Huyền Môn Phong Thần

Dịch giả: Cyn

Dưới ánh đèn nhìn mỹ nhân, càng nhìn càng mê hoặc.

Đoàn Thanh Lôi cũng không tính là mỹ nhân thật sự, thế nhưng lúc này bộ dáng nàng ngồi thêu dưới ánh đèn kia lại vô cùng xinh đẹp.

Có đôi khi vẻ đẹp của một người con gái không chỉ ở bên ngoài, mà càng phải mang theo ý vận từ trong ra ngoài, trên người Đoàn Thanh Lôi có loại ý vận đó, thứ nàng đang thêu là một chiếc khăn tay màu đỏ, giống như thiếu nữ khuê phòng đang tự tay thêu đồ cưới cho mình vậy.

“Triêu du Bắc Hải, mộ Thương Ngô, ngọc cảnh hồng nham phong vô ngân, thần nữ nhất khúc vô tri âm.” Dưới ngọn đèn mờ ảo Đoàn Thanh Lôi đột nhiên cất tiếng, kim khâu trong tay nàng vẫn đang liên tục qua lại.

“Ai cũng bảo các ngươi bất kể là dung nhan hay tài năng đều hiếm thấy trên thế gian, ta vẫn luôn mong gặp các ngươi một lần, để xem coi rốt cuộc có phải như lời mọi người đồn hay không.” Giọng nói của Đoàn Thanh Lôi chợt truyền tới, hoa đèn nhảy nhót.

“Lời đồn đa phần là không thật.” Tô Cảnh Ngọc đứng ở ngay trước lối ra.

“Người ta nói Tô Cảnh Ngọc người cũng như tên, tính như Cảnh, hành như Ngọc, thế nhưng lúc này ta xem ra, nghe danh không bằng gặp mặt.” Đoàn Thanh Lôi nói không nhanh không chậm, giọng nói của nàng thật ra vẫn luôn dịu dàng, thế nhưng Đồ Nguyên lại cảm thấy giọng nói kia so với lúc nàng nói chuyện với mình lại hoàn toàn khác hẳn.

Lúc này, nàng giống như là nữ vương, từ tốn dịu dàng, lại khiến cho người khác có cảm giác bị chèn ép đến ngạt thở.

Tô Cảnh Ngọc lại nở nụ cười, hắn nói: “Nữ quan đứng đầu trong Khổng Tước Vương Triều, một bước Thiên Nhân, cần gì ở trước mặt ta dùng công kích tâm linh, xem ra, thương thế của Đoàn cô nương ngươi vẫn chưa lành nhỉ.”

Tuy Đoàn Thanh Lôi có người tình, nhưng cả đời lại chưa gả, thế nên mặc cho nàng sống rất nhiều năm nhưng mọi người vẫn gọi nàng là cô nương.

“Thương thế của ta đã hơn trăm năm, nào có dễ lành như vậy, vẫn luôn trốn trong Thánh kinh dưỡng thương, ngược lại ngươi, Long Trì Thiên Cung bị người khác tấn công hết lần này tới lần khác, ấy vậy mà còn cùng kẻ địch uống rượu vui cười, chạy tới nơi này, gan ngươi cũng lớn nhỉ…” Đoàn Thanh Lôi nói tiếp: “Nói dễ nghe một chút là không mang thù, nhưng nếu bị thế nhân biết được, mọi người sẽ chỉ nói rằng Tô Cảnh Ngọc ngươi không yêu sư môn, không tiếc đệ tử, vô tình vô nghĩa, đường đường là một môn phái truyền thừa xa xưa, cứ như thế lụi bại trên tay của ngươi.”

“Đoàn cô nương nói chuyện vẫn cay nghiệt như thế, ta nghe nói năm đó vị tình nhân kia của ngươi bởi vì không chịu nổi cái tính tình này nên mới tìm cách trừ khử ngươi, đã qua nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không thay đổi.” Tô Cảnh Ngọc nói.

Đoàn Thanh Lôi đột nhiên cười, nàng cười vô cùng ngọt ngào, càng ngọt, lại càng lộ ra sát cơ nồng đậm trong ánh mắt.

Đồ Nguyên đứng ở phía sau nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy trong đó đều là ánh đao bóng kiếm.

Ánh đèn trong căn phòng đột nhiên trở nên âm u theo tiếng cười của Đoàn Thanh Lôi, không có gió, thế nhưng đèn kia lại nhanh chóng trở nên yếu ớt.

Kim thêu trên tay nàng dừng lại, nhưng Tiểu Trúc bên cạnh nàng lại ngẩng đầu lên, lúc nãy nàng luôn cúi đầu thêu vá, giờ đây đứng lên rồi, cả người cũng thay đổi, sự xinh đẹp thanh thuần lúc đầu cũng biến mất, cả người nàng đột nhiên phồng lên.

Thân thể non nớt lúc đầu nhanh chóng trở nên trắng xám, nhiệt độ cả căn phòng cũng tụt xuống thấp, bàn ghế cửa sổ mặt đất đều bắt đầu kết sương.

Cơ thể của Tiểu Trúc kéo dài ra, nàng hóa thành một con rắn trắng, rắn kia không ngừng phồng lớn lên, mọc ra vảy trắng, mọc ra móng vuốt, hóa thành một con Băng Long.

Băng Long há miệng phun ra một hơi, trong hư không toàn bộ là một mảnh trắng mờ.

Đồ Nguyên ở trong viện chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh phả vào mặt, căn phòng u ám kia trong nháy mắt đã biến thành trắng xám, cả căn phòng đều bị đóng băng.

Nhìn thấy cảnh này Đồ Nguyên vô cùng kinh ngạc, bởi vì nha hoàn Tiểu Trúc lúc nào cũng đi bên cạnh nàng hóa ra chính là Pháp thân của nàng.

Linh quang trên thân thể Tô Cảnh Ngọc bay lên, hắn trước giờ vẫn đứng ở lối ra chứ không hề bước vào phòng, thân thể hắn hóa thành linh quang mang hình dáng một thanh kiếm, chém về phía Băng Long, phảng phất như muốn chém cho cả căn phòng này nổ tung vậy.

Kiếm quang bay lên, chỉ thấy kiếm quang không ngừng lùi về sau, hư không đóng băng.

Đồ Nguyên liên tục lui lại, chỉ thấy Tô Cảnh Ngọc vốn đang hóa thành kiếm quang chẳng biết từ lúc nào lại biến thành một con rồng, chẳng qua rồng này cùng với con Băng Long kia hoàn toàn khác nhau, rồng là màu xanh lam, tựa như nước trong Long Trì Thiên Cung hóa thành vậy.

Đồ Nguyên biết rõ, trong Long Trì Thiên Cung có Long Ngâm Chú, đây chính là pháp thuật cấp độ Nguyên Thần, chỉ thấy trên bầu trời hai con rồng một xanh một băng đang quấn lấy nhau, cắn xé lẫn nhau.

Bất kể là Băng Long hay Lam Long, lân giáp đều hiện rõ ràng, thoạt trông như hai con rồng thật đang cắn xé nhau vậy.

Mảnh hư không đen kịt lúc đầu bởi vì hai con rồng kia bay qua bỗng xuất hiện từng khối băng trắng.

Chẳng bao lâu thiên địa đã là một mảnh băng tuyết, cả tòa Thánh Kinh Thành bắt đầu có tuyết rơi.

Tuyết từng hạt từng hạt bồng bềnh rơi xuống, rơi trên mặt đất, mái nhà, đưa tay lên chạm vào một đóa hoa tuyết, lạnh lẽo thấu xương…

Hai tu sĩ Pháp thân cửu kiếp đánh nhau, nào có thể xem như bình thường được.

Chẳng qua hắn biết rõ, bất kể cuối cùng hai người bọn họ đánh nhau kết quả ra sao cũng không liên quan đến mình. Chuyện hắn cần làm nhất chính là rời khỏi tòa Thánh Kinh Thành này, rất hiển nhiên, tòa Thánh Kinh Thành này chính là một tòa đại cấm trận.

Đồ Nguyên biết rõ mình bị vây khốn ở bên trong, muốn đi ra ngoài nhất định phải tìm được lối ra, hắn hoài nghi lối ra kia kỳ thật ở ngay căn phòng của Đoàn Thanh Lôi, thế là hắn trở lại căn phòng kia một lần nữa.

Thời điểm hắn bước vào sân viện, trông thấy Đoàn Thanh Lôi đứng trên bậc thang ngẩng đầu trầm mặc nhìn bầu trời.

Ngay khi Đồ Nguyên đi tới, đôi mắt nàng nhìn lại, cả người Đồ Nguyên lạnh lẽo.

Đây mới hình dáng thật sự của nàng, mặc dù dáng vẻ của nàng không hề biến hóa, nhưng ánh mắt nàng, khí chất toàn thân nàng lại băng lãnh kiêu ngạo như thế.

“Ngươi muốn đi ra ngoài?” Đoàn Thanh Lôi nói.

Đồ Nguyên gật đầu.

Đoàn Thanh Lôi liếc qua, nói: “Ra ngoài cũng được, đợi bổn cung chém tên Tô Cảnh Ngọc này rồi nói sau.”

Đồ Nguyên lắc đầu, từ tốn nói: “Ngoài kia còn có người đang chờ ta, ta nhất định phải ra ngoài.”

Đoàn Thanh Lôi đột nhiên cười nói: “Làm gì vội vã như vậy, nơi này còn rất nhiều thứ đáng nhìn đấy.”

Đồ Nguyên cũng không đáp lại nàng, mà là chậm rãi bước về phía trước.

Ánh mắt Đoàn Thanh Lôi híp lại, trong mắt lộ ra sát cơ.

Thế nhưng Đồ Nguyên không dừng lại, cũng không phải là Đồ Nguyên không sợ hãi, mà hắn buộc phải tìm được lối ra.

“Ngươi muốn chết.” Đoàn Thanh Lôi lạnh lùng nói.

“Đoàn cô nương, có lẽ lối ra ở ngay trong căn phòng kia đúng không?” Đồ Nguyên nói.

Đoàn Thanh Lôi đột nhiên vung tay lên, một luồng gió lạnh chợt nổi, gió lạnh như kiếm, băng hàn thấu xương.

Đồ Nguyên lại quay lưng lập tức đi, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

Trên bầu trời, hai con rồng vẫn đang đánh nhau rất kịch liệt, cả tòa thành này, nơi ánh mắt quét qua đều là một mảnh tuyết trắng, hoa tuyết bay bồng bềnh khắp trời.

Sau lưng không có ai đuổi theo, Đồ Nguyên càng thêm khẳng định, căn phòng kia chính là lối ra.

Vẫn còn một cách rời khỏi khác, đó chính là đánh vỡ đại trận này. Nhưng hắn không tin Đoàn Thanh Lôi hay Tô Cảnh Ngọc có thể làm được, mặc dù bọn họ đều là Cửu Kiếp Nguyên Thần thế nhưng đại trận trong tòa Thánh Kinh Thành này do chính Khổng Tước Đại Minh Vương đã đạt đến cảnh giới Thiên Nhân bày ra.

Đột nhiên, đúng lúc này, dưới bầu trời đêm đầy tuyết Đồ Nguyên nhìn thấy có một người đang đứng trên mái nhà.

Người kia một thân áo đen, trên đầu hắn tóc đen theo gió tung bay.

Người kia là ai??

Đồ Nguyên chưa từng gặp hắn, chỉ cảm thấy hắn rất mạnh, không hề dưới Đoàn Thanh Lôi và Tô Cảnh Ngọc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui