Huyền Lục

Ở trên bầu trời, hai lão nhân có chút im lặng nhìn Quỳ Liên, thần sắc cổ quái không ít.

Sao đột nhiên lại chuyển sang tình huống quái gở gì thế này?

Khóe miệng Khương Hy khẽ giật giật, hắn cười khan vài tiếng không đáp, Quỳ Liên xác thực làm hắn rất giật mình.

Hắn từ tốn nói ra:

“Ngươi có biết mình đang nói gì không?”.

Quỳ Liên lắc đầu thở dài đáp lại:

“Ngươi không thể có chút khiếu hài hước nào sao?”.

Khương Hy khịt mũi một cái, quả nhiên là có tâm tư chơi đùa. Đột nhiên, một giọng vang lên trong đầu hắn:

“Tài, pháp, địa, lữ ta đều hiểu cả”.

Thần sắc của hắn vẫn như cũ nhưng trong lòng đã có chút nổi sóng. Giọng này là của Quỳ Liên, hơn nữa nghe qua rất nghiêm túc.

Hắn hiện tại còn có chút hoang mang, không rõ rốt cuộc nàng lại muốn chơi trò gì đây nhưng trước mắt hắn sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, để tránh bị mấy lão tổ Nguyên Anh cảnh dò xét.

Bạch Dạ Ma Tôn cùng Quỷ Mâu trưởng lão chắc chắn đang ở đây, Khương Hy sẽ không nhầm được.

Hắn có cảm giác một câu kia của nàng một nửa là thật một nửa là giả. Mặc dù trực giác của hắn báo là thế nhưng hắn vẫn khó mà tin nổi một nửa thật kia.

Nói cái gì thế?

Tính ra thì đây mới là lần thứ ba bọn hắn giáp mặt thôi, lần đầu đánh một trận coi như ngang nhau, trận thứ hai hắn đục một lỗ trên bụng nàng, nàng moi dạ dày hắn ra ăn. Còn trận thứ ba này đột nhiên ngỏ lời làm đạo hữu rồi.

Tâm cảnh của Khương Hy dù có tĩnh như mặt hồ thì bây giờ cũng khó tĩnh nổi. Quỳ Liên chơi hắn một vố quả thực khó đối đáp.

Trên con đường tu hành, bốn yếu tố tài, pháp, địa, lữ xác thực rất quan trọng. Trong đó ‘lữ’ là yếu tố cuối cùng.

Lữ là dùng để chỉ nhân mạch của bản thân, bao gồm các mối quan hệ giữa người với người trong tu chân giới, mà khi nhắc đến ‘lữ’, đại đa số tu sĩ sẽ nghĩ ngay đến đạo lữ.

Quỳ Liên đã hỏi thẳng hai chữ ‘đạo lữ’ rồi thì Khương Hy không vòng vo làm gì, nàng muốn âm thầm, vậy thì hắn cùng chơi âm thầm với nàng. Hắn nói ra:

“Ngươi thấy tình huống bây giờ giống như cần đùa không?”.

Văn Đồng cô nương, ngươi đang toan tính chuyện gì?

Quỳ Liên mỉm cười đáp lại:

“Không cần căng thẳng, có thể đấu với ta đến tận bây giờ cũng đủ chứng minh thực lực của ngươi rồi”.

Tìm một chỗ ngăn cách với ngoại giới, chúng ta nói chuyện một chút.

Đằng sau Ngân Diện, Khương Hy khẽ nhếch miệng lên, hắn nói:

“Vậy thì ta muốn xem thử giới hạn của ngươi đến đâu”.

Được.

Vừa dứt lời, Hắc Trúc Bút nhanh chóng họa ra một đạo Vân Vụ Phù. Khuôn viên ba trăm mét xung quanh trong chớp mắt liền bị một đám vân vụ bao phủ lại.

Kế tiếp đó, Nhân Phù thôi động, từng đoạn băng thương đột nhiên kết lại tấn công Quỳ Liên. Nàng khẽ mỉm cười, một chưởng vỗ xuống đất.

“Thần thông - Tử Ma Quán Trung”.

Ma hồn u quỷ bùng nổ lên từ mặt đất, khí tức tỏa ra làm ô uế hết số vân vụ cùng băng thương. Bất quá trước khi băng thương bị ô uế toàn bộ thì Băng Bạo Phù đã kích hoạt.

Oanh!

Hàng loạt tiếng bạo tạc liên hồi liền vang lên ngớt, mặt đất như bị cày xới lên không ngừng, hư ảnh ma hồn u quỷ bị nổ đến không còn một mảnh.

Đây là thần thông sinh ra cùng âm ám ý cảnh nên để phá nó, Khương Hy bắt buộc phải hòa trộn linh thức của mình vào trong nhưng hắn không cần làm điều đó.

Nhân tức so với linh thức còn muốn hữu dụng hơn, ma hồn không chống lại nổi nhân tức của hắn.

Tử Ma Quán Trung bị hủy, Quỳ Liên cảm thấy có chút ngạc nhiên, khóe miệng nàng khẽ cong lên đầy ý vị.

Một tay nàng đưa lên kết đơn ấn, hắc vụ ngay lập tức xuất hiện vây quanh lấy nàng.

“Thần thông - Tử Ám Hắc Vụ”.

Đám hắc vụ phiền phức kia một lần nữa lại khuếch tán ra xung quanh, mức độ xâm thực của nó còn đáng sợ hơn so với lần cuối đấu với Khương Hy nhiều.

Đám vân vụ do Vân Vụ Phù tạo ra khi đối mặt với một chiêu này liền bị đồng hóa trong chớp mắt, đến bản thân hắn cũng không nghĩ đến việc môi trường vân vụ như thế này lại tạo ra mức độ xâm thực nhanh đến thế.

Trong chốc lát, Khương Hy triệt để mất đường lui, hắn vội vàng vận Đại Địa Thủ Hộ lên, đồng thời bàng bạc Địa Khí cũng được hút ra khỏi mặt đất tiến vào bên trong Nhân Phù.

Lớp phòng ngự của hắn ngay lập tức được mở ra.

Quỳ Liên thấy vậy liền truyền âm:

“Ngươi tính ở trong cái mai rùa đó sao? Mau chóng nghĩ cách thoát ra, ta có cách đưa ngươi cùng ta ra khỏi đây ba trăm dặm”.

Khương Hy truyền âm đáp lại:

“Ngươi có Truyền Tống Phù?”.

“Ngươi biết?”, Quỳ Liên nói.

“Ta là Phù sư, bất quá ngươi cho rằng ta ngu sao?”.

Quỳ Liên nhìn hắn một hồi, tử vong ý cảnh mỗi lúc một tăng cao, hắc vụ càng ngày càng đen lại, đồng dạng độ xâm thực mỗi lúc một mạnh.

Khương Hy nhờ có Địa Khí nên nàng xác thực không thể xâm thực được hắn trong thời gian ngắn.

Nàng truyền âm đáp lại:

“Có người bảo hộ ta nên không thể nói thẳng với ngươi, bất quá Truyền Tống Phù ở đây, chí ít người đó sẽ không thể tìm ra được ta trong thời gian ngắn”.

Khương Hy híp mắt lại nhìn nàng rồi truyền âm nói:

“Ngươi không sợ ta liên lạc với những sát thủ khác sao?”

Quỳ Liên truyền âm đáp:

“Ngươi cho rằng ta chỉ có một tấm Truyền Tống Phù?”.

Nghe vậy, Khương Hy liền khẽ mỉm cười rồi lắc đầu truyền âm:

“Văn Đồng cô nương, vui đùa đủ rồi. Mục đích của ngươi là gì?”.

Quỳ Liên im lặng, đoàn hắc vụ đối diện Khương Hy đột nhiên tách ra để lộ ra thân ảnh của nàng. Y phục hiện tại của nàng không còn nửa kín nửa hở nữa mà đã thay mới rồi, bất quá sắc mặt hiện tại của nàng lại có chút... đầy hắc tuyến.

Nàng trầm giọng truyền âm nói ra:

“Đồ con heo kia, ngươi muốn ta phải nói lại sao?”.

Khương Hy: “...”

Hắn đột nhiên cảm thấy Quỳ Liên có chút hơi khác, loại tâm tình nổi nóng này không phải giả, nàng đúng là đang mắng hắn thật.

Bất quá, tại sao?

Không lẽ nàng nói thật? - Không thể nào!

Trầm mặc một chút, Khương Hy truyền âm nói ra:

“Ngươi biết Nguyên Anh cảnh phân chia như thế nào không?”.

Quỳ Liên không suy nghĩ nhiều, nàng truyền âm đáp:

“Sơ, trung, hậu, đỉnh phong”.

Nàng nói thật.

Khương Hy thầm nghĩ trong lòng. Hắn không nhìn lầm được, nàng không nói dối hắn, mặc dù nàng thông minh cùng khiến hắn rơi vào nhiều tình huống khó xử nhưng ánh mắt song phương vẫn chênh lệch nhau rất xa.

Nàng hơn hắn hai tuổi nhưng hắn ‘sống’ nhiều hơn nàng ngàn năm, người nào nói dối hắn nhìn là biết ngay, coi như nàng luyện tập đến mức độ cao không biến sắc thì cũng không ảnh hưởng đến nhãn lực của hắn.

Mặt khác, coi như thiên kiêu có khả năng vào Nguyên Anh cảnh thì tông môn cũng không bao giờ đưa chân tướng thực sự của cảnh giới này giải thích rõ ràng.

Bởi so với ‘sơ, trung, hậu, đỉnh phong’ như các cảnh giới khác thì phân chia trong Nguyên Anh cảnh đáng sợ hơn nhiều, hơn nữa cách biệt thực lực của mỗi tiểu cảnh cũng cực kỳ khủng khiếp.

Tâm cảnh của đám thiên kiêu này coi như vững lắm thì cũng không thể nào tiếp nhận nổi loại thông tin kia, xử lý không tốt thì đạo tâm sụp đổ cũng không chừng, các đại tông môn sẽ không mạo hiểm.

Vô luận Chính Phái hay Ma Đạo đều không khác gì nhau cả.

Khương Hy truyền âm nói tiếp:

“Ngươi biết thực lực của Bạch Dạ Ma Tôn chứ?”.

Quỳ Liên có chút ngạc nhiên truyền âm đáp:

“Ngươi biết Bạch gia gia?”.

“Một vị trưởng lão Ngọc Diện khác cũng đang ở đây, ngươi nghĩ hai ta chạy được nơi khác?”.

Quỳ Liên im lặng lại, trước đây Bạch Dạ Ma Tôn đã nói rằng Dạ Ma không thiếu người đang nhìn chằm chằm vào lão, những người trong lời lão đương nhiên là sát thủ Ngọc Diện.

Bất quá nàng cũng có chút ngạc nhiên là Dạ Ma lại thực sự để lão tổ Nguyên Anh cảnh đi theo Khương Hy đấy.

Dạ Ma vô tình, từ nhỏ nàng đã được dạy như vậy, coi như là đệ tử chân truyền thì chưa chắc mấy vị lão tổ Nguyên Anh cảnh của thế lực này sẽ đi nhìn chằm chằm trực tiếp như vậy.

Nàng biết hắn mạnh, phân nửa Thập Ma cũng không phải đối thủ của hắn. Nhưng bên cạnh thực lực cao bậc này, có lẽ thân phận của hắn... cũng có chút vấn đề.

Nàng cẩn thận truyền âm đáp:

“Ngoài ba trăm dặm Nguyên Anh cảnh không thể tìm ra được chúng ta”.

Nghe vậy, Khương Hy liền mỉm cười, hắn xác nhận, nàng muốn gặp riêng hắn, không phải bởi vì có bất cứ âm mưu nào cả.

Trên đời này tồn tại thuyết pháp ‘Nguyên Anh vô địch ba trăm dặm’ không?

Đương nhiên là có, hơn nữa đây là loại thuyết pháp được truyền bá rộng rãi nhất trong tu chân giới. Và dĩ nhiên, đây chính là thứ các đại tông môn muốn thế nhân thấy, muốn thế nhân biết.

Các đại thiên kiêu hay đệ tử chân truyền cũng chỉ biết đến ngang đó mà thôi, chỉ khi tu sĩ bước vào Hóa Nguyên cảnh thì mới vỡ lẽ ra được chân thực hình dáng của Nguyên Anh cảnh.

Ba trăm dặm chính là giới hạn của cảnh giới của Khương Hy đời trước, Định Thần cảnh đỉnh phong.

Còn lấy cảnh giới của Bạch Dạ Ma Tôn cùng Quỷ Mâu trưởng lão, chí ít cũng phải trên ngàn dặm là ít.

‘Nguyên Anh vô địch ba trăm dặm’ được tuyên truyền là đỉnh phong cảnh nhưng mấy ai biết được, đẩy chỉ là giới hạn của tiểu cảnh thứ hai trong Nguyên Anh chứ.

Các đại tông môn không giải thích chính xác thông tin cho các thiên kiêu cũng chính là vì vậy. Ba trăm dặm đã khiến bọn hắn phải ngưỡng vọng khó tin rồi thì đừng nghĩ đến việc lúc biết giới hạn còn cao hơn thế nhiều thì không biết bọn hắn sẽ nghĩ như thế nào.

Đương nhiên, trên đời này cũng có ngoại lệ, và kẻ duy nhất đó chính là bản thân Khương Hy. Đối với hắn, các tiểu cảnh cùng giới hạn của Nguyên Anh cảnh đã không còn bí ẩn nữa, thậm chí hắn còn xem đấy là chuyện hiển nhiên.

Cho nên đạo tâm của hắn vẫn luôn luôn vững vàng như cũ. Đây là sự khác biệt về góc nhìn.

...

Mặt khác, lúc đầu Khương Hy còn nghĩ nàng tính lừa hắn đến một nơi khác đã được bố trí bẫy rập sẵn, sau đó nhờ vào việc có Bạch Dạ Ma Tôn bảo hộ ở đằng sau, hắn sẽ không thể bộc phát được sức mạnh vượt mức.

Nhưng bây giờ thì hắn đã hiểu rồi.

Khóe miệng hắn khẽ cong lên rồi truyền âm cho nàng:

“Vận lực bảo hộ bản thân”.

Vừa dứt lời, hai mắt hắn ngay lập tức chuyển thành vẻ an tĩnh.

“Thần thông - Thiên Địa Vô Thanh”.

Thanh âm biến mất, tiếng vỡ nát của lá cây khô do xâm thực cũng triệt để không còn, đến tiếng hơi thở cũng không thể nghe thấy.

Thân ảnh của Khương Hy mờ nhạt rồi chìm hẳn vào hư không, hắc vụ lập tức ập đến chỗ vị trí của hắn nhưng nơi đó giờ đây chỉ là khoảng không, Tử Ám Hắc Vụ của nàng đánh vào cũng không có tác dụng gì.

Con ngươi Quỳ Liên có chút co lại, pháp lực của nàng ngay tức khắc vận lên hộ thể, đồng thời linh thức cũng điều chuyển lên cẩn thận thu hẹp lại phạm vi của hắc vụ.

Thần thông này tiêu tốn không ít linh thức của nàng, tốt nhất vẫn không nên dùng quá nhiều.

Thiên Địa Vô Thanh được thi triển, không gian ba trăm mét xung quanh Khương Hy liền chìm vào trong tĩnh lặng.

Thân ảnh của hắn bất ngờ xuất hiện giữa không trung, mượn nhờ Đạp Vân Bộ giữ bản thân lơ lửng giữa trời cao.

Khương Hy rút Hắc Trúc Bút ra bắt đầu họa một đạo phù văn.

Phù văn này rất đặc biệt và bản thân nó có cách họa riêng biệt, coi như người ngoài nhìn thấy được họa bản thì cũng không thể họa ra được đúng loại phù cần thiết.

Hắn họa chính là hai chữ ‘Bạch Dương’.

Vì đạo pháp của Cửu Tiểu Tông, người đời không thể gọi ra chữ này bằng miệng, đồng dạng viết cũng không được. Cho nên ‘Bạch Dương’ được xếp vào hàng cấm tự của Đại Lục, chỉ có Cửu Tiêu Tông mới có thể dùng.

Bạch Dương vừa ra, quang mang tỏa ra cực kỳ chói lóa, cùng lúc đó, lấy hắn làm trung tâm, một dặm xung quanh ngay lập tức sáng lên, từng đạo quang xuyên qua khỏi mặt đất bắn lên thẳng trời đêm.

Phiến khu vực này trong chốc lát liền rung chuyển không ngừng.

Đạo quang phá đất mà ra, thần thông Tử Ám Hắc Vụ của nàng như gặp phải khắc chế nên rất nhanh, đám hắc vụ bị đánh tan không còn một mảnh, nàng liền phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt chấn kinh nhìn về phía bầu trời.

Cùng lúc này, phù văn bắt đầu xuất hiện dần dần trong không khí, lít nha lít nhít phủ đầy trời.

Sắc mặt Khương Hy có chút hơi tái lại, lấy thực lực của hắn bây giờ thôi động chìa khóa xác thực có chút miễn cưỡng.

Phù văn ‘Bạch Dương’ là chìa khóa kích hoạt cấm chế của Bạch Dương sơn mạch, đồng thời cấm chế này cũng hấp thụ không ít pháp lực cùng linh thức của hắn.

Hắn không biết Quỳ Liên đang nghĩ gì nhưng ánh mắt của nàng không nói dối, nàng đang muốn gặp riêng hắn, đồng thời hắn cũng muốn gặp riêng nàng.

Cho nên hắn muốn liều mình một lần, là phúc hay họa, bản thân hắn tự quyết.

Khương Hy quyết định không giữ lại chút gì nữa, khí tức trên người hắn liền bùng nổ ra như sóng triều, theo đó, tu vi cũng chính thức bại lộ.

Ánh mắt của Quỳ Liên nhìn về phía Khương Hy đầy rung động. Nàng không ngờ, bản thân nàng còn đánh giá thấp hắn.

Trong lòng liền nhịn không được mắng nhỏ một tiếng:

“Đồ gian xảo!”.

Bốn năm trôi qua, Khương Hy đã bước vào Trúc Cơ cảnh hậu kỳ, nhưng không phải Hợp Bát Kiều.

Mà là Hợp Cửu Kiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui