên Anh cảnh nên vị lão tổ đó đã xuất thủ che đậy thiên cơ lại rồi, Tuyết Lam chỉ có thể thấy được một tầng sương mù dày đặc thôi.

Rơi vào nước đường cùng này, Khương Hy chỉ còn cách đến phân đà Dạ Ma ở Hoàng Thành để nghe ngóng thông tin.

Phân đà Dạ Ma tại nơi đây vẫn rất bí ẩn, đến các thế lực đại tộc Nguyên Anh cảnh cũng không tìm ra được tung tích nhưng hắn biết, hoàng cung chắc chắn đã tìm ra.

Tại các tòa thành khác, thành chủ nhận được sự triều bái của dân chúng trong thành nên ở vạn vật trong thành đều không thoát khỏi ánh mắt của thành chủ.

Tại Hoàng Thành lại càng đáng sợ hơn bởi Tinh Hoàng là nhất quốc chi hoàng, thứ gia trì lên người Tinh Hoàng chính là quốc vận.

Một ngày còn ngồi tại hoàng vị, vạn vật trong cảnh nội Đại Tinh đều không thoát khỏi ánh mắt của Tinh Hoàng, huống hồ chỉ một phân đà tại Hoàng Thành.

Chỉ là nhờ có hiệp nghị giữa Dạ Ma cùng các đại thế lực nên Tinh Hoàng mới không xuất thủ thôi.

Lại nói, Dạ Ma cũng không phải hạng ăn chay.

Đà chủ tại nơi này có thực lực rất mạnh, là sát thủ Ngọc Diện có tu vi cực kỳ cao. Khương Hy từng gặp qua một lần rồi sẽ không nhầm được, người này có thực lực không hề kém Vệ Khắc Nguyên một chút nào.

Khương Hy luồn lách bản thân mình trong dòng người rồi tiêu biến đi, không bao lâu sau, hắn đã xuất hiện tại phân đà của Dạ Ma.

Như mọi phân đà khác, phân đà này cũng tối om như mực, không khí trầm thấp đến đáng sợ, xung quanh thi thoảng còn vang lên một vài tiếng rít gió như u hồn.

Khương Hy đã sớm quen với cảnh này nên cũng không có gì ngạc nhiên bất quá hắn lại có chút thắc mắc là Dạ Ma sao lại không cho chút ánh sáng ở nơi đây.

Mặc dù tu sĩ tu luyện đến mức này đã sớm không cần dùng mắt nhưng chí ít cũng phải để ý đến hiệu ứng thị giác một chút chứ, cường độ linh thức của mỗi tu sĩ là khác nhau hoàn toàn, không phải căn cơ của ai cũng đủ vững để đạt được lượng linh thức tiêu chuẩn đâu.

“Ngươi đến rồi?”.

Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng, hai mắt Khương Hy hơi mở, hắn từ tốn quay người lại ôm quyền đáp:

“Vô Cửu gặp qua đại nhân”.

Sau lưng hắn là một tu sĩ hắc bào mặt mang Kim Diện, thân hình cao lớn như hộ pháp, không nghi ngờ gì hết, đây là sát thủ Kim Diện vẫn luôn giám sát hắn trong nhiệm vụ ám sát Quỳ Liên.

Khương Hy cùng với người này cũng xem như quen thuộc, mặc dù người này vẫn luôn lựa chọn đứng ngoài quan sát nhưng cảm giác của hắn đối với người này cũng không tệ.

Sát thủ Kim Diện nhàn nhạt nói ra:

“Trưởng lão đang đợi ngươi, mau đi theo bản tọa”.

Khương Hy ôm quyền khom người biểu thị đồng ý đi theo.

Trước khi đến đây hắn đã sớm báo tin trước một chút để đỡ tốn thời gian, mặt khác, sát thủ Kim Diện cũng biết hắn không thích giao lưu quá nhiều với các sát thủ khác nên đã cố ý đứng ở đây chờ đợi.

Danh tiếng của Vô Cửu bây giờ rất lớn, toàn bộ thế gia Kim Đan cảnh của Hoàng Thành bây giờ không nhà nào ăn ngon ngủ yên cả, mấy vị gia chủ suốt ngày phải luôn bố trí không ít hộ vệ xung quanh để tự bảo vệ mình.

Bọn hắn lo lắng không biết khi nào Vô Cửu sẽ đến viếng thăm nên phải luôn căng thần kinh ra để phòng bị.

Tám mươi tu sĩ Khương Hy từng hạ sát trước đó có phân nửa chính là đến từ vị trí gia chủ của các thế gia này, bọn hắn không lo sợ mới là lạ.

Còn về phần năm tu sĩ Kết Đan cảnh thì có ba người là lão gia chủ của thế gia Kim Đan, hai người còn lại thuộc về hàng trưởng lão của đại tộc Nguyên Anh cảnh.

Khương Hy không những giết nhiều mà còn giết toàn là người của thế gia quyền quý cho nên rất nhiều người đang hoài nghi thân phận của hắn liệu có phải là tán tu hay không.

Để nhận định một cách khách quan thì hành động của một người sẽ biểu thị cho xuất thân, chẳng hạn như những người đến từ thế gia sẽ rất kiêu ngạo, thu vui của bọn hắn là chà đạp những người yếu hơn để thể hiện sự vượt trội của mình.

Những người đến từ hoàng tộc thì lại càng cao ngạo hơn, bất kể làm chuyện gì thì cũng đều nhắm đến một chữ ‘nhất’ làm mục tiêu.

Mạnh nhất, giỏi nhất, giàu nhất, hoành tráng nhất,...

Ngược lại với hai nhóm trên chính là tán tu, tán tu là tầng lớp thấp hèn nhất trong tu chân giới, địa vị được ví như ăn mày, khất cái của nhân gian, và đồng thời đây cũng là tầng lớp bị thế gia cùng hoàng tộc chà đạp.

Cho nên nếu bảo hành động đầu tiên của tán tu khi có thực lực là gì thì câu trả lời chính là nghịch phạt thế gia, nghịch phạt hoàng tộc.

Đại đa số mục tiêu của Khương Hy từ trước đến nay đều là từ thế gia nên người khác nghĩ vậy cũng không sai, thậm chí bọn hắn còn đoán đúng thân phận tán tu của Khương Hy.

Bất quá lý do chính thì lại không phải vì phẫn uất thế gia, một vài thế gia còn kính hắn không kịp đây.

Khương Hy nhắm vào nhóm người này đơn giản là vì tiền thưởng cao mà thôi. Độ khó giết tán tu tuy dễ hơn nhưng tiền thưởng nhận lại quá ít, nói thẳng ra là không đáng nhét kẽ răng của hắn.

Cho nên nhóm thế gia lại ngẫu nhiên trở thành con mồi béo bở trong mắt Khương Hy.

Có điều thế nhân nghĩ như vậy cũng xem như có lợi cho Khương Hy. Hắn là tán tu nhưng biểu hiện của hắn lại khiến cho người khác nghĩ sau lưng hắn có người chống đỡ nên hắn mặc nhiên bị loại trừ ra khỏi danh sách những người đáng nghi.

...

Không bao lâu sau, sát thủ Kim Diện cùng Khương Hy đã đến một căn mật thất tương đối rộng rãi, bên trong cũng có ánh sáng nhưng lại là loại ánh sáng của lam hỏa.

Lam hỏa này là dị hỏa, chỉ xuất hiện ở những nơi có không khí âm u quỷ dị. Đương nhiên, chủ nhân của nó chính là một vị trưởng lão Ngọc Diện.

Căn mật thất này chính là nơi vị trưởng lão này tu hành, bày trí bên trong tương đối giống một căn phòng hơn là mật động.

Có trụ nhà bằng gỗ, có cửa sổ, có trần nhà và có cả sàn nhà bằng pha lê khá huyền diệu.

Khương Hy cùng sát thủ Kim Diện bước vào trong rồi ôm quyền cung kính nói ra:

“Xin thỉnh an Quỷ Mâu trưởng lão”.

Địa vị hiện tại của Khương Hy tại Dạ Ma chưa vào hạch tâm nhưng cũng đủ cao để biết được một số chuyện.

Bốn năm trước, sát thủ Kim Diện không nói cho hắn biết chuyện cung cách xưng hô thì bốn năm sau, hắn đã biết.

Một khi trở thành hạch tâm của Dạ Ma, Khương Hy có thể trực tiếp mang Kim Diện mặc cho tu vi của hắn là Trúc Cơ cảnh. Ngoài ra, hắn sẽ được nhận thêm một ngoại hiệu.

Ngoại hiệu này chính là thứ dùng để xưng hô giữa các sát thủ với nhau.

Sát thủ Kim Diện bên cạnh Khương Hy có ngoại hiệu là Minh Mạc Kim Diện, Khương Hy thường xưng hô là Minh Mạc đại nhân.

Về phần Quỷ Mâu trưởng lão, lão là một lão nhân tương đối lớn tuổi, trên thân mang một bộ bạch y có chút hơi ngả xám, bên trên tựa hồ cũng tồn tại một vài chỗ sờn cũ rồi.

Râu của lão rất dài, nhưng lại có chút hơi xơ nên mỗi khi lão di chuyển, bộ râu đó nhìn tương đối cứng ngắc, hai tai của lão được gắn một vành khuyên tương đối lớn, độ rộng bằng một móng tay cái.

Hai con mắt lão được che đậy lại bởi một lớp vải màu đen dày nhưng Khương Hy quan sát rất kỹ, hắn nhìn ra được phần dưới mé của lớp vải có lòi ra không ít gân đỏ nổi lên.

Chắc hẳn con mắt của lão phải có thứ gì đó rất quỷ dị cho nên mới được xưng là Quỷ Mâu trưởng lão.

Quỷ Mâu trưởng lão nhìn qua Minh Mạc một hồi rồi lại nhìn sang Khương Hy, thần sắc lạnh nhạt đến cực điểm.

Giọng của lão khàn khàn nói ra:

“Vô Cửu, bao giờ thì ngươi đi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui