Huyền Lục

Khương Hy mở mắt, quang cảnh mờ ảo dần dần trở nên hiện thực và rõ ràng. Hắn nhẹ đảo mắt một vòng mà nhìn xung quanh, miệng khẽ thì thào:

“Ta... về rồi sao?”

Hắn nhắm mắt lại mà khẽ nuốt một ngụm nước bọt, bờ môi khô khốc có chút mấp máy. Hắn cố gắng ngồi dậy mà với lấy chén nước ở đầu giường. Không biết là ai đã đặt nhưng khi cầm lấy, hắn vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm từ đó.

Khương Hy không ngốc, hắn đương nhiên biết bây giờ trời đã tối, hắn ngất đi ít nhất cũng phải hai, ba canh giờ rồi. Chén nước còn ấm đồng nghĩa với việc có người liên tục thay.

Suy nghĩ này lướt qua trong chớp mắt rồi vụt ra khỏi hoàn toàn tâm trí của hắn, bởi trước mắt hắn vẫn nên giải đi cơn khát đã.

Uống xong, hắn liền thở ra một hơi, tựa hồ tinh thần có tốt hơn. Hắn đưa tay lên mà hoạt động đôi chút, phát hiện ra cũng không quá khó khăn, cơ bản thì động đậy vẫn có thể thực hiện được.

Hắn thả hai chân xuống sàn, nhón lên rồi hạ xuống, rồi lại nhón lên, rồi lại hạ xuống. Hành động lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Phải một đoạn thời gian sau, hắn mới có thể đứng dậy mà đi lại quanh phòng một lượt. Hắn chỉ mới ngất đi không đến nửa ngày nhưng sinh lực của hắn hiện tại lại không khác gì một người nằm bệnh lâu ngày cả.

Dáng đi của hắn rất từ tốn, chầm chậm mà khó khăn. Phải mất gần nửa tiếng sau, hắn mới có thể lấy lại được khả năng đi lại của mình.

Sau đó, Khương Hy liền mở cửa phòng mà đi ra ngoài. Vừa vặn, ngoài kia cũng đã có sẵn người rồi.

Điền đại phu như thường lệ vẫn ngồi trên cái bàn đá mà uống rượu, Lân thì ở cạnh hầu hạ lão, đầu vẫn luôn cúi gầm suy tư. Mặt khác, hôm nay lão không ngâm khúc nhạc cổ kia nữa, thay vào đó, lão lại thẫn thờ mà ngắm trăng.

Ở một bên khác không xa, Hiên Minh lại chọn... diễn võ dưới trăng. Sơn Hà Phủ hiện tại vẫn còn nằm trong giới chỉ của Khương Hy, hắn đương nhiên không thể lấy ra được, đành phải dùng tay chân mà lăn lộn.

Ánh mắt của Khương Hy rất độc, hắn có thể nhìn ra được tâm tình của ba người bọn họ hôm nay rất khẩn trương.

Điền đại phu mặc dù ánh mắt mang vẻ thẫn thờ nhưng nắm tay khô gầy kia của lão vẫn luôn luôn nắm chặt như vậy, bình thường, đó là biểu hiện căn bản nhất của lão mỗi khi lo lắng.

Lân mặc dù đầu cúi gầm nhưng ngón tay hắn vẫn luôn chuyển động, lúc nhanh lúc chậm, lúc mạnh, lúc nhẹ mà gõ vào một bên đùi.

Hiên Minh lại càng quyết liệt hơn, mỗi một đòn hắn đánh ra, cơ hồ đã dốc toàn lực của bản thân. Chưa kể mỗi một đòn được đánh ra, đều là nhắm đến tử huyệt.

Đột nhiên, hành động của Hiên Minh tựa hồ có chút chậm đi, hắn bất giác mà quay đầu lại nhìn về phía phòng. Nơi đó, Khương Hy đã đứng sẵn.

Hắn liền kinh hỉ mà chạy lại. Điền đại phu cùng Lân phát hiện ra dị động của hắn cũng dõi ánh mắt theo, bất giác vui mừng mà tiến về.

Nhưng niềm vui không kéo được bao lâu thì sắc mặt của bọn họ liền ngưng trệ lại, ánh mắt hốt hoảng mà nhìn Khương Hy.

Thấy vậy, Khương Hy liền có chút hoài nghi, hắn cũng không quên mà nhìn lại thử trên người mình có dị trạng gì không. Kết quả hắn liền nhận ra nửa thân trên của hắn... đang trống không.

Khoảng thời gian từ lúc hắn tỉnh lại đến bây giờ cũng không phải là ngắn nhưng hắn căn bản không để ý đến y phục là bao. Bởi bình thường, hắn dành nhiều thời gian là tu luyện, mà tu luyện của hắn tự nhiên không cần y phục.

Hắn liền bị thói quen chi phối đi mọi hành động của mình. Thế rồi, hắn đành bất đắc dĩ mà cười khổ, một tay đưa lên gãi đầu, tựa như muốn nói gì đó nhưng hắn lại phát hiện ra điểm không đúng.

Ánh mắt của ba người kia vẫn chung thủy mà soi rọi vào người hắn. Hắn liền có chút lo lắng mà thu tay lại, theo đó, một sợi tóc liền vướng vào.

Khương Hy bất giác mà nhìn vào đó, ánh mắt hắn liền co rụt lại mà chấn kinh. Bởi thứ hắn nhìn thấy lại là sợi tóc hoa râm.

Hắn ngay tức khắc liền vận linh thức lên mà tra xét. Kết quả, hắn liền thất thần mà đứng trơ ra đấy. Điền đại phu cùng Hiên Minh thấy vậy liền chạy đến đỡ lấy hắn.

Kỳ thực ở góc nhìn của hai người họ, Khương Hy có ít nhất tầm bảy phần là có thể bị sụp đổ bất cứ lúc nào. Năm nay hắn mới mười lăm tuổi, nếu nói quá lên một chút thì cũng sắp được mười sáu rồi, vậy mà mái tóc của hắn đã chuyển thành màu hoa râm.

Ánh mắt Điền đại phu tràn ngập đau đớn mà nhìn hắn. Hắn tự nhiên phát giác ra, ánh mắt liền có hơi lảng tránh đi. Điền đại phu rất ít khi để lộ cảm xúc như bây giờ, lấy hiểu biết của hắn về lão, lão giờ đây tuyệt đối rất đau lòng.

Một phần là vì hắn, một phần là vì lão bất lực.

Điền đại phu hành y qua ngần ấy năm, ánh mắt tự nhiên rất tinh tường. Đối với một số bệnh lạ, lão đương nhiên sẽ kiểm tra mạch tượng trước, rồi sau đó mới dựa vào kiến thức y học mà chẩn bệnh.

Đằng này, lão gần như không cần phải bắt mạch Khương Hy nữa, bởi vài giờ trước, lão đã kiểm tra qua thân thể hắn rồi. Tình thế lúc đó phải nói là cực độ nguy hiểm vì dưới góc nhìn của lão, hắn khi đó đã rất gần với cái chết.

Đắn đo qua lại, cuối cùng, lão đành phải dùng đến vật kia mới có thể kéo hắn trở về từ Quỷ Môn Quan. Vốn dĩ mọi chuyện nên ổn thỏa rồi mới đúng, vậy mà...

“Ài... “, Điền đại phu chán nản thở dài ra một hơi, sau đó lão nhìn hắn có chút phức tạp mà nói ra:

“Đại nhãn tử... ngươi về nghỉ một chút đi. Chuyện này để ta lo”

“Lão bá...”, Khương Hy gọi lão, tựa hồ như muốn nói gì đó nhưng lại bị lão chặn lại. Ánh mắt của lão lướt qua vẻ đạm bạc mà nhìn hắn.

Lòng Khương Hy ngay lập tức liền lặng đi, lời muốn nói kia của hắn... đã không thể nói ra được nữa rồi.

Điền đại phu là ai?

Lão là Thần y, là Nguyệt Hải Thần y. Đừng nhìn vẻ hòa ái vui vẻ của lão mà tưởng nhầm, những người như lão có thể đi xa đến bực này đều là nhờ vào thực lực của mình. Thực lực đủ cao, ngạo khí liền xuất hiện.

Ngạo khí của Điền đại phu rất cao, cao đến mức lão có thể tự tin xử lý được mọi loại bệnh trên đời này. Dĩ nhiên đó là do cơ sở của lão rất tốt, Hoa Đà Y Thư cùng Hồng Nghĩa Giác Tư Y Thư có đủ năng lực khiến lão trở thành như vậy.

Cũng vì ngạo khí lớn như vậy, lão mới chưa từng gặp phải trường hợp nào khó như trường hợp hiện nay cả. Mà đáng sợ hơn là lại có liên quan đến người mà lão yêu quý.

Lão một đời cứu được không ít chúng sinh, vậy mà lại bất lực nhìn người thân chịu bệnh sao?

Dĩ nhiên là không

Với tính cách của lão, lão tuyệt đối sẽ dành hết mọi tâm tư và sức lực để tìm cách chữa trị. Dù có là phải dùng mệnh để đổi.

...

...

Nhìn bóng lưng cô đơn gầy yếu kia trở về phòng, ánh mắt Khương Hy trong chốc lát lướt qua vẻ đau xót. Hắn cũng như lão, rất ít khi biểu lộ cảm xúc của mình ra như thế này. Hắn liền nhìn sang Lân mà nói:

“Tiểu hắc, ngươi đi trông coi lão bá đi... Đừng để người quá sức”

Nghe vậy, Lân liền vội vàng đáp:

“Vậy còn công tử?”

Khương Hy hơi hất nhẹ đầu về phía Hiên Minh nói ra:

“Có hắn rồi”

Lân nhìn qua Hiên Minh một chút rồi gật đầu nhẹ, tựa ý bảo ‘trông cậy vào ngươi’ rồi quay sang Khương Hy đáp:

“Công tử yên tâm, tiểu nhân sẽ lo cho Điền đại phu”

Nói xong, hắn cũng không đứng đó nữa mà lập tức lui ra. Khương Hy nhìn theo đó một chút rồi ngẩng đầu lên trời cao mà thở ra một hơi.

Đột nhiên, ánh mắt Khương Hy có chút hơi đổi rồi nhìn sang vai trái của mình. Nơi đó là một bàn tay lớn đang đỡ lấy thân người hắn. Chủ nhân của bàn tay này không ai khác ngoài Hiên Minh rồi.

Hắn nhìn Hiên Minh nghĩ nghĩ một chút rồi nói ra:

“Ngươi cớ gì phải liều mạng như vậy?”

Hiên Minh trầm mặc. Hắn đương nhiên hiểu Khương Hy đang nói cái gì, vừa rồi khi hắn diễn võ, hắn gần như đã ép cơ thể lên đến cực hạn của bản thân mình. Hắn muốn tự mình phá đi giới hạn của bản thân.

Bản thân Hiên Minh không hề ngốc, ngược lại hắn lại rất thông minh, chưa kể dưới sự dưỡng dục của Thẩm gia. Hiên Minh cũng xem như là người có tri thức cao tại tu chân giới rồi.

Chuyện này mà đem đi nói cho ba nhà còn lại của tứ đại thế gia có khi lại bị chê cười ngu xuẩn cũng nên. Bởi trong mắt họ, Hiên Minh không là gì cả, hắn chỉ là một tên tiểu tử bại hoại nào đó mà thôi.

Từ lúc bản thân Hiên Minh phát hiện ra được cơ thể của mình đặc biệt thì hắn đã đem chuyện này giấu sâu trong lòng, không để cho ai biết cả. Nhưng qua sự kiện vừa rồi, hắn đã biết hắn yếu đến mức nào. Trong mắt của Tưởng Thành Thiên khi ấy, hắn gần như là kẻ vô hình vậy.

Thế là hắn tự trách bản thân mình vô dụng. Tự trách xong liền điên cuồng mà tu luyện.

Một hồi sau, Hiên Minh đáp:

“Ta lớn hơn ngươi, nên bảo vệ ngươi mới phải”

Khương Hy lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói lại:

“Tu sĩ dùng thực lực để nói chuyện. Ngươi quá yếu, dĩ nhiên cần phải mạnh hơn... Nhưng cơ thể của ngươi không phù hợp với luyện tập thế này”

“Không sao, ta chịu...”

Đột nhiên, Hiên Minh khựng người này, lời đang nói lập tức bị ngắt đi. Ánh mắt hắn chuyển thành vẻ khó tin mà nhìn lấy Khương Hy, hắn lắp bắp nói ra:

“Ngươi... Làm... làm sao ngươi biết?”

Khương Hy nói ra:

“Ta không biết gì hết”

Sau đó, hắn liền đẩy tay Hiên Minh ra mà trở lại về phòng, không quản sắc mặt mất hồn của thiếu niên nhân kia ra sao. Đến khi tiếng cửa phòng đóng lại vang lên, Hiên Minh mới sực tỉnh ra mà chạy theo hắn vào phòng.

Hiên Minh nói:

“Ngươi thật không biết?”

Khương Hy tiến lại ngồi trên giường, ánh mắt yếu ớt kia dần dần đã lấy lại được tinh quang chói lòa. Hắn ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ một chút rồi nói:

“Ta biết... nhưng giờ không phải lúc”

Nghe vậy, Hiên Minh liền trầm mặc một đoạn thời gian. Sau đó hắn ngồi thẳng lưng lên, sắc mặt nghiêm túc lại mà nói:

“Hy... Ta muốn mạnh mẽ hơn”

Khương Hy đáp:

“Vì cái gì?”

Hiên Minh hít sâu một hơi, hắn im ắng một lát rồi lại nói tiếp:

“Ta không muốn đứng nhìn người khác phải xả thân vì ta. Ta đồng tình là hiện giờ ta rất yếu nhưng ta cũng không thể mãi yếu được... Ngươi cũng không thể ra tay cứu ta mãi được. Vậy nên ta muốn mạnh mẽ hơn.

Hy, nếu ngươi biết được gì đó... Hãy nói cho ta được chứ?”

Nghe vậy, Khương Hy liền trầm mặc lại. Không bao lâu sau, hắn liền thở dài ra mà nói:

“Được”.

...

...

Gió thu thoảng qua, màn đêm tĩnh mịch, Khương Hy nằm trên giường mà nhìn lên trần nhà, sắc mặt đăm chiêu vô định. Bất giác, hắn liền nghiêng đầu mà nhìn về trường kỷ đối diện, Hiên Minh tựa hồ như đã ngủ rất sâu giấc.

Hơi thở của hắn thở ra rất nhẹ, khóe miệng có hơi chút cong lên, cứ như vừa mơ phải thứ gì đó rất hài lòng vậy.

Trong lòng Khương Hy liền có chút tán thưởng dành cho Hiên Minh. Nhưng khác với những lần trước, lần này hắn tán thưởng là thực lòng.

Từ giây phút này trở đi, Khương Hy sẽ không còn, nói đúng hơn là không bao giờ có thể nhìn thấy lại được ‘thiếu gia’ trong Hiên Minh được nữa. Hắn giờ đây đã thực sự trưởng thành, đã thực sự có thể bước đi trên con đường tu hành đầy chông gai này rồi.

Sau đó, hắn cũng không nhìn nữa. Hiên Minh có tâm tư của Hiên Minh, hắn cũng có tâm tư của hắn. Khác nhau ở chỗ là tâm tư của hắn nghiêm trọng hơn mà thôi.

Sở dĩ mái tóc đen của hắn bỗng dưng biến thành tóc hoa râm của lứa tuổi lão niên là đến từ việc hắn dám xem trộm Thiên cơ.

Nói ra thì thật khó tin vì Thiên cơ không phải ai cũng có thể nhìn thấy, nói trắng ra là tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ không đời nào có thể nhìn ra được Thiên cơ là gì, chứ đừng nói là xem trộm.

Nhưng Khương Hy thì khác, bởi hắn có tư cách có thể xem thấu Thiên cơ. Ngặt nỗi, cũng vì tu vi quá thấp, che giấu không tốt nên mới bị phản phệ lại.

Trên đời này không có thứ gì gọi là miễn phí cả, Thiên cơ lại càng không có khái niệm đó. Tu sĩ cầu đạo xem thấu Thiên cơ, đó là nghịch ý trời, tự nhiên phải trả ra một cái giá tương đương.

Cái giá đó chính là thọ nguyên.

Bình thường, Nguyên Anh lão tổ xem trộm Thiên cơ thì chỉ hao đi vài năm, tệ lắm thì là vài chục năm nhưng với thọ nguyên ngàn năm của bọn họ mà nói thì chuyện đó cũng không phải quá lớn.

Nhưng khi chuyện này gán lên người tu sĩ Luyện Khí cảnh như Khương Hy hiện nay thì không khác gì tự sát cả. Một lần xem trộm của hắn cơ hồ đã phải dùng mạng để trả, thọ nguyên của hắn không thể nào đủ sức trả giá nữa rồi.

Chưa kể, ngày hôm nay khi hắn nhìn vào Thiên cơ của bản thân, hắn... đã thấy được một thứ rất kinh khủng. Một thứ mà e rằng đời này hắn cũng khó mà có thể tưởng tượng ra được.

Nghĩ nghĩ một hồi, Khương Hy liền cảm thấy lần xem trộm liều lĩnh này của hắn cũng không phải uống công. Bởi thứ kia... quá nguy hiểm với hắn, nếu hắn không nhìn thấy được thì đời này của hắn phải gọi là phi thường kinh khủng.

Nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này không biết bao nhiêu lần, Khương Hy cũng không lựa chọn suy nghĩ nữa. Hắn liền quyết định để cho chuyện này theo ý trời mà xuất hiện, từ đó mới có đối sách ứng phó được.

Quyết định xong, hắn liền đánh ánh mắt xuyên qua khe cửa mà nhìn về phía phòng của Điền đại phu. Không ngoài dự đoán,phòng của lão giờ này vẫn còn sáng đèn. Suy nghĩ một hồi, Khương Hy liền vận linh thức lên mà xem thử lão đang làm gì.

Linh thức vừa ra ngay lập tức liền lấy Khương Hy làm trung tâm mà mở rộng.

Giữa lúc này, dị biến phát sinh, đột nhiên ánh mắt Khương Hy có hơi mở, rồi trực tiếp mở to ra mà chấn kinh, thầm nghĩ:

“Không thể nào... Ta đột phá tầng bốn rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui